Nhấp một ngụm trà, hương trà thanh u lan tỏa cùng với vị đắng chát nhẹ. Tần Nhan buông chung trà, mắt nhìn xuống đại điện trống trải an tĩnh, có hơi xuất thần.
Trời mưa suốt mấy ngày, hôm nay rốt cuộc cũng tạnh, bầu trời lộ ra màu trong xanh cùng ánh nắng vàng nhạt, ngày tháng trôi qua vẫn quạnh quẽ đến lợi hại. Không nhịn được ho khan một tiếng, Tần Nhan nhìn Hoàn Nhi hầu hạ ở một bên, nói: “Ngươi lại đây.”
Thâm cung vắng vẻ khiến người ta chết lặng, lúc Tần Nhan khụ nhẹ một tiếng, Hoàn Nhi cũng thu hồi tâm tư thất thần, nghe nàng cố ý gọi mình, bỗng nhiên không còn cảm giác khẩn trương cùng co quắp khi trước, theo lời đi đến bên cạnh nàng.
“Ngồi.” Tần Nhan chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Hoàn Nhi nhất thời mở to mắt, nhanh chóng lắc đầu nói: “Nô tỳ không…”
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Tần Nhan nhìn nàng ta, không nổi giận cũng không nói lời nào, nàng chỉ yên lặng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hoàn Nhi không rời mắt . Bị ánh mắt lãnh đạm kiên quyết kia nhìn đến mức da đầu tê dại, nàng ta đành nuốt những lời bướng bỉnh vào trong bụng, tay chân vô lực ngã ngồi trên ghế.
“Ta muốn nghe kể chuyện.”
“Hả?” Mở đầu một câu như vậy, nhất thời Hoàn Nhi trở tay không kịp, sau khi suy nghĩ thấu đáo mới thận trọng nói: “Nương nương muốn nghe chuyện về hậu cung này sao? Hoàn Nhi…” Nàng ta dừng một chút, đôi mắt nhìn sang nơi khác, nói: “Hoàn Nhi cũng không biết nhiều lắm…”
“Ta không muốn nghe những thứ này.” Tần Nhan ngắt lời nàng: “Nói cho ta nghe một chút chuyện của ngươi đi.”
“Chuyện của nô tỳ?” Hoàn Nhi lại ngơ ngẩn, khi cúi đầu không khỏi chần chừ một chút mới nói: “Nô tỳ chỉ là một hạ nhân, không có chuyện gì hay để kể.”
“Mỗi người đều có một câu chuyện, không màng thân phận, ta thậm chí còn không tính là vai phụ trong câu chuyện của một nô tỳ như ngươi, tranh với ta như vậy chẳng phải mệt chết sao?”
Bị nàng nói một hơi, nhất thời Hoàn Nhi không nói gì.
“Ta có một ca ca.” Tần Nhan đột nhiên nói, không màng đến ánh nhìn nghi hoặc của Hoàn Nhi, tiếp tục nói: “Ta từng thề cả đời này sẽ mãi làm hắn.”
Hoàn Nhi nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn an tĩnh lắng nghe Tần Nhan nói, nàng ta biết ca ca của Tần Nhan là Tần Hồng thiếu tướng quân, anh dũng thiện chiến, là người trong mộng của rất nhiều thiếu nữ xuân khuê, mỗi lần đại thắng, nữ nhân trong hậu cung đều sôi nổi bàn tán, chỉ tiếc trời xanh đố kỵ anh tài. Có lẽ Tần Nhan bây giờ không phải thật sự muốn nghe kể chuyện, nàng chỉ cần một người nghe mình trút bầu tâm sự mà thôi.
“Ta không thích phụ thân lắm, nhưng dù sao người cũng là phụ thân của ta, cũng không còn cách nào khác, người sinh ta nuôi dưỡng ta, là ta thiếu nợ phụ thân.”
Hoàn Nhi thấy Tần Nhan đột nhiên chuyển ánh mắt, nhìn ra ngoài điện, mưa vừa mới tạnh, nước mưa trên mái hiên lác đác lưa thưa nhỏ xuống, từng tiếng từng tiếng, đứng cách rất xa vẫn nghe rõ.
