Chiếc xe ba bánh nhỏ tạo lên những tạp âm lớn trên đường nhựa, Nghiêm Chu Mãn ngồi trong xe với vẻ mặt nghiêm túc, thân xe xóc nảy làm cho lớp thịt mỏng trên má cũng rung lên theo.
Tiết trời tháng chín vẫn còn giữ lại cái nóng bức của mùa hè, làn gió lạnh ban đêm thổi vào mặt đánh bay cơn mệt mỏi của hắn, hắn nhẹ nhàng thở dài, từ giờ trở đi đây là khoảng thời gian yên tĩnh mà Nghiêm Chu Mãn tận hưởng nhất trong ngày.
Mười giờ, thành phố Xương Đông đã bắt đầu ngủ say, hiện tại dòng xe cộ trên đường không nhiều lắm, hắn hướng tầm mắt ra xa, nhìn ánh đèn phản chiếu trên những tòa nhà cao tầng phía xa, nghĩ đến khoảng cách từ đây về đến nhà.
Xung quanh thỉnh thoảng có những xe về muộn vượt qua hắn vào trong màn đêm, nhưng hắn cũng không vội vã, điều khiển chiếc xe ba bánh của mình di chuyển chậm rãi.
Bốn mươi phút sau, xe ba bánh tiến vào một tiểu khu cũ nát, dòng chữ màu vàng “khu vườn hạnh phúc” ở cửa đã lốm đốm mờ nhạt, khi Nghiêm Chu Mãn đi xe qua, nó phản chiếu một lớp ánh sáng yếu ớt.
Tiểu khu này có chút lớn, đèn đường lại không sáng sủa, mờ nhạt tối tăm khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ. Để đảm bảo an toàn, Nghiêm Chu Mãn mở đèn xe sáng lên để chiếu sáng con đường nhỏ gập ghềnh phía trước.
Đây là một tiểu khu tái định cư sau khi giải tỏa.
Sự phát triển của thành phố không thể ngăn cản được việc chiếm lấy dấu vết của tổ tiên. Những cánh đồng nguyên bản đã được quy hoạch thành một phần của thành phố, trong khi những người nông dân làm việc trên đất trước đây vui vẻ chuyển từ nhà cấp bốn lên chung cư cao tầng, học cách sống như người thành phố và bắt đầu một cuộc sống mới. Trong thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, khi Nghiêm Chu Mãn ra ngoài mua sắm, hắn đã thấy những ông lão bà lão tụ tập thành nhóm ba bốn người ngồi quanh bậc đá trước cổng khu dân cư. Họ kể cho nhau nghe về những cô con dâu không hiền thục, không làm việc nhà, hay những món đồ đặc biệt mà con cái trong nhà vừa mua cho mình. Những câu chuyện tầm phào của các bậc phụ huynh không làm Nghiêm Chu Mãn dừng lại, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ. Dường như khi mình trở thành ông lão, mình cũng sẽ như vậy, già nua nhưng lại thỏa mãn. Chính ước mơ này đã giúp hắn tiếp tục dậy sớm, đi ngủ muộn, chịu đựng những giờ phút vất vả mỗi ngày.
Hắn chậm rãi dừng xe dưới mái hiên của một tòa nhà dân cư, bên cạnh đỗ rất nhiều xe hai ba bánh, dưới mái hiên có vô số dây điện dài phức tạp quấn quanh ở đó, điểm cuối của đường dây là các ổ cắm dành cho xe điện.
Xe ba bánh của Nghiêm Chu Mãn là loại xe dùng xăng thông dụng trước khi xe điện xuất hiện, không cần sạc điện mỗi ngày, vì vậy hắn chỉ cần dừng xe dưới mái hiên, miễn là nằm trong phạm vi được bảo vệ của camera giám sát trên đầu là được.
Ở hành lang rất yên tĩnh, đèn cảm ứng âm thanh cũng rất nhạy, mỗi khi hắn bước lên một tầng cầu thang thì đèn sẽ kịp thời sáng lên mãi cho đến khi đèn trên tầng năm ngừng sáng.
Nghiêm Chu Mãn đứng trước cửa, thò tay vào túi để mở cửa. Việc đầu tiên khi vào nhà là cởi bỏ quần áo, cả ngày làm việc làm cho bộ đồ trên người anh vừa ướt lại khô, khô lại ướt, không biết đã thấm bao nhiêu mồ hôi và dầu mỡ. Hắn cứ như vậy đứng trước cửa ra vào, cởi sạch quần áo rồi ôm đống quần áo bẩn đi thẳng vào phòng tắm.
