“Mẫu hậu, mẫu hậu!”
Người chưa đến mà tiếng đã đến trước, Lý Diễm một mạch chạy thẳng vào nội điện. Tần Nhan vừa mặc quần áo xong, nghe thấy là hắn đến thì quay đầu lại, nàng mỉm cười nói: "Chạy vội như thế làm gì, chốc nữa đến hội đèn lồng ngươi không thể chạy lung tung như vậy được.”
“Biết rồi!” Lý Diễm dùng sức gật đầu, bàn tay mập mạp đột nhiên giơ lên cao, thân thể hắn thấp bé, món đồ trong tay liền kề sát đến chóp mũi của Tần Nhan, một vật lông xù trắng trẻo chậm rãi nhúc nhích trước mắt nàng, Tần Nhan hơi ngửa ra sau, Hoàn Nhi ở bên cạnh đã bị dọa đến kêu lên thất thanh.
"Đừng làm nó sợ." Lý Diễm trừng mắt nhìn Hoàn Nhi một cái, thấy vật màu trắng trong tay đang len lén di chuyển ra ngoài, vội vàng vươn tay đặt nó lại một lần nữa, đắc ý nói với Tần Nhan: "Đây là phụ hoàng đưa cho ta.”
"Vật tròn này là gì?" Tần Nhan cũng không nhịn được tiến lên sờ sờ quả cầu lông màu trắng, lông tơ bóng loáng mềm mại, cảm giác này thế mà lại hơi giống với cái áo lông cáo nàng mặc lúc trước. Đương nghĩ như vậy, trong cục lông màu trắng kia không biết từ đâu lại xuất hiện một cái đầu, tứ chi mập mạp nằm sấp trên tay Lý Diễm, đầu ngước thẳng trên đám lông, lộ ra khuôn mặt nhọn hoắt, đôi mắt to tròn đen láy nhìn nàng không chớp, quả đúng là một con cáo tuyết nhỏ.
“Là hồ ly nhỏ." Lý Diễm nâng niu sờ sờ, đưa hồ ly nhỏ lên gần hơn một chút tựa như dâng hiến bảo vật, hưng phấn nói: "Người xem, nó đang nhìn người này, hồ ly nhỏ cũng rất thích mẫu hậu đúng không?”
Dường như là vì kháng nghị hắn áp đặt suy nghĩ của con người lên động vật, con cáo tuyết nhỏ kia rụt vào trong ngực Lý Diễm, quay đầu muốn nhảy xuống, Lý Diễm bèn nắm lấy đuôi không cho nó nhúc nhích.
Hồ ly nhỏ đã sớm thu người về trước ngực Lý Diễm, thân thể Tần Nhan thuận thế nghiêng về phía trước, hồ ly khẽ di chuyển theo, xoay nửa mặt nhìn nàng. Tần Nhan càng nhìn càng cảm thấy con cáo này thú vị, nàng dùng tay áo che môi nở nụ cười, nói: "Trên người ta có sát khí, nó sợ ta.”
“Ta không sợ!” Lý Diễm vội vàng vứt bỏ lập trường.
"Ngươi cũng không phải là hồ ly." Tần Nhan không ngẩng đầu lên, đưa tay trêu đùa bé hồ ly trong ngực cậu, con hồ ly kia co rụt lại, rốt cuộc không thể nhịn được há mồm muốn cắn, Tần Nhan không chút hoang mang thu tay về, hồ ly nhỏ còn chưa mọc răng cắn cũng sẽ không đau.
"Cầu Cầu sợ người lạ, ta giao nó cho mẫu hậu, nuôi vài ngày là nó sẽ không cắn người." Lý Diễm thấy hồ ly nhỏ không thích Tần Nhan cũng rất sốt ruột, trong lúc nhất thời quên mất đây là lễ vật phụ hoàng ban cho mình.
"Có một số việc không thể cưỡng cầu, nhất định là của ngươi thì chính là của ngươi, nó thích ngươi chứ không thích ta, cùng ta vô duyên mà thôi."
Tần Nhan dứt lời, không hề trêu đùa con cáo nhỏ nữa, nàng đứng dậy chỉnh lại quần áo gấm vóc trên người, đúng lúc cung nhân bên ngoài nhắc nhở đã tới giờ đến yến hội, liền dẫn Lý Diễm cùng đi.
Tần Nhan và Lý Diễm lần lượt ngồi trong hai chiếc kiệu, nàng ở phía trước, Thái tử ở phía sau.
Bọn họ trước tiên phải đến Tập Vân Điện yến khách, thời gian trì hoãn dọc đường không dài, chỉ độ một chung trà đã đến.
Hội hoa đăng tổ chức ở Thái Dịch Trì, nơi đó bốn phía bao quanh bởi nước, dương liễu bên bờ nghiêng mình, cung điện ở giữa chính là Tập Vân Điện, dùng để chiêu đãi tân khách. Bốn phía đại điện đều có bậc thang lát bằng ngọc thạch dần dần kéo dài về phía hồ nước, mùa hè, nước trong hồ là mát mẻ nhất.
