Cậu học sinh vốn đang cúi đầu ăn mì đã ngẩng đầu lên, dáng vẻ trùng khớp với bóng đêm hôm qua, thoạt nhìn ngũ quan càng thêm rõ ràng, làn da trắng trẻo, thần sắc lạnh lùng xa cách, mái tóc dài rũ xuống trán nhưng không che được đôi mắt đen láy.
Điều này làm cho Nghiêm Chu Mãn nhớ tới lúc còn nhỏ nhà hàng xóm có cún con, khi nó xin ăn đôi mắt vô cùng sáng, cố sức mà nằm bò vào ống quần hắn, đáng thương mà kêu to, cái đuôi nhỏ lắc mãi như sắp bay.
Tuy nhiên, đôi mắt trước mặt này lại không đáng yêu như cún con lúc nhỏ, lúc này cậu đang nhìn chằm chằm vào Nghiêm Chu Mãn với vẻ mặt vô cảm, khiến hắn cảm thấy có chút lúng túng như thể bị bắt quả tang vì làm chuyện gì sai trái.
Ý cười trên khóe miệng Nghiêm Chu Mãn cứng đờ, hiện tại không biết phải làm sao nên đành giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra mà trở lại bếp, trộm liếc mắt đánh giá cậu.
Hiện tại trong tiệm của hắn chỉ có một khách hàng, Nghiêm Chu Mãn lúc này cũng không có việc gì làm, định chờ cậu rời đi rồi dọn dẹp vệ sinh. Nhưng dường như cậu học sinh kia gặp phải rắc rối, sau khi quét mã thanh toán, cậu cứ loay hoay với điện thoại, đôi tai cũng dần đỏ lên theo thời gian.
Nghiêm Chu Mãn dường như hiểu ra cái gì đó.
“Nếu không có tiền thì lần sau mang qua là được”, hắn đứng trước bếp nói với cậu học sinh.
Không ngoài dự đoán, đôi mắt cún con lại một lần nữa lọt vào tầm nhìn của Nghiêm Chu Mãn, nhưng lúc này mắt cậu đột nhiên đỏ lên khiến Nghiêm Chu Mãn có chút sững sờ.
“Tôi... sẽ sớm trả lại cho anh”, cậu học sinh nói xong, không đợi Nghiêm Chu Mãn lên tiếng đã chạy đi mất.
Nghiêm Chu Mãn mang bát đũa của cậu thu ra sau bếp, trong lòng lại nhớ đến đôi mắt phiếm hồng kia.
Sau bếp, thím Trương đang ra sức rửa bát, thấy Nghiêm Chu Mãn bưng bát đũa vào liền đứng dậy nhận lấy: “Đứa nhỏ này, chuyện dọn bát đũa cứ kêu thím là được, việc gì phải tự mình mang vào đây?”
Bà cẩn thận đổ nước mì còn thừa vào trong thùng rồi nhanh chóng rửa nốt mấy cái bát đũa còn lại trong tay.
“Nghỉ ngơi đi thím Trương, mấy cái bát kia không cần vội”, hắn nhịn không được nói.
“Không có việc gì không có việc gì, mấy cái bát này thím rửa nhanh lắm, cháu nhanh đi nghỉ ngơi đi, lát nữa còn nhiều việc lắm, thím rửa xong bây giờ đây.”
Nhìn bóng lưng hơi còng của bà, Nghiêm Chu Mãn tiếp tục khuyên nhủ: “Bất kể vừa rồi dì ba của cháu có nói gì hay không, đã đến đây làm thì cháu sẽ không vô cớ để thím đi đâu. Thím cứ yên tâm làm việc ở đây, đừng lo lắng gì cả.”
“Ài…”, thím Trương đối diện nhẹ nhàng thở dài, động tác trên tay cũng chậm đi.
Nghiêm Chu Mãn rời khỏi nhà bếp, tự giễu rằng trên thế gian này có biết bao người sống vất vả, bản thân hắn đã khó khăn lo cho chính mình nhưng lại luôn nghĩ đến nỗi khổ của người khác.