Nước ấm làm thể xác và tinh thần hắn lại một lần nữa thả lỏng, tiếng ồn do máy giặt khởi động cũng khiến lỗ tai hắn rất thoải mái. Nghiêm Chu Mãn hứng nước ấm đầy lòng bàn tay rồi hất lên mặt, không biết như thế nào trong đầu lại xuất hiện hình ảnh tiểu quỷ lôi thôi lúc trưa nay lau nước mũi vào ghế của mình.
“Mọe”, hắn không khống chế được mà chửi một tiếng, vội vàng tắt nước rồi xoa xà phòng thêm lần nữa.
…
Rạng sáng bốn rưỡi ngày hôm sau
Tiếng chuông báo thức vừa vang lên đã bị tắt ngay lập tức, Nghiêm Chu Mãn không chút do dự bật dậy khỏi giường. Mười lăm phút sau, tiếng động cơ ầm ầm của chiếc xe ba bánh cũ kỹ phá tan sự yên tĩnh của tiểu khu.
Chợ đầu mối bán buôn rau củ ở ngoại ô thành phố lúc này náo nhiệt đến mức khiến người ta quên cả thời gian. Nghiêm Chu Mãn tìm một chỗ hẹp giữa những chiếc xe đậu kín rồi dừng xe, lấy chiếc xe đẩy gấp từ xe ba bánh xuống, kéo nó một cách thuần thục đến một quầy bán thịt.
“Đến rồi đây”, ông chủ quầy thịt phía sau thấy Nghiêm Chu Mãn lại đây liền nhanh chóng lấy thịt dưới bàn ra: “Hôm nay thịt ngon lắm, thịt lạc mà không béo, cậu xem đây là tôi cố ý để lại cho cậu đấy.”
Nghiêm Chu Mãn cúi xuống nhìn kỹ một chút thấy không có vấn đề gì, liền nói với ông chủ quầy: “Được rồi ông chủ, vẫn như cũ, ba mươi cân thịt bò, năm mươi cân sườn, rồi thêm hai mươi cân thịt đùi sau xay nhuyễn. Lát nữa tôi quay lại lấy.”
“Được thôi”, ông chủ quầy nhanh tay bắt đầu đóng gói.
Tiếp đó Nghiêm Chu Mãn cũng giống như vừa rồi lần lượt đến chỗ những người bán rau mua nguyên liệu cần thiết cho việc mở quán hôm nay, rồi lần lượt kéo chúng về chiếc xe ba bánh.
Chợ bán thức ăn người vật lẫn lộn, đồ đạc không để mắt tới thì có thể chỉ trong chớp mắt là bị người khác lấy mất, chi phí cho số nguyên liệu trong ngày này cũng không nhỏ nên Nghiễm Chu Mãn cũng cẩn thận hơn.
Sau khi đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đóng gói cẩn thận, hắn lại lập tức rời đi. Trên đường về gặp rất nhiều người buôn bán cũng đang nhập hàng như mình, họ không quen biết nhau nhưng đều đang hướng tới cùng một mục tiêu, bôn ba dưới bầu trời đen kịt.
Lúc trở về cửa tiệm đã là năm rưỡi sáng, với hầu hết mọi người thì lúc này họ vẫn đang say giấc, nhưng thời gian này với việc buôn bán của Nghiêm Chu Mãn thì đã hơi muộn. Hắn nhanh chóng chuyển nguyên liệu từ xe ra sau bếp rồi bắt đầu nấu thức ăn cho ngày hôm nay.
Tiệm mì của Nghiêm Chu Mãn phục vụ các món như mì bò, mì sườn, mì sốt thịt băm, mì băm đậu xanh, mì trứng cà chua hoặc các loại bún tương tự cùng với nước dùng. Tất nhiên, vì phần lớn khách hàng là học sinh không có nhiều tiền tiêu vặt, hắn cũng làm các món mì đơn giản không có topping.
Hắn lấy từ trong tủ bảo quản ở sau bếp ra một chiếc nồi inox lớn cao nửa người, bên trong là nồi nước hầm gà mà Nghiêm Chu Mãn đã nấu chậm từ tối hôm qua, các nguyên liệu như hạt tiêu và hành lá vẫn nổi trên mặt nước. Hắn đậy nắp lại, cúi người xuống, vất vả bê nồi lớn ra bếp bên ngoài, bật lửa nhỏ để hầm tiếp.
Công việc tiếp theo cũng không hề nhẹ nhàng, phải lần lượt rửa sạch sườn, thịt bò rồi cắt thành miếng nhỏ, chuẩn bị hành, gừng, tỏi và các loại gia vị. Hắn đổ dầu nóng vào chảo sắt lớn, đợi dầu nóng thì cho thịt vào xào cho đến khi đổi màu, lại cho gia vị vào để khử mùi tanh và tăng thêm hương vị. Chờ đến khi lửa cháy đều, hắn cho thịt bò đã xào vào nồi áp suất lớn, thêm nước nóng và hầm trong một giờ cho đến khi thịt mềm nhừ.