"Hoàng hậu giá đáo, Thái tử giá đáo..."
Nội quan ở phía trước thông báo, vừa dứt lời, kiệu cũng theo đó được hạ xuống đất, Tần Nhan vén rèm bước xuống kiệu, vừa ngước mắt, chỉ thấy Lý Diễm đã ở phía trước từ sớm, trong ngực còn ôm cáo nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm khiến nàng không khỏi mỉm cười. Tầm mắt vừa chuyển, phát hiện bên ngoài đại điện đã sớm có nghi trượng chờ hầu ở bên cạnh, trong điện đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có tiếng nhã nhạc truyền đến.
Ra khỏi kiệu, hai hàng cung nữ và thái giám cũng tiến lên, đầu cúi chạm ngực đi theo phía sau Tần Nhan. Âm thanh nội quan thông báo lần thứ hai lúc lên lúc xuống, khi truyền đến Tập Vân Điện lại dần dần xa xôi. Nàng nắm tay Thái tử, phát hiện cậu nhóc thất thần bèn cúi đầu mỉm cười với Lý Diễm đang có chút mờ mịt, nói: "Không cần khẩn trương, ta dắt ngươi đi. ”
Đôi mắt tròn xoe của Lý Diễm chớp chớp, lại có nét u buồn, hài tử lẩm bẩm nói: "Chờ một lát, sẽ gặp mẫu phi..."
Tần Nhan biết quy củ trong cung, để tránh ngoại thích can quyền, từ khi Lý Diễm được phong làm Thái tử thì không thể để cho Thần phi nuôi nấng. Lý Diễm được ban Cảnh Ngự Cung, từ nhỏ đã được vú nuôi dưỡng dục, cùng thái phó học tập đạo trị quốc, ngược lại không quá thân cận với Thần Phi.
Tần Nhan không nói thêm gì nữa, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của hắn, gắt gao bao lấy, từng bước từng bước đi vào đại điện.
Vào điện, lập tức có thái giám tiến lên dẫn Lý Diễm đến chỗ ngồi của Thái tử, cảm giác được sự khẩn trương trong tay, nàng dùng đầu ngón tay vỗ vỗ trấn an. Thấy Lý Diễm được thái giám cẩn thận dẫn đường, Tần Nhan híp mắt lại, cung điện tràn ngập nguy nga và tráng lệ này khiến nàng có chút không thích ứng được.
Nàng nhìn về phía chính giữa đại điện, quả nhiên nhìn thấy quân vương một thân huyền y, vẫn là trang phục hoa lệ, mũ miện bằng ngọc, rõ ràng tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, lại bị ẩn giấu phía sau mười hai chuỗi bạch ngọc, không lộ thanh sắc, cũng không ai phỏng đoán được tâm tư của hắn. Giờ phút này, hắn ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, nhìn xuống chúng sinh trên đại điện, hệt như thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Các đại thần bắt đầu hành lễ với nàng, Tần Nhan đúng lúc thu hồi ánh mắt, kim phượng đang lắc lư trên đầu rất nặng, nàng có thể nghe được cả tiếng kim thúy vỗ cánh, chỉ có thể ưỡn thẳng thắt lưng tiến lên từng bước một vô cùng vững vàng. Vạt áo nàng uốn lượn kéo dài trên nền đá cẩm thạch, bước chân phảng phất như giẫm lên tận đáy lòng.
Rốt cuộc cũng bước lên bậc thang ngọc cuối cùng, nàng vén vạt áo, xoay người ngồi xuống bên cạnh hắn, đây là lần thứ hai nàng và hắn ở cùng một chỗ trong khoảng cách gần như thế, không còn mùi rượu hơi hun khói, diệp hợp hương nhàn nhạt bên cạnh toát ra một cỗ khí tức thanh u lãnh đạm, lạnh băng tựa như con người của hắn.
Thừa dịp hắn xoay người cùng quần thần hàn huyên, Tần Nhan từ trên cao nhìn xuống ghế ngồi một lát, phần lớn là các vị đại thần quyền cao chức trọng cùng một vài gia quyến đi theo, chỗ ngồi thuộc về Định Quốc Tướng quân vẫn bỏ trống, cũng không tìm được phụ thân trong đám người. Cảm giác có người đang nhìn mình chăm chú, nàng quay đầu nhìn lại, thấy trên ghế trái có một nữ tử vận cung trang màu đỏ, trang điểm nhàn nhạt nhưng vừa vặn tôn lên dung nhan diễm lệ của mình, nàng ta lúc này đương ngồi đoan trang bên bàn, khóe mắt đuôi mày lại lộ ra vẻ phi dương, ánh mắt nhìn nàng dường như cũng mang theo vài phần kiêu ngạo.
