Đêm hè, bởi vì cách một hồ nước, gió đêm thổi tới, hơi nước mát lạnh phả vào, dương liễu bên bờ khe khẽ đun đưa, nóng bức ngày hè cũng bị cuốn đi mất.
Ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt tất cả hoa đăng trong Thái Dịch Trì đều được thắp sáng, so với ánh đèn trong đại điện thì càng lộng lẫy bắt mắt hơn nhiều, đủ loại ánh huỳnh quang chiếu rọi mỗi tấc đất trong Thái Dịch Trì, ánh đèn dao động nhè nhẹ trong gió, quang hoa lưu chuyển, dường như muốn lấn át cả ánh trăng đêm nay. Toàn bộ thế giới như chìm vào mộng ảo, đến nước trong ao cũng bị những hoa đăng trôi lơ lửng mạ lên một tầng vàng rực. Trong bóng đêm, đình đài lầu các nơi xa chỉ còn là một đường viền mỹ lệ, trông có vẻ yên tĩnh mà xa xăm, rõ ràng nơi đó đã bị ngăn cách khỏi thế giới ngay trước mắt, không còn thuộc về chốn phồn hoa nhân gian.
Xưa nay Tần Nhan chưa từng nhìn thấy một khung cảnh thế này, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động. Nàng bước lên phía trước vài bước, bên trong có tám ngọn đèn bằng lưu li cao ngang đầu người, xếp thành một vòng, phía trên chụp đèn lưu li là tám bức tranh sớn thủy màu sắc cổ xưa, bấc đèn bên trong theo nhiệt độ của nến mà thong thả xoay tròn, chuông Tử Kim treo trên bốn góc mái theo vòng xoay phát ra tiếng leng keng thanh thúy. Tùy mỗi góc độ khác nhau, ánh đèn tối sáng không ngừng biến ảo quanh bốn phía chân đèn, quang ảnh loang lổ, sáng đến mức ám cho khuôn mặt nàng tối đi.
Nàng bước dọc theo từng chiếc hoa đăng, chậm rãi đưa tay chạm vào bề mặt, nhìn lên cao một lúc lâu sau mới thu ánh mắt lại. Nàng thầm nghĩ, đây có lẽ là một mê trận, nếu nàng là một con thiêu thân, nhất định nàng sẽ lao đầu vào trong ánh lửa, cũng may mà không phải.
Thu lại đầu ngón tay đang hơi nóng lên, nàng tản bộ đến bên cạnh hồ, đạp lên thềm ngọc, trên mặt hồ có rất nhiều hoa đăng đang trôi nổi, theo dòng nước phiêu đãng dao động, kim sắc quang huy như một tầng sương mù nổi trên mặt nước. Nàng bình tĩnh ngắm nhìn một lúc lâu, trong mắt không che giấu được sự tò mò lẫn một chút hâm mộ, nàng xắn ống tay áo, thò bàn tay xuống nước, nâng lên một cái hoa đăng đang trôi tới, trong nháy mắt nhấc nó lên khỏi mặt nước, nàng như nghĩ tới điều gì đó, bàn tay đang đỡ hoa đăng bèn chậm rãi thả ra, theo sóng nước dập dềnh, ánh nến lắc lư nhún nhảy vài cái rồi càng ngày càng trôi về phía xa.
Nàng nghiêng người nhìn chiếc hoa đăng trôi đi, cứ đứng lẳng lặng sừng sững ở bên bờ hồ, dải áo lụa khẽ lay động, trong bóng đêm, y phục đỏ thẫm của nàng còn minh diễm hơn cả ngọn đèn dầu.
“Tại sao không lấy hoa đăng lên?”
Tần Nhan nghiêng đầu nhìn, người tới đang đứng ngược sáng, ánh đèn phía sau hắn vẫn cứ đan xen xoay tròn, một thân huyền y, cổ áo và ống tay áo nhấn đường viền đỏ sẫm, chỉ vàng thêu hoa văn long vân tinh xảo phức tạp, một nửa tóc được mũ cao búi lên, dải lụa bạc treo trên mũ và phần tóc còn lại buông xuống rải rác trên đầu vai hắn. Vạt áo khẽ lay động, hắn đã thay sang một thân thường phục, giờ phút này hào hoa phong nhã, trông càng giống với một vị công tử tuấn mỹ tiêu sái.