Tần Nhan tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ, phụ thân quản giáo ta cực kỳ nghiêm khắc, cầm kỳ thư họa đều phải học hết, người nói ta là tiểu thư khuê các, nên có bộ dáng của một tiểu thư. Nhưng khi đó ta quá bướng bỉnh, chọc giận phụ thân, người liền mang gậy trúc tới đánh ta. Ban đầu ta không phục, đánh mấy hồi cũng có chút cốt khí, điểm này của ta ngược lại phụ thân rất thích. Chẳng qua có một đêm Thất Tịch, ta lén chuồn ra đi xem hội hoa đăng, mang một cái hoa đăng trở về, khi đó ta mừng rỡ phấn chấn, vẫn không nhận ra mình đã bỏ lỡ canh giờ luyện cầm mà phụ thân quy định, khi trở về ta bị đánh một trận, gia đinh đứng trước mặt phụ thân đốt cái hoa đăng kia tan thành tro bụi. Phụ thân mắng ta, ‘Tần gia nhi nữ nào có thể cầm lấy một vật nam nữ tình trường như vậy?’, lúc ấy ta thấy rất uất ức, liền chống đối phụ thân, phụ thân vô cùng tức giận, sau đó thì ta bị đưa ra bên ngoài, ta sống ở nơi đó rất lâu, chỉ có sư phó bồi ta nói chuyện, nơi đó còn yên tĩnh hơn cả hoàng cung này, một mảng non xanh nước biếc, nhưng cũng rất thích hợp để sống hết quãng đời còn lại.”
Hoàn Nhi càng nghe càng khó hiểu, nhưng vẫn cảm thấy lời này có chút hiu quạnh, mãi không nghe Tần Nhan nhắc đến ca ca, nàng ta không khỏi tò mò: “Chỉ vì một cái hoa đăng liền trách phạt, ca ca của nương nương đâu? Ngài ấy không khuyên nhủ quốc trượng sao?”
Tần Nhan ngẩn ra, ánh mắt chuyển sang nhìn nàng ta, một lúc lâu sau mới cười nói: “Ngươi cũng có ca ca sao?”
Đề tài đột nhiên chuyển hướng sang mình, Hoàn Nhi gật đầu nói: “Có, ca ca rất tốt với ta, có món gì ngon đều nhường cho mấy đệ đệ muội muội chúng ta, bản thân huynh ấy không nỡ đụng vào dù chỉ một miếng, việc lớn lớn bé bé trong nhà luôn là hắn làm. Khi đó chúng ta còn nhỏ, không hiểu ca ca vất vả, thấy hài tử nhà khác có cái gì ngon liền đòi, mỗi lần ca ca làm công trở về đều sẽ mua cho chúng ta, sau này mới biết, hóa ra vì để cuộc sống trong nhà khá hơn một chút, không bị người khác xem thường, huynh ấy đã liều mạng làm công, một người làm việc của mấy người, cuối cùng đến một ngày mệt hết chịu nổi, trong lúc làm công thì xảy ra chuyện, gãy mất một chân, lão bản kkhông chịu nhận tai nạn đã xảy ra ở chỗ hắn, nhà chúng ta nghèo, không có tiền, không tranh lại những người đó, sau này chúng ta mang ca ca về nhà, không có tiền chữa trị nên chân huynh ấy không lành được.”
Hoàn Nhi dừng một chút, giọng nói hơi nghẹn ngào, tầm mắt mờ ảo. chỉ nhìn thấy Tần Nhan vẫn luôn nhìn ra ngoài điện, an tĩnh lắng nghe, thế là tươi cười một cái: “Ta từng thề sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi sống người thân, tìm một đại phu giỏi chữa bệnh cho ca ca, cả đời ở bên bọn họ, vĩnh viễn không chia lìa, chỉ còn một năm nữa là ta có thể ra ngoài rồi.”
Đột nhiên Hoàn Nhi quỳ xuống, cả thân mình quỳ rạp trên mặt đất, thật lâu không chịu ngẩng đầu lên, nàng ta nói: “Cả nhà nô tỳ đa tạ ơn tái sinh của Hoàng Hậu nương nương.”
Tần Nhan nói đùa: “Ngươi không sợ ta có tâm địa khác sao?”
