Sau cơn mưa hè, nắng trong veo, có một mùi ẩm ngọt phảng phất trong không khí, dễ chịu như bao buổi chiều yên ả khác.

Nam tử đứng bên cạnh giường có dáng người dong dỏng cao, ống tay áo rũ xuống, thâm y huyền sắc càng làm nổi bật khí chất trang nghiêm nội liễm. Hắn nhíu mày nhìn nữ tử đang nằm trên giường, không còn tinh trang hoa y của ngày thường, nhìn thoáng qua cứ như bị rút đi tất cả màu sắc, chỉ còn lại hai màu trắng đen. Trắng chính là sắc mặt nàng, cả người nàng tái nhợt như mực vẩy vào trong nước rồi tan ra, đen chính là tóc nàng, không còn búi tóc cao như mây cuộn, mái tóc tùy ý xõa tán loạn ở trên giường gối, càng làm nổi bật khuôn mặt tái mét.

Màn che đột nhiên bị vén lên, hắn quay đầu đi, giữa mày vẫn còn vẻ u ám chưa tan.

Hoàn Nhi không dám nhìn hắn, chỉ cung kính hành lễ nói: “Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.”

Hắn không nhìn nàng ta, chỉ chú ý tới lư hương nàng ta đang ôm tỏa ra khí thơm ngào ngạt, hắn quay đầu nhìn cây hòe ngoài cửa sổ, từng cụm lá xanh được nước mưa tẩy đi bụi bặm, lộ ra sắc xanh tươi tốt trơn bóng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thân thể Hoàng Hậu suy yếu, huân hương không nên quá nồng, ngươi đổi sang loại thanh đạm một chút.”

Hoàn Nhi cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng.” Nàng ta cảm thấy một trận y phong quét qua bên cạnh, tầm mắt chỉ nhìn được vạt áo huyền sắc thêu hoa văn mây cuộn bằng chỉ bạc rũ trước mặt mình, dừng lại. Thanh âm chậm hơn động tác một lát, giọng nói lạnh nhạt trên đỉnh đầu phân phó: “Chăm sóc nàng cho tốt.” Vừa dứt lời, vạt áo lướt đi, đến lúc nàng ta ngẩng đầu lên, người đã đi xa, phía sau là một đám người hầu bám theo.

Lúc này nàng ta mới dám ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường, thấy nàng không có chút dấu hiệu nào sắp tỉnh lại, nàng ta vội vàng ôm lư hương đi ra ngoài.

* * *

Hoàn Nhi vừa lo liệu việc lớn việc nhỏ trong điện như mọi ngày, vừa phân phó cho hai cung nữ đi lấy thuốc theo đơn mà Lạc thái y đã kê, nấu thuốc xong, nàng ta cho người thử thuốc theo quy củ, sau khi xác định không có gì đáng ngờ mới bưng bát thuốc đi vào nội điện.

Nhưng mới đi được vài bước, nàng ta nghe thấy một tiếng kêu hoảng sợ, Hoàn Nhi không cẩn thận giật mình, bát thuốc đổ gần nửa. Tức giận quay đầu lại, đang muốn mắng chửi, ai ngờ lại nhìn thấy mấy cung nữ phía sau đang hốt hoảng chạy ra khỏi điện, còn sợ mình tránh không kịp, trong vô thức còn kêu lên ‘rắn’ gì đó.

Rắn?

Sao lại có rắn được? Nhất thời Hoàn Nhi không phản ứng kịp, nhìn theo ánh mắt của bọn họ, quả nhiên, trên tấm thảm đỏ cách đó không xa có một con rắn lục lấp lánh đang phủ phục ở trong tối, cái lưỡi đỏ thẫm lè ra. Nàng ta vừa nhìn liền biết rắn này kịch độc vô cùng, tay chân nhũn ra một trận, đến thét cũng không thét nổi, chỉ mềm nhũn ngã ra đất, toàn bộ thuốc trong tay đều hắt ra tấm thảm, tạo thành một vệt sậm màu.