Đến gần vài bước, hắn nói: “Vì sao lại buông tay?”
Cuối cùng Tần Nhan cũng thấy rõ khuôn mặt cùng ánh mắt hắn, vẻ hoang mang trong lần đầu gặp nhau lại quay về trong ánh mắt đó, nhưng lần này là chân thật, không chút che giấu.
“Ta không muốn.” Nàng nói, xoay người đối mặt với hắn, kịp thời bắt được nỗi mất mát chợt lóe rồi biến mất trong mắt hắn, nàng tiếp tục nói: “Ta từng nghe nói thả hoa đăng vào đêm Thất Tịch hẳn là có điều muốn gửi gắm, nó đang trôi về nơi xa hơn, không nên vì hứng khởi nhất thời của ta mà dừng lại.”
“Vô duyên vô cớ, gửi gắm như thế nào?” Hắn nhìn hồ nước đầy hoa đăng, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giống như lưu luyến vô hạn, nói: “Làm sao nàng biết được toàn bộ lễ hội hoa đăng hôm nay không phải là hứng khởi nhất thời mới có?”
“Không phải.”
“Không phải?”
“Có lẽ là vì ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa đăng đẹp như vậy.” Nàng như cảm thán nói: “Thần thiếp thật sự ngại phải suy nghĩ nhiều, bởi vì lúc nào cũng biến những chuyện đơn giản thành phức tạp, cho nên nhiều khi ta chỉ dựa vào cảm tính của mình, nếu Hoàng Thượng lại muốn truy hỏi tới cùng, thần thiếp cũng không trả lời được.”
“Trẫm đã từng nhìn thấy những hoa đăng còn đẹp hơn cả thế này.” Hắn nở nụ cười, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Đã từ rất lâu, khi đó trẫm còn chưa đăng cơ.” Hắn dừng một chút, giọng trở nên hơi buồn bã: “Đến nay chưa từng được thấy lại.”
“Hoàng Thượng còn chưa tìm thấy hoa đăng của ngài, nhưng thần thiếp đã thấy cái của mình.” Nàng nhìn vô số hoa đăng trôi nổi trên mặt nước, thở dài nói.
“Ở nơi nào?”
“Không nơi nương tựa, không bến không bờ.”
Hắn ngẩn ra một lát mới cười nói: “Nàng nói như vậy, không sợ trẫm nổi giận giáng tội nàng sao?”
“Hoàng Thượng là thiên tử, ngài có thể vớt cho ta một cái hoa đăng không?” Kỳ thật nàng muốn hỏi, ‘ba ngàn con sông, thiên tử có thể nào chỉ múc một gáo nước* hay không?’
(*): 'Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều' nghĩa là sông dài biển rộng, chỉ cần một gáo nước là đủ. Trong tư tưởng nhà Phật, câu này ám chỉ sự biết thấy đủ, có được có bỏ mới có thành tựu. Sau này Giả Bảo Ngọc trong 'Hồng lâu mộng' mượn câu này để nói với Lâm Đại Ngọc, tỏ ý rằng bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ, ta chỉ yêu mình nàng là đủ.
“Thì ra là thế.” Hắn bừng tỉnh, gật đầu nói: “Quả nhiên là muội muội của Tần Hồng, nàng là người thứ hai dám đứng trước mặt trẫm xưng ‘ta’.”
“Có lẽ là thói quen.” Tần Nhan vừa nghe hắn nói cũng ý thức được mình vô lễ, không khỏi cười khổ nói: “Đây cũng là chỗ mà thần thiếp sợ nhất, bởi vì thần thiếp luôn suy nghĩ một vấn đề, ta là ta, mà ta lại là ai?”
“Vậy nàng đã tìm ra đáp án chưa?”
