Sổ sách của Nghiêm Chu Mãn lại có thêm một khoản chi cố định.
Cửa hàng của hắn cũng có thêm một người phụ việc trẻ tuổi.
Nghiêm Chu Mãn tự nhận mình là một ông chủ tốt bụng, cân nhắc đến việc Lâm Tấn Thanh vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn nên đặc biệt cho cậu đến cửa hàng sau tám giờ. Không ngờ Lâm Tấn Thanh lại rất coi trọng công việc này, ngày đầu tiên đi làm cậu đã đến cửa hàng từ bảy giờ và tranh thủ làm việc như con quay.
Sau này Nghiêm Chu Mãn mới biết, bảy giờ cũng không phải là thời gian Lâm Tấn Thanh đến sớm nhất mà là thời điểm chuyến xe buýt sớm nhất đến trường Trung học Xương Đông.
Sự xuất hiện của cậu khiến thím Trương lo lắng không yên, như thể vị trí của mình đang bị đe dọa, trong lòng run sợ mà ra sức làm việc. Nghiêm Chu Mãn đành bất lực, phải nói chuyện với bà ấy rất lâu mới khiến bà tin rằng đứa nhỏ này chỉ đến để làm thêm.
“Tuổi này không học hành đàng hoàng mà chạy đi làm thêm”, lúc bà rời đi còn lẩm bẩm.
Buôn bán vào cuối tuần khi vắng đi lực lượng chính là các học sinh trở nên ế ẩm hơn hẳn, sáng sớm chỉ có vài ba người dân quanh khu phố ghé qua. Những người bán hàng rong di động trước cổng trường Trung học số một thậm chí không thèm ra bán, có lẽ đã chuyển đến những nơi đông người hơn để kiếm tiền.
Lâm Tấn Thanh lẳng lặng ngồi ở góc tiệm mì xuất thần, Nghiêm Chu Mãn lén nhìn cậu nhiều lần nhưng đối phương vẫn bất động. Khi hắn nghĩ Lâm Tấn Thanh đã nhập tâm vào suy nghĩ thì cậu bất ngờ đứng dậy, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa của khách vừa rời bàn rồi mang ra sau bếp.
Cuối tuần không còn quầy hàng ăn sáng, Nghiêm Chu Mãn cũng chẳng có chỗ nào để ăn sáng bèn nấu hai bát mì, mỗi người một bát, làm bữa sáng ăn cùng Lâm Tấn Thanh.
‘Bíp bíp’, trước cửa đột nhiên vang lên tiếng còi xe, một chiếc xe tải nhỏ màu xám vừa cũ vừa bẩn đậu ngay trước tiệm mì. Một thanh niên cao gầy bước xuống xe, mở cửa sau rồi tùy tiện đặt hai bao mì sợi và bún trong túi nhựa xuống đất, không thèm chào hỏi một câu rồi nhanh chóng quay vào xe rời đi.
Nghiêm Chu Mãn nhìn những sợi mì trên mặt đất, nghiến răng khó chịu. Ở thành phố Xương Đông có vài nhà máy sản xuất mì, nhưng tính toán về vị trí và giá cả thì nhà máy mì đang hợp tác hiện tại có giá trị cao nhất. Đơn hàng mỗi ngày của Nghiêm Chu Mãn không phải là ít, nhưng cũng chưa đủ để được nhà máy coi trọng, đặc biệt là vào cuối tuần lượng mì cần còn ít hơn. Điều này khiến cho người giao hàng dần dần cư xử thiếu tôn trọng, lâu dần thái độ trở nên cẩu thả. May mà hàng hóa được đóng gói kỹ lưỡng, ném xuống đất cũng không làm bẩn mì bên trong, nếu không Nghiêm Chu Mãn chắc chắn sẽ nổi giận mà đến nhà máy tìm lãnh đạo để nói chuyện.
Chiếc xe tải nhỏ nhanh chóng phóng đi, Nghiêm Chu Mãn chuẩn bị đứng dậy đi lấy mì thì một bóng người nhanh chóng lướt qua, nhanh chóng nhặt túi mì trên mặt đất lên.