Hoàn Nhi nghe nàng nói thẳng ra như vậy, ngược lại cảm thấy không đúng, nếu không phải tháng nào nàng ta cũng lén lút sai người mang thư về nhà thì phỏng chừng sẽ mãi chẳng hay biết gì. Lúc này vị Hoàng Hậu ở trước mặt vẫn lãnh đạm như cũ nhưng đã không còn lạnh lẽo vô tình như lần đầu tiên gặp mặt.
“Ta sợ nhất là người khóc.” Tần Nhan khẽ thở dài một hơi, nói: “Ngươi đi tới bước đường này cũng không dễ dàng, không còn gì có thể làm khó ngươi, ta tin là không bao lâu nữa ngươi sẽ đạt thành tâm nguyện.”
“Đa tạ nương nương lắng nghe nô tỳ.” Hoàn Nhi chân thành cười cười, lau đi nước mắt.
Tần Nhan không hề nhìn nàng ta lấy một cái, đột nhiên cất tiếng: “Hẳn là ngươi rất sợ.”
Hoàn Nhi chấn động, ngơ ngẩn nhìn sườn mặt nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy, nhưng Tần Nhan không nói tiếp mà chỉ nhìn ra ngoài điện đến xuất thần, nàng ta cũng không tiện hỏi, nhất thời đứng ngồi không yên. Cũng may có người bên ngoài đại điện tiến vào bẩm báo, nói là người của Cảnh Ngự Cung đang chờ ở ngoài. Hoàn Nhi như được đại xá, nhanh chóng đứng lên, khom thân mình nói: “Nô tỳ đi thỉnh nàng tiến vào.”
Sau khi dẫn người vào, Tần Nhan hơi ngẩng đầu lên nhìn nhìn, không khỏi bật cười, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hóa ra là cung nữ đêm đó lừa nàng chuyện Thái Tử rơi xuống nước.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ… Nô tỳ tên gọi Tiểu Khấu…”
Từ lúc bước vào đại điện đến giờ nàng ta vẫn luôn run rẩy, hai tay nhéo lấy vạt áo đến tái xanh, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh.
Hoàn Nhi cứ nhìn nàng ta như vậy hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nói: “Nương nương hỏi ngươi trả lời, khẩn trương cái gì.”
Tần Nhan nhấp một ngụm trà đã hơi nguội lạnh, nói: “Lần đầu tiên gặp ta, khẩn trương một chút cũng không có gì to tát.”
Nghe Tần Nhan nói xong, lại thấy nàng bình tĩnh không dao động, cung nữ tên là Tiểu Khấu rốt cuộc cũng không còn run lợi hại như vậy nữa, thầm nghĩ có lẽ đêm đó nàng không nhìn rõ mặt mình cho nên mới không nhận ra. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ kinh hoàng như cũ, giọng nói run run: “Đột nhiên không tìm thấy Thái Tử, nô tỳ đã kiếm khắp hậu cung cũng không phát hiện, là Thần phi nương nương bảo nô tỳ tới chỗ nương nương ngài xem thử.”
Tần Nhan nghe xong không khỏi cười ra tiếng, nói: “Hắn không có ở đây, có điều lần sau ngươi tới hẳn là sẽ có hắn, Thần phi không cần sai người đi dò xét khắp nơi làm gì, ta sai người thông truyền một tiếng là được.”
Sao Tiểu Khấu có thể không hiểu ý của nàng, đúng là không tìm được Thái Tử thật, nhưng Thần phi là muốn mượn cớ chuyển dời ánh mắt của hậu cung này lên người Hoàng Hậu, dù sao hiện giờ người trong cung đều biết Thái Tử thân cận với Hoàng Hậu, đến lúc đó nếu Thái Tử có phạm phải sai lầm gì sẽ dính dáng trăm mối tới Hoàng Hậu, dù nàng muốn cũng không thể chối. Nghĩ đến tỷ muội chết thảm đêm đó, đôi tay càng run lợi hại hơn, nàng ta không khỏi cảm thán, may mà nàng không nhận ra mình.
“Nếu Thái Tử không ở đây, nô tỳ liền trở về bẩm báo với Thần phi nương nương.”
Tiểu Khấu hành lễ quỳ an. Tần Nhan nhìn bóng dáng như trốn chạy của nàng ta, buông chén trà, suy tư một lát rồi đứng dậy nói với Hoàn Nhi: “Ta đi ra ngoài một lát, không cần gọi người đi theo.”