“Vẫn là ta.” Tần Nhan hơi mở hai mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lý Tích, nói: “Hoàng Thượng có nổi giận không?”
Hắn lắc đầu, bật cười nói: “Lúc trước không có, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không, chỉ là trẫm không ngờ Hoàng hậu của trẫm lại thú vị như vậy.”
Tần Nhan thở dài nói: “Đây là lần thứ hai Hoàng Thượng nói thần thiếp thú vị.”
“Bỏ đi, sau này cũng chỉ có mình nàng mới có thể xưng hô như vậy.”
Không thèm nhìn vẻ mặt của hắn, Tần Nhan không chút dao động nói: “Đối với Hoàng Thượng mà nói, trong cung có rất nhiều người xưng mình là ‘thần’, nhưng kẻ dám xưng ‘ta’ trong thiên hạ này lại rất ít, Hoàng Thượng vẫn còn tìm hoa đăng của ngài sao?” - App TY T
“Có lẽ không tìm được.” Hắn nghe xong lời nàng, có hơi thất thần một lát, đột nhiên giơ cao ống tay áo, đi đến giữ chặt tay của Tần Nhan, muốn ôm nàng vào trong lòng. Tần Nhan đầu tiên là bị động tác thình lình của hắn làm cho hoảng hốt một chút, thấy hắn càng lúc càng tới gần, nàng theo bản năng lui ra phía sau, lần này hắn không những không dừng động tác, ngược lại còn từng bước ép sát. Tần Nhan không có thói quen được người khác ôm, hắn tiến nàng lùi, hắn lại tiến, nàng lại lùi, sau vài bước, nàng đã lùi đến bậc thềm cuối cùng, nước tràn đến bậc thang trơn trượt, nước trong hồ làm ướt giày vớ nàng, lùi một bước nữa sẽ ngã vào trong hồ.
Lòng nàng hơi loạn, hai mắt nhìn ánh đèn sau lưng hắn đến xuất thần. Một trận gió đêm thổi qua, trong gió truyền đến tiếng chuông lanh lảnh, do động tác vừa rồi mà tóc nàng có hơi tán loạn, bay múa lượn lờ trên trán, dưới ánh sáng nhàn nhạt, hắn giúp nàng vén tóc, vén ra sau tai, chỉ còn một đôi mắt đen nhánh như thủy sắc u lãnh nhìn nàng chăm chú.
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng ngực, hỏi: “Nàng sợ trẫm?”
Không đợi nàng trả lời, hắn dịu dàng nói sau tai nàng: “Đừng sợ, nếu nàng không muốn, trẫm sẽ không ép buộc… ”
Tần Nhan cũng không biết có phải hắn đang thật sự nói những lời này hay không, nhưng quả thật thân thể hơi thả lỏng, hai tay rũ ở bên người, nàng ngửi thấy mùi tô hợp hương dùng để huân y phục trên người hắn, hương thơm thanh lãnh u nhã tràn ngập trong mũi, nàng cũng nghe thấy giọng nói không chút nhấn nhá của mình, gọi một tiếng: “Hoàng Thượng.”
Kỳ thật trong lòng nàng hơi xúc động.
Cảm nhận được thân thể đang ôm lấy mình khẽ động đậy, hai người tách ra, hắn nhìn khuôn mặt nàng một lúc lâu, Tần Nhan không hiểu tại sao hắn lại nhìn mình với ánh mắt mờ mịt như vậy, khi nhìn thấy Hiến Vương đã gặp qua ở yến hội, ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, hắn ta đang dẫn theo hai người hầu đi về phía bên này, vì thế nàng liền không dấu vết lui sang một bên.
Hai gã người hầu trước khom người hành lễ nói: “Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
Không có biểu tình gì ngoài ý muốn, lúc Lý Tích xoay người nhận lễ đã khôi phục lại thần thái ở trên ngự điện, hắn bước lên bậc thang, nhẹ vung tay áo, ý bảo bọn họ bình thân, lãnh đạm nói với Hiến Vương: “Hôm nay có đại sự gì làm thất đệ phải cố ý đến một chuyến?”
“Vừa rồi sứ giả Nam Việt đưa thư hàm tới, thần thỉnh bệ hạ xem qua.”
Tần Nhan đang ngẫm nghĩ có nên lui ra hay không thì thấy hắn ta đang đánh giá mình, nhìn hắn từ khoảng cách gần như vậy, ánh mắt âm hàn khác xa khuôn mặt nho nhã của hắn, lại khác với vẻ thanh lãnh của Lý Tích, ánh mắt ấy giống như một sợi dây thừng ướt át lạnh lẽo quấn chặt lấy đối phương, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thu lại tầm mắt, nàng thi lễ nói: “Đột nhiên thần thiếp thấy hơi mệt, xin cáo lui trước.”
Lý Tích gật đầu cho phép, khi đi ngang qua bên cạnh Hiến Vương, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, tay nàng gỡ mấy đai áo lụa bị rối vào nhau lúc nãy, mắt nhìn thẳng rời đi.
Lễ hội hoa đăng vẫn chưa kết thúc, Tần Nhan quay về từ thiên điện thưa thớt người, mới đi được nửa đường, đột nhiên nàng nghe phía sau có người kêu lên: “Nương nương xin dừng bước.”
Tần Nhan quay đầu lại, là một hoạn quan nàng chưa gặp qua bao giờ, vì thế nàng nghi hoặc nói: “Có chuyện gì?”
“Đây là Quốc trượng đại nhân sai nô tài đưa cho nương nương.” Y vừa nói vừa lấy trong ngực ra một chiếc khăn vuông được gấp cẩn thận, thần sắc cung kính, trình đến trước mặt Tần Nhan: “Đại nhân nói đây là nương nương vừa mới làm rơi.”
Tần Nhan cầm lấy chiếc khăn vuông nhìn qua, màu trắng trơn, chỉ có hoa văn ở góc dưới bên phải, dưới ánh trăng nhìn không được rõ lắm, vì thế nàng nghi hoặc nói: “Chắc là không phải của…”
Nàng còn chưa nói xong đã bị một tiếng thét chói tai ngắt lời, Tần Nhan nhìn xung quanh, một cung nữ tóc tai tán loạn đột nhiên lao ra từ sau thiên điện, thần sắc hoảng loạn, thấy bên này có người, trong lúc hoảng hốt thì lớn tiếng kêu: “Công công không ổn rồi, Thái Tử điện hạ rơi xuống nước Tây Trì bên kia!”
Mọi người đều đang ngắm đèn ở chính điện, không ai chú ý tới tình huống bên này, công công kia vừa nghe, thần sắc đại biến, vội vàng kêu lên: “Nô tài liền đi gọi người tới.” Nói xong thì vội vàng chạy lên điện phía trước.
“Mau dẫn ta đi.”
Cung nữ bị giọng nói lạnh lùng làm giật mình, phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Tần Nhan đã chạy về phía Tây Trì bên kia, nàng ta vội vàng đuổi theo.
“Thái Tử làm sao rơi xuống nước?”
Tần Nhan vừa nhanh chóng đi về hướng Tây Trì vừa lãnh đạm hỏi. Cung nữ chạy thở hồng hộc suốt đường, rõ ràng chỉ cách nàng một đoạn ngắn nhưng thế nào cũng chạy theo không kịp, nghe nàng hỏi như vậy bèn khóc nức nở đáp: “Thần phi nương nương phân phó nô tỳ và Tiểu Nga đưa Thái Tử quay về Cảnh Ngự Cung, ban đầu Thái Tử đồng ý nhưng trên đường đi thì mãi cáu kỉnh, lúc đi ngang qua tây trì, Thái Tử đột nhiên hét to một tiếng, liền lao vào trong hồ, nô tỳ không ngăn được, Tiểu Nga bảo nô tỳ đi gọi người tới, nàng ấy thì nhảy xuống cứu người, nô tỳ sợ hãi…”
Khi nói chuyện, nàng ta thấy Tần Nhan dừng chân bên bậc thang ở Tây Trì, quan sát mặt nước, cung nữ kia vội vàng đuổi theo, chỉ vào một chỗ mặt hồ tĩnh lặng, khóc ròng nói: “Chính là nơi này.”
Tần Nhan đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm cung nữ kia, cung nữ bị ánh mắt u lãnh của nàng dọa đến toàn thân lạnh lẽo, không dám động đậy, chỉ nghe nàng dùng thanh âm bình tĩnh không chút dao động nói: “Không cần hoảng loạn.”
“Nô… Nô tỳ… không dám…” Nàng ta nơm nớp lo sợ đáp, quỳ rạp trên mặt đất.
Tần Nhan không nhìn nàng ta nữa, dưới ánh mắt kinh ngạc của cung nữ, nàng gỡ hết trang sức hoa lệ xuống, lại cởi y phục phức tạp khoác ở ngoài, điếu sức kêu lên lang đang, nàng nhanh chóng cởi bỏ, tùy tay ném sang một bên rồi nhảy vào trong hồ.
Nước hồ mát lạnh nhanh chóng phủ trên đỉnh đầu, bên tai còn lưu lại chút tiếng thét chói tai của cung nữ. Hít sâu một hơi, nàng lao vào vùng nước bên dưới, bởi vì hoa đăng trôi nổi trên mặt nước, tầm mắt chỉ nhìn thấy thủy sắc xanh biếc lộ ra chút ánh vàng. Những sợi tóc bồng bềnh trôi trong làn nước, quần áo bên người cũng bị cuốn lại, nàng lung tung cởi bỏ rồi lặn xuống bên dưới. Càng xuống sâu nước càng u ám, nàng không ngừng sờ soạng trong nước nhưng chỉ chạm được một lớp rong mềm dưới đáy hồ, thời gian ngày càng lâu, nàng đành phải trồi lên trên để hít thở.
“Ào” một tiếng, Tần Nhan nhô nửa người lên khỏi mặt nước, tóc và quần áo dường như trở nên nặng nề hơn. Nàng ngửa mặt lên trời, hít vào một hơi thật sâu, trong lúc tầm mắt nàng lay động, vầng trăng sáng trên trời như hạt châu, xung quanh đột nhiên sáng như ban ngày, kèm theo cảm giác ù tai nhẹ, nàng nghe được tiếng người ồn ào trên bờ.
Bừng tỉnh nhìn về phía bờ, đã cách một khoảng xa, có tiếng nước vỗ càng lúc càng gần, hoa đăng trôi bên cạnh nàng nhấp nhô lên xuống. Trên bờ có rất nhiều bóng người, thân ảnh huyền y cao lớn đĩnh bạt trong đó càng thêm nổi bật, hắn an tĩnh đứng ở đó, nhìn không rõ vẻ mặt, cho dù trước mắt có muôn vạn người thì thiên hạ này cũng chỉ có mình hắn.
Có điều suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong chớp nhoáng, Tần Nhan đã lấy lại hơi, chuẩn bị chui vào trong nước lần nữa, chân nàng vừa mới mở, không ngờ lòng bàn chân lại như đụng phải một vật mềm mại, trong nháy mắt tâm như nổi trống, nàng không dám tin, bèn thò tay ra sờ soạng một phen, quả nhiên sờ được mấy sợi tóc như rong biển. Một cơn đau nhói bất chợt ập vào ngực khiến hô hấp nàng đột ngột ngưng trệ, tứ chi không tự chủ mà chìm xuống, khi rơi xuống đáy hồ, nàng vẫn nắm chặt lấy sợi tóc đang quấn giữa hai tay.
Đột nhiên nước từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào mũi miệng, hoa đăng trôi lơ lửng phía trên dần cách xa đỉnh đầu, nàng nhìn mái tóc dài bị nước tách ra đang lượn lờ bừa bãi quanh người, ý thức dần dần tan rã.
Thế này thì thật không hay rồi, Tần Nhan có chút uể oải nghĩ, có lẽ phần nhân tình còn thiếu người ta nàng đành phải dùng mạng này để trả.