“Để chỗ nào vậy?” Lâm Tấn Thanh hỏi.
Nghiêm Chu Mãn xoay người, nhường một lối đi tại quầy chế biến, chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, “Đặt ở đây là được.”
Ngày làm việc đầu tiên đơn giản và nhàn rỗi, hầu hết thời gian Lâm Tấn Thanh chỉ ngồi phát ngốc ở góc quán. Nghiêm Chu Mãn rất muốn cậu tranh thủ học tập khi rảnh, nhưng thấy cậu đến tay không, hắn đành nói: “Ngày mai cũng không có việc gì nhiều, cậu mang bài tập đến đây làm đi.”
Lâm Tấn Thanh lại rơi vào im lặng, Nghiêm Chu Mãn tự thấy mình đã lỡ lời, đành gãi đầu để xua tan sự lúng túng vừa thốt ra.
Cả hai người tuổi tác gần như nhau nhưng đều không phải là người giỏi giao tiếp, ngày đầu tiên làm việc cùng nhau, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
Hắn bước ra khỏi quầy chế biến, ngồi trước cửa quán, nhìn dòng xe cộ và những người qua đường thỉnh thoảng đi ngang qua, trong lòng lặng lẽ tính toán doanh thu của tháng này.
Vào cuối tuần, việc buôn bán của Nghiêm Chu Mãn luôn nhàn rỗi nên hắn đã yêu cầu thím Trương không đến cửa hàng để giúp đỡ vào ngày chủ nhật để bà có thể nghỉ ngơi. Do đó, vào ngày hôm sau, Lâm Tấn Thanh cuối cùng cũng có một công việc tương đối bận rộn—rửa bát.
Sự xuất hiện của cậu cũng giúp Nghiêm Chu Mãn thoát khỏi tra tấn của việc rửa những chiếc bát dính dầu mỡ. Hắn dẫn Lâm Tấn Thanh làm quen với quy trình làm việc từ sáng sớm: “Bát đĩa mang vào thì đổ nước canh vào thùng rác, cái chậu màu đỏ bên cạnh là dùng để rửa lần đầu, xà phòng ở dưới chậu, còn cái chậu màu xanh này dùng để rửa lần hai với bọt, nhớ là khi rửa lần hai phải dùng nước chảy.”
Nghiêm Chu Mãn giải thích tỉ mỉ, thấy sắc mặt cậu như thường tựa hồ nghe hiểu lời mình nói, hắn nói tiếp: “Tất cả bát đĩa rửa xong được để vào giá để ráo bằng tre này, đến tối sẽ được cho vào tủ tiệt trùng để khử khuẩn.”
Nghiêm Chu Mãn lại lải nhải nói rất nhiều, khi thấy Lâm Tấn Thanh gật đầu, hắn không khỏi cảm thấy mình như một người nhỏ tuổi, rõ ràng chỉ lớn hơn cậu vài tuổi mà giờ đây lại giống như thím Trương nói đi nói lại.
Tuy nhiên, việc rửa bát là một công việc đơn giản nhưng mệt nhọc, Nghiêm Chu Mãn cảm thấy sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng không ngờ khi dọn dẹp bếp vào buổi tối, hắn lại phát hiện ra một vấn đề.
Trước đó kiểm tra sơ qua thì không phát hiện ra vấn đề, nhưng khi Nghiêm Chu Mãn tiến lại gần, phát hiện xung quanh thùng rác đầy nước canh bị văng ra, một ngày trôi qua, trên nền gạch trắng đã xuất hiện những vết bẩn đậm nhạt khác nhau.
Hình ảnh Lâm Tấn Thanh trước đó xì mũi lại bắt đầu quay cuồng trong đầu Nghiêm Chu Mãn, hắn hít một hơi thật sâu gọi Lâm Tấn Thanh lại, chỉ vào chỗ vết bẩn và cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để nói: Tiểu Tấn, lần sau khi đổ nước canh cậu hãy cẩn thận một chút, cố gắng đừng để văng ra ngoài, sẽ làm bẩn nền nhà.”
“Được”, Lâm Tấn Thanh lên tiếng.