Như thể cảm nhận được sự chấn động trên thảm, con rắn kia vốn chỉ đang phủ phục bất động, đột nhiên nó quay đầu, thân thể quanh co khúc khuỷu di chuyển lại đây. Hoàn Nhi trừng mắt hoảng sợ, giãy giụa đứng dậy khỏi mặt đất, chạy về phía nội điện, nàng ta không dám quay đầu lại nhìn, sợ vừa quay đầu liền thấy cái lưỡi rắn phóng về phía mình. Càng nghĩ như vậy càng sợ hãi, rốt cuộc lại té ngã trên mặt đất, trong lúc sợ hãi, nàng ta nghe thấy một thanh âm không có chút nào trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”

Nàng ta quả thật đã quen với giọng điệu của nàng nhưng lúc này nó lại có một uy áp kỳ lạ, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn ý thức. Nàng ta không dám động cũng không dám quay đầu lại, một bóng dáng đỏ vụt qua trước mắt, nàng ta không khỏi đưa mắt nhìn theo bóng đỏ kia, đến khi nhìn thấy rõ lại càng thêm sợ hãi.

“Nếu ngươi không chủ động công kích nó, nó cũng sẽ không dễ dàng tấn công ngươi.” Tần Nhan vừa nhanh chóng bắt lấy con rắn dài bảy tấc, kiềm chế chặt chẽ trong tay, vừa nói thêm: “Đương nhiên ngươi cũng không nên chuyển động quá nhiều.”

Hoàn Nhi bị động tác của nàng dọa sợ, nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn con rắn trong tay nàng, đuôi rắn xanh biếc quấn quanh ống tay áo diễm lệ, càng tôn lên khuôn mặt vốn hiếm khi biểu cảm của nàng, hiện ra một loại quỷ mị kỳ dị.

Tần Nhan thấy nàng ta bị dọa, mặt không còn chút máu, bèn trấn an đầu rắn đang vặn vẹo trong tay một chút rồi nói: “Còn sức thì đi kêu người vào thay đệm giường cho ta, vừa rồi cũng có một con bò vào trong thất, ta không thích có thứ gì đó bò lên giường mình.”

Được nàng giao trọng trách như vậy, Hoàn Nhi không biết nên khóc hay nên cười, nhìn con rắn trong tay nàng, nỗi sợ gần như tiêu tan một nửa, thế là nàng ta bò dậy, lúc này mới nhớ tới bát thuốc đã đổ hết, lại phải phân phó người đi nấu một bát khác. Nàng ta không khỏi trộm đánh giá thần sắc của nàng, xem ra nàng đã tỉnh dậy được một lúc, toàn thân ăn mặc chỉnh tề, lớp trang điểm trên mặt tinh xảo, điểm son phấn, mặt mày tươi tắn, như thể vẻ tái nhợt ốm yếu ngày hôm qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

“Từ nhỏ ta đã trưởng thành ở bên ngoài, mấy thứ này cũng gặp nhiều rồi.” Tần Nhan đột nhiên nói.

Đầu tiên Hoàn Nhi sửng sốt, sau mới ý thức được, nàng tưởng mình vẫn đang suy nghĩ về hành vi vừa rồi nên mới giải thích như vậy, tuy Hoàn Nhi cảm thấy nàng đi giải thích với một nha hoàn thì có chút thừa thãi nhưng vẫn hơi ngạc nhiên, hơn nữa vừa rồi nàng cứu mình một mạng, trong lòng không khỏi ấm áp, vì thế liền chuẩn bị đi xuống tiếp tục đun thuốc cho nàng.

“Chờ đã.” Tần Nhan đột nhiên nói

“Nương nương có gì phân phó?” Hoàn Nhi dừng chân, cung kính nhìn nàng.

Chần chờ hồi lâu, thần sắc hiếm khi lộ ra chút u buồn, Tần Nhan rốt cuộc hỏi: “Thái Tử thế nào rồi?”

“Thái Tử?” Hoàn Nhi nghi hoặc nói, nghĩ ngợi một chút, đáp: “Nương nương đã sinh bệnh nhiều ngày, Thái Tử chưa từng tới thăm, nhưng ta nghe nói một tiểu cung nữ ở Cảnh Ngự Cung chết đuối bỏ mình, đúng rồi, lúc nương nương trượt chân rơi xuống nước được cứu lên còn túm lấy tóc nàng, sau đó Thần phi nương nương sợ Thái Tử xảy ra chuyện nên không cho Thái Tử ra khỏi Cảnh Ngự Cung nửa bước.”

Tần Nhan nghe xong, vẻ u buồn tan biến, hơi lộ ra một chút ý cười. Hoàn Nhi cũng đoán không ra tâm tình của nàng lúc này, trong lòng tự thấy thấp thỏm, đột nhiên nghe nội quan ở ngoài đại điện truyền gọi: “Thần phi nương nương giá đáo…”

Tần Nhan và Hoàn Nhi đồng loạt cùng nhìn về phía lối vào đại điện, nữ tử một thân đỏ thẫm, cung trang tuyệt lệ được một đám người hầu vây quanh, trên khuôn mặt đoan chính thanh nhã lộ ra nét ương ngạnh tùy hứng, bước chân nàng ta ung dung, thoạt nhìn càng giống chủ nhân của tòa cung điện này hơn cả Tần Nhan.