Thời tiết tháng chín hiếm khi có ngày mưa, nhưng lúc này bầu trời lại bắt đầu rơi mưa, không thấy có dấu hiệu ngừng lại mà càng lúc càng nặng hạt. Nghiêm Chu Mãn nhìn thời tiết rồi tính toán thời gian, cảm thấy có chút bực bội. Những người buôn bán ở phố Long Môn ghét nhất là những ngày mưa vào ngày học, vì nếu gặp trời mưa sẽ luôn có một nhóm học sinh thà ở lại trường để tránh dính bùn đất, việc buôn bán của họ không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Mãi cho đến buổi chiều trận mưa này mới từ từ dừng lại, Nghiêm Chu Mãn thu dọn bạt che mưa bên ngoài, nhìn bầu trời dần trở nên trong xanh, trong lòng hy vọng rằng mưa sẽ không còn rơi nữa.
Sắp đến giờ tan học của học sinh, Nghiêm Chu Mãn bắt đầu chuẩn bị sẵn nước dùng mì trong bát rỗng ở khu vực gia vị, bỗng có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện tại tiệm mì.
Liên tiếp hai lần thấy cậu trong giờ học, Nghiêm Chu Mãn dù không muốn can thiệp vào chuyện riêng của người khác nhưng cũng không thể nhịn được mà nói: “Cậu suốt ngày không chịu học hành, cứ đi lòng vòng làm gì vậy?!”
Cậu học sinh trước đó không để ý đến lời phàn nàn của hắn, vẻ mặt vô cảm từ trong túi lấy ra một tờ giấy trăm đồng đưa cho Nghiêm Chu Mãn, “Trả lại anh tiền mì.”
Giọng nói trầm thấp không có tinh thần, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không còn hồng hào như buổi sáng.
Nghiêm Chu Mãn vừa quan sát tình huống cậu học sinh vừa nhận lấy tờ tiền lớn một trăm tệ.
Tiền giấy có chút ẩm ướt, Nghiêm Chu Mãn lại nhìn thoáng qua đối phương, tóc cũng có chút ướt, Nghiêm Chu Mãn định nói gì đó nhưng lại sợ đối phương không cảm kích nên chỉ có thể mở ngăn kéo dưới bàn trước, kết quả bên trong chỉ mấy tờ tiền mặt lẻ tẻ.
Khách hàng bây giờ toàn sử dụng thanh toán điện tử, cả ngày không thể thu được một tờ giấy nào, huống chi trong ngăn kéo mà hắn để tiền cũng không có đồng nào. Không có cách nào để trả lại tiền lẻ, hắn chỉ đành nói với cậu: “Bây giờ không có tiền lẻ, cậu đợi một chút tôi đi đổi tiền lẻ.”
Chờ đối phương im lặng gật đầu, Nghiêm Chu Mãn đành phải cầm tờ một trăm tệ chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh, nói với ông chủ đang xem tivi ở quầy: “Anh Chu, giúp tôi đổi chút tiền lẻ.”
Người đàn ông gầy gò nhận tờ tiền rồi tùy tiện ném vào ngăn kéo bên dưới, hỏi: “Mười tệ hết hả?”
“Đúng vậy, cảm ơn anh Chu, không kiểm tra qua sao?”, hắn cười hỏi.
“Đức hạnh”, người kia giả vờ tức giận rồi trả lại cho Nghiêm Chu Mãn mười tờ tiền.
Nghiêm Chu Mãn cười rồi rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm. Cậu học sinh đang ngồi trên ghế trong tiệm mì hơi cúi đầu, thân hình thon gầy, rõ ràng còn đang mùa hè, cậu học sinh bị một cơn gió đột nhiên thổi tới liền rùng mình một cái.
Một bát mì trứng cà chua mười tệ, hắn đi đến trước mặt cậu, đem chín tờ tiền còn lại trả cho cậu: “Này, trả cậu tiền lẻ.”
Đối phương ngẩng đầu nhìn hắn, Nghiêm Chu Mãn lại thấy đôi mắt kia lúc này không còn tia lạnh lùng nhưng lại không còn sáng rõ như trước, bọng mắt đỏ au lẫn với những tia máu.