Hai người lại rơi vào im lặng, Nghiêm Chu Mãn thấy cậu ngơ ngác thì có chút tức giận, chỉ vào chiếc giẻ lau trên tường bếp, cố gắng kiềm chế bản thân nói: “Có cái giẻ lau ở bên kia, cậu nâng thùng rác lên rồi lau sạch chỗ sàn nhà này.”
Lâm Tấn Thanh lúc này mới bừng tỉnh và bắt đầu hành động.
Nghiêm Chu Mãn trong lòng nén một hơi tiếp tục dọn dẹp bếp, bỗng nhiên mắt hắn tinh ý nhìn thấy những bát mì đã rửa sạch, dưới ánh đèn trắng trên đầu đang phản chiếu ánh sáng bóng loáng.
Hắn cẩn thận mà vươn tay, hơi do dự trước ánh sáng bóng loáng, cuối cùng vẫn đặt tay lên, cảm giác qur nhiên dầu mỡ. Hắn không thể tin nổi lại cảm thấy khó chịu mà sờ vào những chiếc bát khác, phát hiện ra những chiếc bát này cũng có độ bóng dầu khác nhau.
“Tiểu Tấn, cậu rửa bát như thế này sao!”. Nghiêm Chu Mãn ôm tất cả mấy chục chiếc bát đã rửa sạch trở lại chậu nước, phát ra tiếng kêu lách cách.
Lâm Tấn Thanh rõ ràng có phần ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu tự xem đi! Mấy cái bát này đều dính dầu, không cái nào sạch cả! Sao lại không rửa sạch bát được chứ! Cậu cũng rửa bát ở nhà như vậy sao? Cậu nhìn xem, vẫn bẩn như thế này!”
Nghiêm Chu Mãn mỗi khi gặp phải đồ bẩn thì dễ nổi nóng, hắn liền ném tất cả bát đũa còn lại trên bàn vào chậu nước. Thấy Lâm Tấn Thanh vẫn không nhúc nhích, hắn ngẩng đầu chuẩn bị nói với cậu phát nữa.
Nhưng lại thấy cậu thiếu niên bên cạnh cúi đầu nắm chặt tay, Nghiêm Chu Mãn có chút áy náy, cảm thấy mình đã làm quá. Còn không chờ hắn mở miệng, Lâm Tấn Thanh đã quăng ra một câu “Tôi chính là không biết rửa bát, anh tìm người khác đi” rồi quay đầu bỏ chạy.
“Đệt!”
Giờ phút này Nghiêm Chu Mãn thực sự tức giận, hắn khống chế không được mà duỗi chân đá một cái vào cạnh chậu nước.
Đây là lần đầu tiên hắn tự cho mình là đúng, giúp đỡ người khác mà không được người ta cảm kích khiến hắn cảm thấy thất vọng và tức giận. Rõ ràng vấn đề của mình vẫn chưa được giải quyết mà lại còn mặt dày đi lo chuyện của người khác.
Thời gian đóng cửa vào cuối tuần sẽ sớm hơn do doanh thu giảm, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ nếu như những chiếc bát đũa này không cần phải rửa lại.
Hắn mở lại vòi nước để nước lạnh chảy vào chậu rồi đưa tay vào chậu khuấy nước cho xà phòng hòa tan. Bỏ đi, hắn nghĩ, bỏ đi.
Mình đã can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, tự cho mình là đúng trong việc quản lý cuộc sống của người khác, kết quả người ta lại không hề cảm kích. Nghiêm Chu Mãn, mày đúng là ngu mà.
Hắn tự nhủ không nghĩ nữa, nhưng trong lòng lại càng nghĩ nhiều, động tác trên tay càng lúc càng nhanh khiến nước bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả quần áo cũng bị dính bẩn.
Đột nhiên ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Nghiêm Chu Mãn tưởng là có khách đến liền vội vàng chạy ra đón khách mà không ngờ tới lại là người mình vừa mắng kia.
Lâm Tấn Thanh vẻ mặt đờ đẫn quay lại, nghiêng vai đẩy Nghiêm Chu Mãn sang một bên, rồi tự mình trở lại chậu rửa bắt đầu rửa bát.