“Nương nương muốn đi đâu?” Hoàn Nhi vội vàng theo sau.
Tần Nhan dừng bước chân, xoay người nhìn Hoàn Nhi, nói: “Ta tâm sự với ngươi là vì thật sự coi ngươi như bằng hữu, nhưng ngươi cũng đừng tưởng mình có đặc quyền, ngươi nên biết làm như vậy chính là hại ngươi. Nếu muốn bình an xuất cung thì chớ quên bổn phận của chính mình.”
Lời này nghe có vẻ nghiêm khắc, nhưng Hoàn Nhi là người đã kinh qua sóng gió, biết nàng làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, ở hậu cung này nếu vì quen thói mà quên mất thân phận sẽ dễ dàng rước lấy đại họa. Không thể không nói, Thần phi chính là một ví dụ như vậy, ngàn ân vạn sủng cũng không phải không có tai ương, âu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nàng ta có hơi hổ thẹn, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ biết tội.”
Tần Nhan phất áo quay lưng đi, Hoàn Nhi lại nghe nàng nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, ta đi ra ngoài một lát.”
Tức khắc mặt mày Hoàn Nhi như đưa đám, nghĩ thầm, làm gì có Hoàng Hậu nào như vậy, nhất cử nhất động đều tùy tính tùy tâm, không chút cảnh giác nguy cơ đứng ở đầu ngọn sóng, chân trước nàng mới nhắc nhở nàng ta, sau lưng liền quên mất thân phận của mình, thật là khiến người ta nhọc lòng. Mắt thấy Tần Nhan càng đi càng xa, nàng ta không khỏi lắc đầu cười khổ.
* * *
Tần Nhan hiếm khi ra khỏi Tinh Đức Cung dạo chơi, xa lắm cũng chỉ đi đến Thiêm Hương Trì, nàng đi vòng qua hoa viên sau Tinh Đức Cung, dạo một lúc, đang suy tư nên đi nơi nào tìm thì một trận âm thanh nức nở đột nhiên vang lên bên tai, cũng không phải khóc ra tiếng mà chỉ thút thít. Tần Nhan tìm kiếm âm thanh ấy, không xa phía trước có một bóng người đang ngồi xổm bên đám hoa cỏ, trông dáng vẻ hình như là cung nữ Tiểu Khấu mới đến Tinh Đức Cung không lâu. - App TY T
Nàng thật sự sợ nhất là người khóc, cho nên bất đắc dĩ đi tới trước mặt Tiểu Khấu, cung nữ kia vừa thấy nàng đi tới, bị dọa sợ, tất cả nghẹn ngào đều nuốt vào trong cổ họng, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn nàng kinh hãi.
“Khóc cái gì mà khóc, ngươi cũng không thể trói hắn trên người mãi được.”
“Nô tỳ sợ Thái Tử xảy ra chuyện, không dễ ứng phó…”
Tần Nhan cười cười, nói: “Vừa hay ta muốn đi dạo vòng quanh một chút, có thể thuận tiện giúp ngươi tìm xem, nếu thật sự không báo cáo lại được, ngươi cứ nói với Thần phi là hắn ở chỗ của ta cũng không sao. Dù gì cả cung này đều biết Thái Tử luôn thân cận với ta, không ai không tin lời ngươi nói, có xảy ra chuyện cũng chỉ tính trên đầu ta, ngươi không cần lo lắng.”
Tiểu Khấu lộ ra biểu cảm khó tin nhìn nàng, cảm thấy tuy nàng mỉm cười quạnh quẽ nhưng ánh mắt toát ra lại vô cùng chân thành, sạch sẽ đến mức làm người ta vừa thấy liền tin tưởng nàng. Nàng ta biết Tần Nhan là thật lòng giúp đỡ mình, bởi vì lời nàng nói đều là sự thật, hậu cung này sẽ luôn lựa chọn tin vào những lời đồn đãi có lợi nhất cho bản thân. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Khấu không khỏi cảm thấy thân thiết với Tần Nhan thêm một chút.
“Nương nương…” Tiểu Khấu lẩm bẩm vài câu, có hơi dao động, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Nương nương không sợ Thần phi sẽ gây khó dễ sao?”
