Mở đầu
Cuồng phong gào thét trong thành Vĩnh An, cát bụi đột nhiên bốc lên từ mặt đất, tạo thành một lớp mỏng nhàn nhạt ngăn cách giữa trời và đất, người đi đường đồng loạt giơ cao tay áo che chắn bụi bặm.
Có vài mảng màu trắng bay lả tả trên không trung, một số theo gió cuốn bay đi xa, một số bị thổi rơi xuống đất, như lá khô rơi rụng, phát ra tiếng xào xạc, nhìn kỹ mới phát hiện là mấy tờ tiền giấy. Bá tánh lẳng lặng dừng chân quan sát, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng cờ xí phần phật, có người hét lớn một tiếng, giọng nói hùng tráng mà trong trẻo, cổng thành theo tiếng kêu chậm rãi mở ra, phát ra âm thanh cũ kỹ trang trọng, càng nhiều tiền giấy bị gió cuốn vào từ cổng thành, nhất thời đất trời mênh mông, trước mắt hiu quạnh, duy chỉ có âm thanh hét lớn kia là càng lúc càng rõ ràng, lọt vào tai tất cả mọi người.
“Mở cổng thành…”
Dư âm còn chưa dứt, rốt cuộc cánh cổng thành cũng rộng mở, một hàng dài binh mã nghi trận xuất hiện, tướng sĩ tay cầm đại kỳ, sát khí ập thẳng vào mặt. Vài người đi đường tự giác tránh đi, dần dà như cùng hình thành một loại ăn ý với nhau, càng lúc càng nhiều bá tánh tránh khỏi con đường chính, đứng ở hai bên mở lối cho quân trận. Một tiếng ra lệnh, quân đội chậm rãi bước đi, đám đông im lặng không tiếng động, vó ngựa hành quân phát ra âm thanh như một bài chiến ca cổ xưa, hùng hồn bi tráng. Sau khi đội nghi trượng* phía trước đi qua, một chiếc quan tài đen nhánh bị quân kỳ thâm sắc bao trùm xuất hiện, trên lá cờ có một văn tự màu trắng viết ngoằn ngoèo như giun xéo, là một chữ ‘Tần’.
(*) Nghi trượng (仪仗): đội bảo vệ mang vũ khí khi cử hành đại lễ quốc gia
Tướng quân của Đại Hưng triều đã trở lại…
Đội quân tiến lên phía trước, cẩm kỳ* trong tay nghi trượng tung bay phấp phới theo gió mạnh kêu lên lít rít, tấm vải dài bay phần phật giữa đất trời như một lá cờ chiêu hồn, từng tiếng phát ra đều thúc giục nhân tâm.
(*) Cẩm kỳ (锦旗): lá cờ gấm thêu kim tuyến vàng, cờ hiệu của Vua
Rốt cuộc quân mã cũng tiến vào thành, cờ xí trong tay nghi trượng bước ở đằng trước rung lên, đội quân tách ra đứng ở hai bên đường, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, tướng sĩ nâng quan tài từng bước một tiến về phía Định Quốc Phủ.
Quan tài mới đưa đi được nửa đường, phía trước đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, chờ đến gần mới thấy dẫn đầu chính là một lão nhân hơn bảy mươi thân mặc tướng phục, mái tóc hoa râm, khí chất tự nhiên mà trang nghiêm trầm ổn trước muôn vàn binh mã. Ông bước xuống ngựa ngay trước quan tài, theo động tác xoay người, áo giáp phát ra tiếng va chạm nặng nề, khi bước về phía quan tài ông có hơi lảo đảo một chút, lúc này mới lộ ra bộ dáng già nua mà một lão nhân nên có.
Binh sĩ đưa quan nhìn thấy ông thì cẩn thận hạ quan tài xuống, cúi đầu khấu kiến, đồng thanh hô: “Tham kiến Định Quốc tướng quân.”