“Tôi sẽ rửa sạch sẽ”, cậu dùng sức xoa mạnh chiếc bát trong tay, quay lưng về phía hắn nói, “Sau khi tôi rửa xong anh hãy kiểm tra lại một lần nữa, lần này chắc chắn sạch sẽ.”
Nghiêm Chu Mãn nhìn bóng lưng của cậu, cười lắc lắc đầu rồi tự mình rời khỏi bếp, để lại không gian cho cậu rửa bát thật kỹ.
Nửa giờ sau, tiếng nước trong bếp ngừng lại, Nghiêm Chu Mãn đợi một chút thì thấy Lâm Tấn Thanh đi ra, hơi cúi đầu ngại ngùng nói: “Tôi đã rửa xong rồi, anh đến kiểm tra một chút đi.”
Lần này bát đĩa rõ ràng đạt tiêu chuẩn, hai người cùng đặt chúng vào tủ tiệt trùng để khử khuẩn.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Nghiêm Chu Mãn nói với cậu: “Vậy là được rồi, có thể về được rồi, mai nhớ học hành cho tốt.”
Lâm Tấn Thanh lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không cố ý.”
“Ừ, không sao, lần sau chú ý là được”, Nghiêm Chu Mãn lại mỉm cười, cảm giác trách nhiệm như nuôi một đứa trẻ lại trỗi dậy.
“Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên gắt gỏng với cậu”, Nghiêm Chu Mãn cũng bày tỏ sự xin lỗi.
Sau bếp có chút yên lặng, từ xa có thể nghe thấy tiếng ếch kêu yếu ớt. Lâm Tấn Thanh nhìn thoáng qua Nghiêm Chu Mãn, trong đêm hè tĩnh lặng này bỗng có cảm giác muốn nói ra nỗi lòng: “Trước đây ở nhà tôi có bảo mẫu, bình thường không cần tôi rửa bát.”
Vậy đây là nhóc đáng thương vì gia đình sa sút?
Lâm Tấn Thanh tiếp tục nói: “Tôi bị đuổi ra khỏi nhà nên phải tự kiếm sống.”
“Vậy bây giờ cậu ở đâu?”, Nghiêm Chu Mãn có chút lo lắng, nhưng cũng không muốn hỏi quá sâu vào chuyện riêng tư của người khác.
“Ở nhà họ hàng.”
Cún con lại cúi thấp đầu, Nghiêm Chu Mãn nhìn màu tóc đen của cậu, trong lòng nghĩ rằng nếu cậu cứ cúi đầu như vậy, ngày nào cũng thế thì sau này sẽ bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ. Đừng vì thành tích không tốt mà còn gây ra nhiều vấn đề sức khỏe.
Hắn sờ sờ đầu Lâm Tấn Thanh, học theo cách mà anh trai đối xử với em trai nghịch ngợm, nhẹ nhàng nói: “Cậu còn trẻ, con đường phía trước vẫn còn dài, đừng vì những khó khăn nhỏ hiện tại mà cúi đầu. Nếu cậu cần giúp đỡ, cứ nói với anh, anh đây sẽ giúp cậu hết sức có thể!”
Ngay lập tức hắn lại nghĩ đến kinh nghiệm trốn học trước đây của cậu, vì vậy có chút nghiêm túc nói: “Nhưng bây giờ cậu nên tập trung vào học hành, có thành tích tốt mới có tương lai tốt, hiểu không?”
“Biết rồi”, cậu thiếu niên cúi đầu lầm bầm nói.
Nghiêm Chu Mãn cảm thấy mối quan hệ giữa họ lại tiến thêm một bước. Lần này khi chuẩn bị ra về, hắn nhìn chằm chằm vào cổ áo của cậu, cuối cùng nói ra những lời mà mình đã kiềm chế rất lâu, “Quần áo phải rửa sạch sẽ, những chỗ có vết bẩn thì có thể dùng chất tẩy hoặc xà phòng chà xát một chút trước khi cho vào máy giặt. Nếu không, để lâu sẽ thành vết bẩn cứng đầu không rửa sạch được.”
Lâm Tấn Thanh: …