Nghiêm Chu Mãn không biết tại sao lương tâm mình đang bị dằn vặt, lúc cậu học sinh nhét tiền vào túi chuẩn bị rời đi, Nghiêm Chu Mãn nhanh tay lẹ mắt kéo người lại, tay trái chạm vào trán của cậu.
Đúng là không ngoài dự đoán mà nóng rực.
Đối phương dường như cảm thấy bị xúc phạm, nhíu mày mạnh mẽ hất tay Nghiêm Chu Mãn ra định quay đi nhưng Nghiêm Chu Mãn không muốn thả cậu đi. Đôi mắt đỏ ngầu khiến người ta không yên tâm, hắn tiếp tục nắm lấy tay cậu học sinh, kéo lại rồi nói với vẻ năn nỉ: “Chờ đã, cậu bị sốt, tôi có thuốc, cậu uống thuốc rồi hẵng đi! Phải hạ sốt nhanh chóng mới được!”
Nghiêm Chu Mãn cảm thấy lực phản kháng của người kia giảm bớt liền nhanh chóng quay về tủ trong bếp lấy ra viên ibuprofen.
Lúc tìm thuốc, hắn lo lắng cậu học sinh sẽ bỏ chạy, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, bất kể cậu ta có đi hay không, mình cũng đã cố gắng hết sức, mình đâu phải là một Bồ Tát sống, có cần phải đuổi theo và ép người ta uống thuốc đâu?
Thực tế lại không tàn nhẫn như hắn tưởng, hình bóng nhỏ bé ấy vẫn ngoan ngoãn ở lại trong tiệm, làm cho tâm trạng của Nghiêm Chu Mãn nhẹ nhõm hẳn.
Trong tiệm không có cốc giấy hay cốc thừa, Nghiêm Chu Mãn đành lấy một cái bát để đổ nước vào rồi đưa cho cậu, “Uống đi, uống một viên là được.”
“Tôi tên Lâm Tấn Thanh”, cậu nhóc ngồi đó tiếp nhận nước và thuốc, nói nhỏ.
“Được, Lâm Tấn Thanh”, Nghiêm Chu Mãn vui vẻ, cảm giác như cún con không thể nuôi nổi bỗng nhiên vẫy đuôi về phía mình.
Đột nhiên nhận được thiện ý từ đối phương khiến Nghiêm Chu Mãn có một cảm giác trách nhiệm không rõ ràng. Hắn dựa vào kinh nghiệm của bản thân nghiêm túc truyền đạt: “Nếu đã uống thuốc mà vẫn cảm thấy khó chịu thì nên về nghỉ ngơi sớm. Nếu muốn tắm thì nhớ nước phải nóng một chút, nếu không hạ sốt được thì nhớ nói với người nhà kịp thời.”
Đối phương càng cúi thấp đầu, trong đầu Nghiêm Chu Mãn hiện lên một suy đoán, hắn có chút chần chờ mà nói: “Nếu không cậu ở trong tiệm của tôi nghỉ ngơi đi, nếu không đỡ sốt tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Hắn tưởng rằng đối phương không đồng ý nhưng lại thấy trong tầm nhìn, cái đầu đen nhánh lông xù nhẹ nhàng gật gật.
Tâm tình Nghiêm Chu Mãn càng tốt hơn, lúc ốm lấy bờ vai của cậu, hắn phát hiện người trong lồng ngực khung xương rất nhỏ, trên người cũng không có nhiều thịt, chỉ cần giơ tay ra là hắn có thể ôm lấy cậu chặt chẽ.
Bình thường cậu ta ăn cơm đúng giờ không vậy? Có phải bị người nhà ngược đãi không?
Nghiêm Chu Mãn lúc này đã phân loại cậu thành một nhóc đáng thương không ai quan tâm, đến cả khi ốm cũng chỉ biết gắng gượng.
Một góc bếp phía sau được ngăn cách bằng tấm sắt, Nghiêm Chu Mãn mở cửa sắt để lộ chiếc giường xếp bên trong, nhẹ nhàng đẩy Lâm Tấn Thanh vào giải thích: “Đây là giường nhỏ tôi thường ngủ trưa, ga trải giường và chăn vừa được thay tuần này, nếu cậu không chê thì cứ ngủ ở đây một lúc.”