Ông phất phất tay ý bảo tất cả đứng dậy, đẩy tướng sĩ đang muốn đỡ mình ra, cũng không lên tiếng, chỉ bước lên trước mấy bước, đôi tay nổi đầy gân xanh gạt bỏ tiền giấy trên quan tài, nhìn thấy cẩm kỳ bao trùm ở mặt trên, ánh mắt ông lộ ra một tia đau đớn, thần thái trông càng già nua.
Giấy trắng đầy trời, ông vỗ xuống quan tài ba cái, nhẹ giọng nói: “Hồng Nhi, vi phụ tới đón con.”
Người đứng xem đều rầu rĩ.
Sau một lúc lâu, ông mới đứng dậy, trong mắt giăng kín tơ máu. Ông quay về phía quân đội, nói: “Nam nhi sinh và chết ở nơi biên dã, lấy da ngựa bọc thây mai táng, có thể hộ một phương bình an, tạo bóng mát cho hậu nhân, đây chính là vinh quang suốt đời của một tướng lĩnh, kết cục này cũng chưa chắc đã không tốt. Chuyến này đa tạ chúng tướng sĩ dốc lòng hộ tống con ta về quê, Tần mỗ vô cùng cảm kích.”
Ông ngẩng đầu ôm quyền, thi lễ cúi chào kiểu quân ngũ, thần thái trang trọng, không còn là lão thái mới vừa cúi đầu lúc nãy. Chỉ có mái đầu hoa râm như tuyết, phản chiếu trong quan tài đen nhánh là thê lương tiêu điều không nói nên lời.
Tướng sĩ biết ông cả đời trung dũng hộ quốc, vì tiên đế mà giành lấy vạn dặm giang sơn, về già còn có con trai kiêu dũng thiện chiến, trên chiến trường tung hoành vô cùng, hộ đến non sông hưng thịnh, không ngờ nhất môn trung liệt, kết quả là lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đành cảm thán tiếc hận trời xanh đố kỵ anh tài.
Giờ phút này Tần lão tướng quân đã quay đầu lại, đôi tay chống lên yên ngựa, xoay người ngồi ổn định. Dây cương của ông rung lên, cưỡi ngựa đi trước, mở đường cho đội quân phía sau. Lại hét lớn một tiếng, quan tài phục khởi, hướng về Định Quốc Phủ mà đi.
Phía sau là đám người đứng yên trong gió nhìn theo quan tài, trên không trung vẫn là giấy trắng lẫn cát vàng bay bay đầy trời, tựa hồ kim qua thiết mã* tung hoành sa trường cũng chỉ như lớp chắn mỏng manh giữa đất trời mênh mông này mà thôi, sau khi gió ngừng thổi, chung quy cũng sẽ về với hư vô.
(*): Kim qua thiết mã = 金戈鐵馬 hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa
Núi sông vạn dặm, thịnh thế thái bình.
Tháng ba năm Tuyên Cảnh thứ tám, trận Bắc Cương báo tin thắng lợi, Tần Hồng được truy phong làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, an táng theo quốc lễ.
Một ngày trời trong gió mát, hàng liễu bên con sông đào bao quanh tường thành rủ thấp, bóng liễu phản chiếu dưới mặt nước trong vắt, trông như dáng dấp của nữ tử, cơn gió nhẹ thổi qua, tơ liễu tung bay đầy trời rồi lại đáp xuống mặt nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Ngoài thành Vĩnh An, một chiếc xe ngựa dần dần tiến đến gần cổng thành, thủ vệ quát một tiếng: “Dừng xe, xuống ngựa.”
Mã phu thấy chỉ có hai binh lính đi đến kiểm tra, bèn ghìm dây cương, xe ngựa liền dừng lại. Một sĩ binh trong đó tiến lên tra soát như thường lệ, hắn vừa đến gần một chút đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt bên trong xe, chưa kịp mở miệng đã trông thấy một thiếu nữ vén góc màn xe lên, nàng ló đầu ra, bộ dáng thanh lệ điềm nhiên, thấy người tới, nàng hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Hai vị quân gia, chúng ta phải trở về thành, tiểu thư đang bị bệnh, không thể ra gió, mong hai vị thông cảm.”
Binh lính thấy cử chỉ của nàng thỏa đáng, có phong phạm của tiểu thư khuê các, lại gọi người ngồi trong xe là tiểu thư, không khỏi hơi kinh ngạc, trông nàng có vẻ hòa nhã dễ gần, cũng có chút hảo cảm, nhưng thật lòng chức trách nhiều năm không cho phép, hắn tranh thủ thời gian nhìn vào góc rèm xe đang nhấc lên. Chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu trắng nằm nghiêng trên trường kỷ được trải êm ái bên trong xe. Thân hình nàng nhỏ gầy, bọc trong một tấm áo lông chồn, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt, như phát giác có người đang nhìn mình, nàng hơi nghiêng mặt, cũng không quay đầu lại, sợi tóc trượt ra khỏi tấm áo lông chồn chảy xuống dưới, uốn lượn trên người nàng, mái tóc đen như mực, càng tăng thêm vẻ tái nhợt trên khuôn mặt.
Hiện giờ đã là cuối xuân, nàng còn mặc một thân áo lông chồn, có hơi không bình thường, lại nhìn thấy sắc mặt của nàng thì đã tin tám phần. Có điều hắn thấy áo lông chồn kia màu lông thuần túy, không phải thứ nhà giàu tầm thường có thể mua được, binh lính liền thuận miệng hỏi: “Là tiểu thư nhà nào? Đi thăm viếng người thân hay là trở về thành?”
Trong mắt thiếu nữ kia thoáng lộ ra một tia khen ngợi, mỉm cười đáp: “Là Tần gia ở hẻm tây phía nam thành, lần này chúng ta trở về thành.”
Dứt lời nàng để lộ ra một khối lệnh bài, trên nền đen có khắc chữ trắng theo thể chữ lệ, là một chữ ‘Tần’.
Đầu tiên binh lính ngẩn ra, hắn không nhớ nổi ở nam thành có gia đình giàu có nào họ Tần, tiện đà ngẫm nghĩ, những người sống ở nam thành không phú thì cũng quý, mà họ Tần cũng chỉ có một nhà Định Quốc Phủ mà thôi, lại nhìn thoáng qua lệnh bài kia, hắn liền xác định được. Lúc này hắn mới nhớ ra Tần phủ xác thật có một nhị tiểu thư rất ít được người ta nhắc đến, dù sao thì phía trước nàng có cha, sau lưng lại có huynh, đều là thanh danh bên ngoài, hơn nữa nghe nói từ bé Tần nhị tiểu thư đã bệnh tật ốm yếu, được nuôi dưỡng ở bên ngoài, tự nhiên cũng ít ai hỏi thăm.
Trước đây hắn từng phục dịch dưới trướng Tần Hồng, kính nể một nhà Tần thị trung nghĩa, mà nhìn thấy tình cảnh của người bên trong xe lại nhớ đến kết cục của Tần thiếu tướng quân, tức khắc động lòng trắc ẩn, thần sắc cũng hơi cung kính, sau khi xác nhận lần nữa hắn mới chắp tay nói: “Quấy rầy rồi, mời vào thành.”
Thiếu nữ kia hơi gật đầu, nói đa tạ, phân phó mã phu tiếp tục lên đường.
Binh lính nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa, một lúc lâu sau mới thu ánh mắt lại. Khi hắn quay về tới trạm gác cổng, một binh lính khác nói: “Quan sát kiểu xe ngựa, hẳn là người có chút tôn quý, vậy mà còn dễ nói chuyện hơn người lúc nãy nhiều.”
Binh lính quay trở lại liếc nhìn hắn một cái mới nói: “Địa vị rất lớn.”
“Có lớn bằng đương kim Đại tướng quân Dương Diên Huy không?” Tuy là nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra một tia khinh miệt, sau đó hắn thành khẩn nói: “Rường cột nước nhà, nếu như Tần thiếu tướng quân vẫn còn thì bá tánh thật có phúc.” - Ứng dụng TY T
“Người trong xe là nhị tiểu thư Tần gia.” Người binh lính quay trở về không nhịn được mà lắc đầu: “Lão tướng quân cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, kết quả lại không có con trai nối dõi, chỉ còn một nữ nhi này phụng dưỡng dưới gối, nhưng bẩm sinh nàng đã bệnh tật.”
Người kia cũng thở dài một hơi, chợt như nhớ tới cái gì, kinh ngạc nói: “Mấy ngày trước, ta nhìn thấy trong cung có dán bố cáo, nói là tháng sau sẽ nghênh thú Tần Nhan, nữ nhi của Tần lão tướng quân làm hậu, chẳng lẽ là nói đến Tần nhị tiểu thư này sao?”
“Tần lão tướng quân còn có nữ nhi nào nữa sao? Lần này nàng trở về chắc hẳn cũng là vì thế, ai…” Hắn thở dài một tiếng, không nói tiếp nữa.
Hai người nhất trí quay đầu lại, nhìn theo xe ngựa dần dần khuất tầm mắt ở nơi xa, cùng nhau im lặng.
* * *
Vào thành, mã phu đánh xe đi về hướng nam, thiếu nữ kia đẩy màn trở về nhìn nhìn, vô tình nói: “Quả nhiên là thủ hạ mà thiếu tướng quân từng dẫn dắt, biết tiến lùi thỏa đáng, nhưng mà sao không thấy hộ vệ thành đâu cả, nhất định là bọn họ lơ là nhiệm vụ…”
Trong xe không có người đáp lại, nàng ấy quan sát tình huống phía trước, chợt nghe có người trong xe gọi mình: “Ẩm Yên.” Giọng nàng hơi khàn, nàng ấy vội buông màn xe, quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Nhan đang chống người muốn ngồi dậy, nàng ấy liền đến giúp nàng lót cái gối mềm, đỡ nàng dậy.
Tần Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, vành mũ theo động tác trượt xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh, dọc theo áo vải mà trút xuống như một luồng sáng, trải dài đầy trên giường nệm. Nàng ngẩng đầu liếc nhìn thiếu nữ một cái, đôi con ngươi đen như mực, căng tròn như chỉ chạm cái là nổ. Nàng cúi đầu lấy tay che miệng, ho nhẹ hai tiếng mới tiếp tục mở miệng: “Đến Quản Trúc Cư trước đi, ta muốn mang một vò rượu ngon trở về.”
Thiếu nữ được gọi là Ẩm Yên nghe xong, sắc mặt có chút không đành lòng, sao nàng ấy có thể không biết, mỗi lần thiếu tướng quân đại thắng trở về đều muốn đi Quản Trúc Cư uống say một trận, mà bây giờ cảnh vật vẫn như cũ, nhưng người đã hoàn toàn khác xưa.
Ẩm Yên không đành lòng làm trái ý nàng, thế là đi phân phó xa phu một tiếng, xe ngựa quay đầu, chạy về hướng Quản Trúc Cư.
* * *
Ẩm Yên ôm vò rượu đã mua bước vào trong xe ngựa rồi ngồi xuống, Tần Nhan tiếp nhận rượu trong tay nàng ấy, nhẹ nhàng ngửi ngửi, hương rượu vờn bên mũi, nàng lại khẽ ho khan vài tiếng, thế là đặt rượu sang một bên, ý bảo Ẩm Yên có thể đi tiếp được rồi.
Xe ngựa chỉ đi chốc lát liền dừng lại, không đợi Ẩm Yên hỏi, mã phu liền nói: “Phía trước không biết là ai đang ngăn cản xa giá của một vị đại nhân nào đó, có vẻ như xe của chúng ta không đi qua được ngay.”
Ẩm Yên nghe vậy thì vạch tấm mành ra quan sát, quả nhiên cách đó không xa có tiếng người ồn ào, đám người vây quanh ba lớp, không giống đang tranh luận mà giống như đang xem kịch hay.
Không bao lâu sau, xa phu trở về bẩm báo, nói là có người đánh xe xông thẳng vào cổng thành, không màng kiểm tra, còn đả thương binh lính thủ thành, hiện giờ đang bị hộ vệ thành ngăn cản muốn tra xét.
Không biết là ai hô đau một tiếng, Ẩm Yên liền thấy một bóng người mặc quần áo gia đinh bị ném mạnh ra khỏi đám đông, tức thì đám người tản ra một thành một lối đi để nàng nhìn càng rõ ràng hơn tình hình bên trong. Một công tử trẻ tuổi mặc cẩm phục ngồi ở trên xe ngựa, dáng vẻ đường đường nhưng sắc mặt lại tàn nhẫn, giờ phút này hắn ta đang cầm roi cau mày quắc mắt, thét lên ra lệnh cho hạ nhân đánh đập một người nào đó, màn xe phía sau đóng chặt, cũng không nhìn được bên trong có người hay không. Trong lòng Ẩm Yên tức khắc tỏ rõ, dù sao nàng ấy cũng là người hầu trong nhà quan lại, hiểu được chút điển nghi, vì thế nhíu mày nói: “Nhìn xa giá, hẳn là nghi trượng của trọng thần trong triều, cũng không biết là vị công tử ca nhà nào ỷ thế hiếp người…”
Còn chưa nói xong đã thấy công tử trẻ tuổi kia tức giận vung một roi về phía trước, có người vội quát một tiếng: “Tản ra!”
Đám đông nhanh chóng giải tán, chỉ thấy một thân mặc áo lam tay không tiếp đòn roi dài, dùng sức một chút đã túm công tử kia xuống xe ngựa, thân người công tử lăn một vòng, cẩm y dính không ít tro bụi, ánh mắt nham hiểm giằng co nhìn về phía đối phương, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một tên thành vệ nho nhỏ, ai cho ngươi lá gan dám dĩ hạ phạm thượng, khi dễ Dương gia ta không có người sao?”
Tay trái của lam y nhân cầm roi lắc mạnh rồi buông ra, công tử trẻ tuổi bị đẩy lùi lại mấy bước, đang muốn đánh trả, lại thấy tay phải của hắn tung ra một thanh trường kiếm, tay trái đưa ra trước ngực tiếp lấy, một tiếng kêu thật khẽ, thân kiếm vung ra một nửa chặn đi thân người đối phương.
Dáng người hắn đĩnh bạt, khuôn mặt thanh tuấn, ngữ khí đúng mực, nhẹ nhàng nói: “Thẩm mỗ chỉ biết ‘tại kỳ vị, mưu kỳ chính’*, một thành vệ nho nhỏ cũng có chức trách của hắn. Trong triều không có quan to nào cỡ tuổi của ngươi, huống chi tuổi ngươi còn trẻ, thân không có phẩm giai lại tự ý đánh xe ngựa, chỉ bằng ngươi vào thành không tuân thủ quản chế, phóng ngựa đả thương người, ta liền bắt ngươi về, xử trí theo luật mới phải!”
(*): Câu ‘Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính’ của Khổng Tử: Không ở vị trí thích hợp thì không nên xem xét sự việc của vị trí đó
Một phen nói có sách mách có chứng, nhất thời vị công tử trẻ tuổi không phản bác được, ỷ đông người, hắn quát to: “Ta là Dương Dật, nhi tử của Đại tướng quân Dương Diên Huy, ngươi dám bắt ta sao?”
Đáp lại hắn là một tiếng quát lạnh lùng của lam y nhân: “Bắt lấy!”
Ẩm Yên nghe hắn nói người kia tuổi còn trẻ, nhưng nhìn lại chính hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới hơn hai mươi, lại trầm ổn có độ, nàng ấy khó tránh hơi mỉm cười, nhưng sau khi nghe công tử kia báo lai lịch, sự khâm phục liền biến thành nỗi lo lắng, nàng ấy nhìn thoáng qua lam y nhân đang triền đấu giữa đường, nói với trong xe: “Tiếc cho một khí khái và thân thủ như vậy, sao hắn có thể đấu lại Dương Diên Huy.”
“Cứng quá sẽ dễ gãy.” Tần Nhan khẽ lắc đầu, nói với xa phu: “Chúng ta đi qua thôi.”
Xa phu sửng sốt, Ẩm Yên ngẩn ra một lát, sau đó liền hiểu ý của Tần Nhan, không đợi xa phu hoàn hồn, nàng ấy nhắm vào khoảng trống nơi gia đinh của Dương Dật bị đánh văng đi, vỗ mạnh một cái vào mông ngựa, con ngựa bị kinh hãi, giơ cao vó trước rồi lao đi như điên, những người đang đánh nhau phía trước thấy một chiếc xe ngựa lao về phía mình thì vội vàng lùi lại, mắt thấy đã sắp đụng phải chiếc xe ngựa trước mặt, Ẩm Yên hoảng hốt nhìn thấy rèm xe phía trước bị lực tác động, khẽ vén lên, lộ ra một góc áo, nàng ấy còn chưa nhìn rõ thì lam y nhân đột ngột lao ra, nhanh chóng nhảy lên xe của bọn họ, dùng sức kéo dây cương, con ngựa hí lên một tiếng dài, dừng lại ngay trước đầu xe kia.
Dương Dật còn chưa nổi giận, Ẩm Yên đã lớn tiếng dọa người: “Ai dám quấy nhiễu xa giá của Định Quốc Phủ!”
Dương Dật nghe thấy giọng của một nữ tử, sửng sốt, lại nghe là người của Định Quốc Phủ, chỉ đành kìm nén lửa giận, nhất thời không thể phát tác.
Lúc này Ẩm Yên nhảy từ trên xe xuống, vẻ mặt nàng ấy hoảng hốt giống như thể vẫn còn sợ hãi. Nàng ấy nhìn thoáng qua bốn phía, Dương Dật đang muốn đi lên tự báo gia môn, nàng ấy lại chỉ vào mặt hắn mà hét lớn: “Ngươi là ai? Dám cả gan quậy phá, khiến cho xa giá của Định Quốc Phủ kinh hoảng, ngươi có biết người trong xe là ai không? Có gan hãy xưng tên ra, nhất định phải bắt ngươi vấn tội!”
Dương Dật liếc nhìn tên gia đinh vẫn đang nằm trên đất, hắn bị câu nói cuối cùng của Ẩm Yên chặn đứng, nhất thời không thể phản bác, bất kể trong xe là ai thì người của Định Quốc Phủ cũng không thể dễ dàng đắc tội, ngược lại tự báo gia môn sẽ thành ra khiêu khích người ta, hắn chỉ đành cắn răng chắp tay nói: “Khi không lại hù dọa xe ngựa của cô nương, xin thứ lỗi...”
Lời còn chưa dứt, bên trong xe có một giọng nói khàn khàn truyền ra, rèm xe cũng bị vén lên một góc, Ẩm Yên vội làm ra vẻ mặt sợ hãi, đưa tay đỡ Tần Nhan bước xuống xe.
Mọi người nhìn thấy đầu tiên chính là một mái tóc đen dài như thác nước, theo động tác cúi đầu bước ra xe mà rơi xuống bên người, thân mình bọc trong áo lông chồn kín không kẽ hở, yếu ớt giống như không chịu nổi trọng lực, nàng dựa vào Ẩm Yên bước xuống xe ngựa, lam y nhân đã sớm bước xuống ngựa đứng ở bên cạnh, hắn đang suy nghĩ nên ứng phó như thế nào với tình huống trước mắt, lại bị hai tròng mắt của Tần Nhan đột ngột ngước lên làm cho kinh ngạc nhảy dựng, hai điểm đen nhánh nhìn thẳng vào hắn, như mực như nhuộm, ngược lại khiến hắn quên cả quan sát dung mạo nàng.
Tần Nhan ho nhẹ nói: “Được công tử cứu giúp, thỉnh để lại tên họ, sau này Tần Nhan chắc chắn sẽ tới cửa cảm tạ.”
Cái tên Tần Nhan vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Dương Dật biến động, trán cũng toát mồ hôi, đương nhiên hắn biết Tần Nhan sẽ là quốc hậu tương lai, lòng thầm than đã gây ra đại họa, dù trên mặt vẫn bất động thanh sắc nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ làm cách nào để ‘một sự nhịn chín sự lành’.
Lam y nhân nghe Tần Nhan nói xong thì chắp tay khẽ mỉm cười, như tắm mình trong gió xuân, lắc đầu tỏ vẻ không để ý. Lại thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt trọng như núi, giống như vẫn kiên quyết chờ đợi, hắn không khỏi thả lỏng, thấp giọng nói: “Tại hạ Thẩm Đoạn.”
Tần Nhan khẽ gật đầu, ra hiệu muốn bước lên xe ngựa, Ẩm Yên lại kinh hô một tiếng: “Tiểu thư, trên quần áo người đang dính gì vậy?”
Mọi người nhìn sang theo lời nàng ấy, dưới vạt áo trắng như tuyết có vài vết máu đỏ tươi, chỗ Tần Nhan đang đứng vẫn còn một vũng máu, là trận ẩu đả khi nãy để lại.
Trong đầu Dương Dật oanh một tiếng, hắn biết nhiều người vẫn đang nhìn chằm chằm, biết không thể chối tội, hắn liền không cho Thẩm Đoạn có cơ hội giải thích, nhanh chóng tiến lên nói: “Vừa rồi ngựa của tại hạ bị dọa, nhất thời không kiểm tra, đả thương bá tánh qua đường, tất nhiên Dương mỗ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, chắc chắn sẽ cho người bị thương một cái công đạo, cũng thỉnh cô nương cho phép tại hạ hộ tống hồi phủ, lấy công chuộc tội.”
Ẩm Yên âm thầm hừ lạnh một tiếng, Tần Nhan chỉ khẽ cười nói: “Không cần, ngươi cũng là ngoài ý muốn phạm sai lầm, có tâm bù đắp là tốt rồi.”
Dương Dật thấy nàng không có cái giá mà quan gia đại tiểu thư nên có, ngữ khí hiền lành, dễ dàng chấp nhận cái cớ hắn vội vã bịa đặt ra, nội tâm đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Tần Nhan xoay người bước lên xe ngựa, mới vừa vén rèm lên thì thấy Thẩm Đoạn đang nhìn Dương Dật, giống như vẫn đang có tính toán gì khác, nàng vừa vén rèm vừa nhẹ giọng nói: “Co được duỗi được thì chớ bẻ gãy, núi xanh vẫn còn đó.”
Giọng nàng vừa đủ để Thẩm Đoạn nghe rõ, hắn ngẩn ra, nhìn Tần Nhan, dần dần hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng thấy nàng đã vào xe, xa giá chắn ở phía trước cũng đã sớm bị Dương Dật ra lệnh tránh đi, xa phu quát một tiếng ‘Giá’, trong tiếng xe lăn bánh, bọn họ dần dần đi xa.
Lúc này Thẩm Đoạn mới hồi thần lại, nhất thời lòng hắn như bách chuyển thiên hồi, sau khi hoàn hồn, Dương Dật nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt hắn ta phẫn hận, Thẩm Đoạn còn tưởng hắn muốn gây khó dễ, nghĩ thầm, vừa hay có thể đánh hạ hắn để trả lại công bằng cho những người bị thương, không ngờ Dương Dật kia vậy mà lại không hề ra tay, chỉ sai mã phu đánh xe rời đi.
Hắn ngạc nhiên trong chốc lát, bàn tay cầm kiếm đang buông lỏng lại siết chặt, nhất thời cũng không thể ra quyết định, bắt hay không bắt đây? Sau cùng hắn nhớ tới một câu vừa nãy của Tần Nhan, cũng không phải không hiểu, chẳng qua là vi phạm nguyên tắc làm việc nhiều năm nay của hắn, nhưng hắn không phản bác được, lại từ thái độ của Dương Dật mà đoán ra nguyên do trong chuyện này, cuối cùng Thẩm Đoạn thở dài một tiếng, dẫn binh lính rời đi.