“Phẩm giai của Phi tử mà cao hơn Hoàng Hậu sao?” Tần Nhan nghiêng đầu nhìn nàng ta, mặc dù là hỏi, nhưng cũng là nhắc nhở.
Lúc này Tiểu Khấu mới khẳng định là nữ nhi của Định Quốc tướng quân tính tình ngay thẳng, không thủ đoạn mưu mô, nhớ đến ngày ấy nàng không chút do dự mà nhảy cầu cứu người thì càng tin tưởng thêm tám phần, vì vậy trong lòng nàng ta nổi lên một tia lo lắng, không khỏi nhắc nhở: “Thần phi cũng không phải như nương nương nghĩ, đêm đó…”
Tần Nhan xua xua tay ngắt lời nàng: “Không cần nhiều lời, trước tiên ngươi đi đến Tinh Đức Cung chờ đi, nói không chừng Thái Tử sẽ đến tìm ta, hắn là đứa nhỏ có chừng mực, đến giờ sẽ biết tự trở về. Ta sẽ đi dạo ở quỳnh viện phía trước, nếu Thái Tử đến ngươi cứ nói Hoàn Nhi phái người đến báo ta biết một tiếng là được.”
Tiểu Khấu đành phải nuốt lời chưa nói hết trở lại, cảm kích nhìn nàng một cái mới chậm rãi rời đi. Tần Nhan thấy nàng ta đi xa, thoạt nhìn tuổi vẫn còn nhỏ, dáng vẻ co rúm lại giống như đã bước đi trên băng mỏng nhiều lần. Tần Nhan nghĩ, hóa ra trong cung này vẫn có người đơn thuần như vậy, không tìm được Thái Tử, nếu đã sai thị nữ vào cung nàng để tìm thì còn xảy ra chuyện lớn gì được, thế nhưng lại lo lắng thành bộ dáng này.
Khi Tần Nhan quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên bốn phía xung quanh nổi lên tiếng đàn, lúc đầu tiếng đàn gần như trầm thấp, sau đó ngày một cất cao, càng khiến người nghe sầu bi, rồi dần trở nên vang dội, trong trẻo mà hùng tráng, tiếng đàn như hàng vạn sợi tơ ngày càng quấn chặt lấy nhau, không thể tránh thoát, nàng không tinh cầm nghệ cũng có thể nghe ra sự rối rắm trong đó, bèn nhìn về hướng phát ra tiếng đàn, đúng lúc này có một giọng ca xướng lên: “Sương sớm đậu trên hoa quỳnh, gần nhau trong gang tấc mà như cách một biển trời, đời người như Hoàng Hà mười khúc quanh, rồi cũng sẽ chảy về hướng đông. Ngọc cổ tám nghìn năm tuổi, vậy mà một đêm khánh kiệt, hỏi trời xanh cớ sao phải sống một đời này? Đêm qua gió thổi, nghe ai cẩn thận đếm cánh hoa rơi rụng. Trời cao chín vạn dặm, cưỡi gió lộng ảnh, lại có ai cùng sánh bước? Thiên thu Bắc Đẩu, điện ngọc tiêu điều, chi bằng làm một đôi thần tiên quyến lữ, trăm năm lang bạt giang hồ.”
Hóa ra là Một Khắc Phương Hoa Khúc*.
*刹那芳华曲 = Thời khắc hoa tỏa hương: là một khúc nhạc trong tiểu thuyết Sưu Thần Ký của tác giả Thụ Hạ Dã Hồ, hát về tình yêu giữa Thần Nông và Không Tang tiên tử. Thần Nông là đế quân trong khi Không Tang là một thánh nữ. Họ yêu nhau nhưng không thể cưới nhau vì ràng buộc xã hội. Dưới sức ép của quần chúng, Thần Nông đau khổ nhưng buộc lòng lưu đày Không Tang đến đảo Thang Cốc. Nhưng nàng là một nữ cường nhân, dù có bị lưu đày cũng quyết nói lời yêu. Thần Nông là đế quân trên vai còn gánh con dân trăm họ. Hắn chỉ có thể buông bỏ những thứ mình yêu thích và giấu kín trái tim mình.