Trần phi nhìn thấy Tần Nhan ăn mặc đoan trang đứng sừng sững ở phía trước, ánh mắt hơi dao động, liền cười rộ lên, nụ cười diễm lệ, giọng nói càng dễ nghe. Nàng ta chậm rãi mở miệng: “Thiếp biết nương nương không khoẻ, mấy ngày trước không tiện quấy rầy nương nương dưỡng bệnh, hôm nay hỏi thăm mới biết người đã có chút khởi sắc, ta liền đặc biệt đến thăm.”

“Đa tạ ý tốt của Thần phi.” Tần Nhan tiếc hận lắc đầu, thở dài nói: “Nhưng nếu ta là ngươi, tốt nhất là đến trễ một chút, bởi vì thị nữ của ta còn chưa xử lý xong những con rắn kia đâu, nhưng nếu ngươi không sợ thì cũng không sao.”

Theo động tác vỗ về chơi đùa của nàng, lúc này Thần phi mới đưa mắt nhìn vật màu xanh lục treo ở bên hông nàng, chỉ thấy cái đầu nó nhô ra khỏi ống tay áo rộng của Tần Nhan, ‘xì xì’ lè lưỡi ra.

Thần phi bị dọa lui về phía sau vài bước, có chút kinh hoàng nhìn Tần Nhan, quát: “Nó có độc.”

“Ta biết, rắn Bích U, một giọt nước bọt của nó có thể độc chết mười nam nhân cường tráng, khi ta còn sống ở bên ngoài có nghe sư phó giảng qua, nhưng răng nanh của nó dường như đã bị nhổ đi.” Nàng làm bộ nhéo đầu rắn đùa nghịch một trận, nói: “Không tin ngươi nhìn thử xem.”

“Ta không nhìn.” Thần phi thất sắc nói, nhìn nàng như nhìn một kẻ điên, lát sau nàng ta khôi phục lại thần sắc đoan chính thanh nhã, nói: “Hôm nay thiếp tới đây chỉ muốn nhắc nhở nương nương phải để ý, trong cung này bất cứ lúc nào cũng sẽ có người mưu hại ngươi, cho dù ngươi và hắn không oán không thù. Nương nương ngươi xem, thị nữ của Thái Tử vô thanh vô tức chết đuối như vậy, cũng không ai biết là nàng tự sát hay là bị giết, đương nhiên một cung nữ chết cũng không có đáng gì, nhưng nương nương cũng suýt chút nữa…” Nàng ta dừng một chút, lộ ra vẻ mặt ưu sầu, nói: “Trong hậu cung này thật sự không ít kẻ lòng lang dạ thú, chuyện hôm nay cũng xem như nhắc nhở, ngày sau nương nương phải cẩn thận đề phòng.” - Ứng dụng TY T

“Thật là to gan.” Tần Nhan không khỏi gật đầu tán thành, ánh mắt thành khẩn nói: “Đại khái ta đã biết, ngươi hãy chăm sóc Thái Tử thật tốt.”

Thần phi nghe nàng nói như vậy, ánh mắt trở nên sắc bén, nhưng thấy vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên, không thể nói thêm gì nữa, ánh mắt chuyển tới bộ diêu kim phượng ngậm châu trên trâm cài của nàng, cười khẽ, ánh mắt mơ hồ lộ ra sự lạnh lẽo bất cần, nói: “Bộ diêu này thật xinh đẹp, ta rất thích, Hoàng Thượng cũng từng hứa ban cho ta một cái.”

Tần Nhan sửng sốt, Hoàn Nhi nghe xong thì mặt xanh như tàu lá, ai cũng biết bộ diêu mười hai đóa kim hoa ngậm châu này chỉ có Hoàng Hậu mới được mang, nếu như Tần Nhan nghe không hiểu những lời cảnh cáo ban nãy của Thần phi, vậy thì thị uy lần này rõ ràng không khác gì lời khiêu khích, khiêu khích đến uy nghiêm và quyền lợi của Hoàng Hậu, nếu vậy Tần Nhan sẽ tức giận khiển trách, hay là ẩn nhẫn cho qua đây? Nàng không lay chuyển được thế lực của Thần phi, nếu như nhẫn nhịn, sau này sẽ bị khí thế của Thần phi ép thỏa hiệp, dù sao cũng không có lợi cho nàng.