Lâm Tấn Thanh không nói gì, Nghiêm Chu Mãn chỉ đành thử dẫn cậu đến bên giường rồi sắp xếp tốt cho cậu.
Đợi khi Yên Chu Mãn nhẹ nhàng đóng cửa sắt, thấy bên cạnh thím Trương đang thò đầu thò cổ nhìn vào.
“Cháu biết đứa nhỏ này hả?”
“Không biết”, Nghiêm Chu Mãn không biết giải thích hành vi này của mình là như thế nào liền hàm hồ nói: “Chỉ là có chút đáng thương.”
Thím Trương lau bàn, miệng lẩm bẩm: “Trẻ con bây giờ ham chơi quá, giờ học mà cứ lang thang bên ngoài, bị ốm cũng không về nhà.”
Nghiêm Chu Mãn nghe mà không nói gì. Con của thím Trương rất hiểu chuyện, thành tích học tập cũng tốt, mới tốt nghiệp đại học ở thủ đô đang đi làm, mỗi tháng đều gửi phần lớn lương của mình về nhà, hy vọng có thể giúp mẹ bớt phải làm hai công việc. Thế hệ đi trước luôn hi vọng có thể áp dụng trải nghiệm của mình lên mọi gia đình, Nghiêm Chu Mãn không thể thuyết phục thím Trương rằng không phải bậc cha mẹ nào cũng có đủ tư cách, không phải đứa trẻ nào cũng có thể trải qua tuổi trẻ một cách thuận lợi, vì vậy hắn chỉ im lặng nhờ thím Trương trông coi quán một chút, rồi nhanh chóng chạy sang tiệm thuốc bên đường mua một cái nhiệt kế và thuốc hạ sốt.
Đến gần chín giờ tối, trong quán chỉ còn một mình Nghiêm Chu Mãn, vài con muỗi bị ánh sáng trong tiệm thu hút bay đến đập vào chao đèn. Nghiêm Chu Mãn nghe thấy âm thanh liền lập tức lấy ra cái vợt muỗi dí thấy mẹ mấy ẻm.
m thanh kéo đẩy từ tấm sắt trong bếp truyền ra, Nghiêm Chu Mãn thu vợt muỗi lại, thấy nhóc đáng thương ( hắn tự cho là như vậy) đang ngái ngủ đi ra.
“Tỉnh rồi, còn thấy khó chịu không?”
Đối phương lắc đầu.
Nghiêm Chu Mãn kéo một cái ghế, nói với cậu: “Vậy lại đây trò chuyện một chút?”
Hắn thấy cậu ấy do dự một chút, nhưng vẫn ngồi vào.
Nghiêm Chu Mãn trong lòng sắp xếp lại ngôn từ, tránh những vấn đề có thể kích thích cậu, cẩn thận hỏi: “Cậu có phải thiếu tiền không?”
Đối phương nhẹ nhàng gật đầu, những ngón tay đặt trên đùi co lại.
“Tiệm chúng tôi gần đây đang thiếu người, cần tuyển một người làm bán thời gian…”
“Tôi có thể làm!”
Lâm Tấn Thanh có chút kích động, mở to mắt nhìn Nghiêm Chu Mãn, chờ đợi câu trả lời từ hắn.
“Vậy cuối tuần cậu đến làm đi, một tháng năm trăm tệ, ba bữa ăn thì cứ ăn ở tiệm.”
“Được ạ!”
Nghe câu trả lời của đối phương, Nghiêm Chu Mãn có cảm giác như đang chăm sóc cho em trai, cười rồi xoa đầu cậu một cái, đưa cho cậu một hộp ibuprofen mới: “Khi nãy đo nhiệt độ thấy không còn sốt nữa, nếu về nhà không khó chịu thì không cần uống thuốc.”
Lâm Tấn Thanh nhận hộp thuốc, vui vẻ nói: “Tôi cũng có thể đến giúp vào những ngày khác.”
“Không được”, Nghiêm Chu Mãn kiên quyết từ chối, “Cậu là học sinh, nhiệm vụ chính là học tập, nếu điểm số không tốt thì phải ở lại trường học cho tốt.”
Lâm Tấn Thanh há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại.