Trời vừa hửng sáng, Tần Nhan nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Lý Tích vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, ngủ vô cùng bình yên. Nàng nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng gỡ bàn tay Lý Tích đang đặt trên eo mình xuống, cẩn thận đứng dậy dém góc chăn cho hắn. Làm xong hết thảy, nàng bắt đầu mặc quần áo rồi đi rửa mặt chải đầu.
Tần Nhan giặt quần áo bên ao xong thì trở về, mới vừa bước vào sân trước liền nhìn thấy Lý Tích đang nửa ngồi nửa quỳ bên hàng rào nhổ cỏ dại trong vườn. Đó là hai mẫu đất mà nàng đã khai khẩn trong sân, trồng các loại rau củ quả theo mùa, ngày thường cũng đủ tự cấp tự túc.
Như nhận ra động tĩnh bên này, Lý Tích nghiêng đầu, nheo mắt hỏi: “Về rồi à?”
“Về rồi.” Tần Nhan nhẹ nhàng lên tiếng, ngó thấy mái tóc dài xõa sau lưng Lý Tích, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, sau đó nàng đặt cái chậu trong tay xuống, nói: “Vào nhà chải đầu đi.”
Lý Tích quen thuộc mà gật đầu, đứng dậy phủi phủi vạt áo, đúng lúc này, một giọng trẻ con trong trẻo bất ngờ xen vào: “Lê thúc thúc có ở nhà không?”
Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn, người tới chính là con trai nhà Hồ đồ tể dưới chân núi, nhũ danh là Lạt Lạt, mỗi lần Tần Nhan có thừa thịt săn được nàng đều để cho cậu bé mang đi, rồi đổi lại một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Thấy người lớn đều có mặt, Lạt Lạt mang hết đồ để lên cái bàn đá trong sân, rồi tung tăng nhảy nhót đi tìm Lý Tích. Nói đến cũng buồn cười, đứa bé này dường như rất quý mến Lý Tích, lần nào tới cũng quấn lấy hắn không rời. Ngoài mặt hắn không thể hiện gì nhưng lại rất kiên nhẫn, sẽ thường xuyên dạy cho Lạt Lạt nhận một ít mặt chữ đơn giản. Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, ánh mắt của hắn đã không còn sắc lạnh nữa mà thay vào đó là sự bình thản điềm tĩnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play