Tần Nhan chỉ sửng sốt một lát, sau đó vô thức vuốt ve bộ diêu kim hoa trên búi tóc, mỉm cười nói: “Bộ diêu này quả thật rất đẹp, ta cũng rất thích, nhưng nếu như Thần phi cũng thích thì…”

Nàng dừng một chút, Hoàn Nhi rũ mắt, Thần phi kiêu căng nhìn nàng.

Chỉ nghe nàng tiếp tục nói: “Ta có thể chỉ cho ngươi một cách.” Nàng cười cười, vẻ mặt đạm mạc: “Ngươi có thể đi nói với Hoàng Thượng, quân vô hí ngôn*, nói được làm được, nếu ngài ấy nuốt lời, vậy lần sau trước khi ngài ấy hứa hẹn chuyện gì, ngươi cứ bắt ký tên ấn dấu tay, giống như ghi vào tông sách, sau này ngài ấy có muốn đổi ý cũng rất phiền toái.”

(*): quân vương không nói đùa

Bốn phía một mảnh lặng im, một lúc sau Thần phi mới lấy lại được giọng nói, gượng cười: “Nương nương quả nhiên là nữ nhi của Định Quốc tướng quân, lá gan cũng to hơn người thường, thiếp hổ thẹn không bằng.”

“Nói hay.”

Thần phi bị thái độ thờ ơ của nàng làm cho thẹn quá thành giận, nhưng vẫn ẩn nhẫn không bộc lộ, miễn cưỡng duy trì sắc mặt, nói: “Hôm nay nhìn thấy khí sắc của nương nương còn muốn tốt hơn trong lời đồn, cuối cùng thiếp cũng an tâm, xin cáo từ trước.”

Tần Nhan nhìn nàng ta rũ mi hành lễ, rõ ràng là hợp lệ, nghĩ thầm, ngươi không tới có lẽ ta còn thấy khỏe hơn, nhưng nàng vẫn kiềm chế tính tình, lộ ra vẻ mặt hòa nhã: “Thần phi đi thong thả.”

Hoàn Nhi như được đại xá, vội vàng đuổi theo tiễn Thần phi ra khỏi điện, mắt thấy một đám người vây quanh nàng ta cũng giống như lúc mới đến, đều đã đi rồi, đợi đến khi xác định bọn họ sẽ không quay trở về, nàng ta rốt cuộc thở ra một hơi. Quay đầu lại thì thấy Tần Nhan đã ngồi trên ghế, đùa nghịch con rắn lục lấp lánh, tuy rằng nhìn đến đầu đổ mồ hôi lạnh nhưng nàng ta vẫn không khỏi tò mò hỏi: “Nương nương, có thật là con rắn này đã bị rút hết răng nanh rồi không?” Xem ra Thần phi chỉ muốn cảnh cáo nàng một phen, cũng không phải thật sự muốn hại nàng.

Nghĩ xong mới kinh ngạc phát hiện, mình mà hỏi như vậy là đã phạm vào đại bất kính, có điều nàng ta phỏng đoán nhất định Tần Nhan sẽ không phát giác có gì không ổn, ngược lại bắt đầu lo lắng cho sự thay đổi của mình.

Quả nhiên giống như nàng ta nghĩ, Tần Nhan nghe hỏi như vậy, chỉ nhìn nàng ta một cái, phất tay áo, kéo đầu rắn ra phía trước rồi nói: “Đương nhiên không rút, ta lừa nàng.”

Hoàn Nhi lại váng đầu hoa mắt một trận, tay chân nhũn ra, trước khi choáng váng còn nhìn rõ một tia lóe lên trong mắt Tần Nhan, ánh mắt phi dương linh động, có chút nghịch ngợm, nhất  định là nàng đang trêu chọc mình, thần thái này chưa từng xuất hiện trong mắt nàng, thoạt nhìn còn muốn sinh động hơn ngày thường rất nhiều. Là vì nàng đang vui chăng? Hoàn Nhi nghĩ như vậy, hẳn là bởi vì dáng vẻ chật vật của Thần phi nương nương lúc rời đi. Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy vị Thần phi khí phách hăng hái kia phải nếm mùi khổ, thật sự là hiếm thấy, nhưng mà… Nàng ta lo lắng nghĩ, chọc giận Thần phi, ngày sau sợ là sẽ phiền toái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play