Nghiêm Chu Mãn áp dụng quy trình tương tự để làm thêm nguyên liệu cho sườn và sốt thịt băm, nhưng sốt thịt băm yêu cầu công sức hơn một chút. Nó không thể nấu bằng nồi áp suất mà phải dùng thìa sắt để đảo đều sốt thịt băm nặng khoảng hai mươi cân thành từng miếng rõ ràng, sau đó thêm gia vị và đun lửa lớn để làm cạn nước sốt, trộn đều sốt và thịt. Như vậy sốt thịt mới có hương vị đậm đà, bám chắc vào mì để thực khách khi ăn mì có thể cảm nhận được hương vị của sốt thịt.
Hắn liên tục bận rộn nấu đồ ăn không ngừng nghỉ, không biết từ lúc nào trời bên ngoài đã sáng dần lên, thím Trương cũng đã tới. Vừa vào quán, bà liền vội vàng mặc tạp dề, rửa tay và chuẩn bị rửa hành, rau mùi cung các loại rau khác.
Hai người tay chân bận rộn không ngừng, chờ đến khi tất cả đều chuẩn bị xong còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lượt khách đầu tiên đã tới tiệm.
Ngay sau đó là một đợt bận rộn nữa, Nghiêm Chu Mãn nhìn thấy các học sinh chen chúc vào quán nhỏ chỉ mười mấy mét vuông, tay hắn không ngừng động, trong nồi lớn bên cạnh không ngừng sôi sục những sợi mì màu trắng đục.
Mười giờ sáng, Nghiêm Chu Mãn thở dài một hơi, hắn ra sau bếp chào thím Trương rồi rời khỏi cửa hàng.
Lúc này, phố Long Môn cùng với cửa tiệm của Nghiêm Chu Mãn đều có chút thời gian để thở. Quầy bán điểm tâm trước cổng trường Trung học số 1 đang chuẩn bị dọn dẹp, thấy Nghiêm Chu Mãn đến thì động tác thu dọn của họ chậm lại, “Vẫn như cũ chứ?”
“Ừ”, hắn nhìn vị trí xung quanh một vòng, lấy cái bàn ghế sạch sẽ nhất ngồi xuống, chủ quán nhanh chóng lấy một phần từ trên chiếc lồng hấp cao, đồng thời đặt một cốc sữa đậu nành lên bàn, “Một phần bánh bao nhỏ, một cốc sữa đậu nành, nếu cần gì thêm thì gọi tôi nhé.”
“Được rồi, ông cứ bận việc đi”, hắn lấy đũa mang theo bên mình rồi cho một chiếc bánh bao nhỏ vào miệng.
Bữa sáng ấm áp đến muộn đã làm dịu phần nào cái dạ dày đau nhức của hắn, nhưng hắn không có đủ thời gian để thưởng thức hương vị thơm ngon của bánh bao nhỏ. Chủ quán bên cạnh đang bận rộn dọn dẹp bàn ghế lộn xộn rồi cho vào tủ lưu trữ dưới quầy. Khi thu bộ bàn ghế cuối cùng, Nghiêm Chu Mãn cũng uống xong ngụm sữa đậu nành rồi trả lại chiếc lồng hấp cho quầy, “Tôi đi đây, ông chủ.”
“Được, ngày mai lại đến nha.”
Vốn dĩ lúc này trong tiệm mì sẽ không có khách, giờ phút này trong tiệm có hai người đang ngồi đó.
Một bà lão tóc xoăn mặc áo sơ mi hoa trong đó khi thấy Nghiêm Chu Mãn trở về liền vội vàng tiến tới đón, “Tiểu Mãn về rồi à!”
“Dì ba”, hắn chào một tiếng, ánh mắt lướt qua cậu thiếu niên đang cúi đầu ăn cơm bên cạnh, nghĩ đến bây giờ đang là giờ học, hắn vô thức nhíu mày.
“Gần đây cháu sống thế nào? Nghe cô của cháu nói là cửa tiệm bận lắm”, dì ba quan tâm hỏi.
“Không có chuyện đó”, Nghiêm Chu Mãn đáp lại có phần qua loa.
Dì ba không hài lòng với cách trả lời này, bà ta liếc mắt nhìn thím Trương đang do dự bên cạnh rồi kéo hắn ra cửa nhỏ giọng mắng: “Vừa nãy cháu không có ở đây, mấy nhân viên cháu thuê trong tiệm làm việc không ra làm sao cả, có khách đến cũng không biết tiếp đón, ngơ ngác chẳng biết làm gì. Cháu đúng là còn trẻ, bị người ta bắt nạt cũng không biết phải làm sao”.
Nghiêm Chu mãn nhíu mày càng sâu, đối mặt với người thân nên khó có thể nói nặng lời, hắn chỉ có thể lặp lại: “Không có chuyện đó đâu dì, thím Trương rất tốt”.
“Dì là người từng trải, dì có thể không nhìn ra mấy cái mánh khóe này sao! Cháu sao mà cứng đầu vậy”, thấy Nghiêm Chu Mãn không chịu nghe lời, bà có chút tức giận, “Việc buôn bán chỉ có người nhà mới biết lo lắng, còn người ngoài thì chỉ biết lười biếng, mưu mẹo rồi tìm cách vắt tiền từ cháu thôi”.
Nghiêm Chu Mãn đoán được ý đồ trong lòng dì ba, trầm mặc không nói chuyện.
Dì ba tiếp tục nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Dì vừa mới nghe người phụ nữ kia trong tiệm của cháu nói chồng cô ta vẫn đang nằm viện, cô ta hàng ngày phải chạy tới bệnh viện. Những người như vậy cháu tuyệt đối đừng thuê, người ta ở bệnh viện lâu sẽ mang theo xúi quẩy, không may mắn, sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của cháu đấy”.
Tiếp theo, không đợi Nghiêm Chu Mãn lên tiếng, dì ba lại dùng tư thế của người lớn để tiếp tục khuyên bảo, “Dì ba là người từng trải, đương nhiên muốn việc buôn bán của cháu ngày càng phát đạt, dì đã đặc biệt giúp con tìm người đáng tin cậy. Đúng lúc em gái của chú cháu rất chăm chỉ và trung thực. Dì nghĩ, thay vì để cô ấy đi làm cho người khác, chi bằng để cô ấy đến đây giúp cháu, dừng làm việc ở nhà máy dệt rồi đến đây giúp cháu làm việc”.
Nghiêm Chu Mãn trong lòng cười lạnh, tin tức nhà máy dệt thành phố đã đóng cửa loạn đến mức ai ai cũng biết, công nhân hàng ngày đến cửa nhà máy đòi lương. Cũng chính cái miệng đổi trắng thay đen của dì ba mới có thể biến việc bị sa thải thành chuyện tự nguyện thôi việc.
Nghiêm Chu Mãn trong lòng nghẹn muốn chết, nhớ lại trước đây mình cũng đã phải hàng ngày chạy đến bệnh viện, hắn rất muốn mỉa mai bà ta vài câu, nhưng lại nghĩ đến việc hiện tại đang buôn bán nên chỉ có thể chọn cách ít phiền phức hơn.
Hắn dứt khoát giả vờ có chút buồn rầu trên mặt nói: “Vừa lúc dì ở đây, có một chuyện không biết nên mở miệng như thế nào, lúc trước khi cháu chở hàng qua phố Tam Bảo, cháu đã thấy chú…”
Dì ba vừa nghe xong đã nổi giận, quát lên với giọng sắc nhọn, “Gì cơ! Lão già không biết xấu hổ lại đi đến những chỗ đó rồi!”
Nghiêm Chu Mãn nhanh chóng chấn an bà ta: “Dì ba à, cũng có thể là cháu nhìn nhầm thôi, dì đừng gấp, hơn nữa cũng không nhất định…”
Phố Tam Bảo là khu phố đèn đỏ có tiếng ở thành phố Xương Đông, mỗi năm đều là đối tượng thẩm tra trọng điểm chống mại dâm của thành phố. Nhưng dù có bị đàn áp thế nào, sau khi cơn bão qua đi lại là một vòng tuần hoàn mới của những nơi đó.
Dì ba càng nghĩ càng tức, trong đầu bà ta đã sớm bỏ qua công việc của cô em chồng, chỉ muốn trở về đánh cho lão già không biết xấu hổ ấy một trận.
Nghiêm Chu Mãn vội vàng ngăn lại nói, “Dì ba, dì đừng vội, có chuyện gì cứ từ từ nói.Vốn dĩ cháu là tiểu bối không nên nhúng tay vào chuyện này. Dì xem, cháu... thật sự... dì tuyệt đối đừng nói là cháu đã nói ra chuyện này”.
Dì ba tức muốn hộc máu mà xông ra ngoài, không biết có nghe thấy câu nói cuối cùng của Nghiêm Chu Mãn hay không.
Hắn có chút thích thú nhìn bóng lưng của dì ba, hắn quay người lại vào tiệm thì đột nhiên đối diện với đôi mắt không quá thân thiện.