Tần Nhan thầm nghĩ, nàng ta ắt hẳn là Thần Phi, quả nhiên mặt mày kiêu căng, tràn đầy xuân phong đắc ý. Tần Nhan không nhìn vào mắt nàng ta mà chỉ nhìn về chiếc ghế phía bên trái, nơi vốn là vị trí của Dương Phi. Trong ba phi tần, Thần Phi là người đứng đầu, Dương Phi thứ hai. Lúc trước nàng từng nghe Hoàn Nhi nói, Dương Phi vẫn luôn ốm yếu nhiều bệnh, ngày thường sống ẩn dật đơn bạc, Hoàng Thượng thương tiếc thân thể nàng ấy không tốt, cho phép Dương Phi không cần tham dự các loại yến hội, ngay cả thỉnh an cũng miễn, để nàng bảo dưỡng sức khỏe thật tốt, cho nên hôm nay người ở bên phải chính là Cẩm Phi trong ba phi tần. Khác với Thần Phi tùy ý, Cẩm Phi lại có nét nhu mì, hiện tại đang ngồi rất nghiêm chỉnh, mắt không chớp, có vẻ vô cùng câu nệ. Dường như nhận thấy ánh mắt Tần Nhan đang nhìn mình chăm chú, Cẩm Phi cũng không dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu, hướng ánh mắt tới vị trí thấp hơn.
“Hoàng hậu đang tìm lão tướng quân sao?”
Một giọng nói ôn hòa trầm thấp vang lên bên tai, Tần Nhan bừng tỉnh hoàn hồn nhìn người bên cạnh, tựa như xuyên thấu qua chuỗi ngọc có thể cảm nhận được ánh mắt nhu hòa của hắn, nàng chỉ có thể gật đầu.
Hắn cười cười, ống tay áo khẽ động, đặt tay lên lòng bàn tay nàng, Tần Nhan theo bản năng thoáng co rụt lại, cách vạt áo rộng rãi cùng vương phục nặng nề của hắn, hai bàn tay cứ thế đan vào cùng một chỗ, hắn vẫn không tức giận nàng liều lĩnh, chỉ hướng ánh mắt về phía cửa đại điện, ánh mắt như vậy luôn khiến cho Tần Nhan có một loại ảo giác kỳ quái, vì thế cũng nương theo ánh mắt hắn nhìn lại.
Vừa khéo nội quan truyền tin thông báo, Hiến Vương và Định Quốc Tướng quân cùng vào điện, Tần Tướng quân vào điện chỉ nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt. Tần Nhan thấy phụ thân so với lúc nàng vào cung có vẻ già nua hơn rất nhiều, đang ngồi cùng Hiến Vương hàn huyên một phen. Nàng không khỏi nhìn thoáng qua Hiến vương, quả nhiên là huynh đệ, khuôn mặt có vài phần tương tự với Hoàng Thượng, chỉ là so với vẻ lạnh lùng của Lý Tích, gương mặt của hắn ta ngược lại ôn nhuận hơn rất nhiều, sau khi ngồi xuống còn cùng phụ thân đàm luận việc gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhẹ.
Yến hội vốn là hình thức, thưởng hoa đăng mới là trọng điểm, đợi hoàng thượng tuyên bố lễ hội hoa đăng bắt đầu, nội quan liền dẫn chúng thần cùng gia quyến ra ngoài điện ngắm đèn.
Hoàng Thượng dẫn đầu rời khỏi yến tiệc, đi đến nội điện thay trang phục, Tần Nhan toan rời đi, lại bị Lý Diễm vội vàng chạy nhào tới, hắn lôi kéo ống tay áo của Tần Nhan, lo lắng nói: "Hồ ly của ta, hồ ly của ta..." - Trứng Cầu Vồng x TY T
Tần Nhan biết đây là nội quan ngại quy củ mới tạm thời giữ lại hồ ly, đang muốn an ủi, lại nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lùng: "Thái Tử mãi quấn lấy Hoàng Hậu nương nương càn quấy, như vậy còn ra thể thống gì!”
Lý Diễm nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, sắc mặt nhất thời ảm đạm, hắn thu liễm thần sắc, hướng về phía Thần Phi hành lễ đoan chính, giọng nói ngay thẳng: "Nhi thần tham kiến mẫu phi.”
Thân thể vẫn nhỏ bé như trước, nhưng trong giọng nói trẻ con còn có tiếng cố gắng đè nén, đứa trẻ nhỏ như vậy mà cũng biết mang một cái mặt nạ chỉnh tề, hành lễ với mẫu thân.
Lúc này Thần Phi mới lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, chỉ là trong mắt lại chẳng có ý cười. Tần Nhan cười nhẹ, thuận miệng nói: "Dù gì Thái Tử cũng gọi ta một tiếng mẫu hậu, nếu ta không thể tự mình giáo dưỡng hắn một phen, xét cho cùng cũng là xao nhãng chức trách.”
Thần Phi vẫn cười vô cùng dịu dàng như cũ, đầu ngón tay điểm nước sơn khẽ che môi, dịu dàng nói: "Nương nương một ngày bận trăm công nghìn việc, muội muội sao dám làm phiền người như thế.” Nàng ta ngược lại mỉm cười với Lý Diễm, nói: "Diễm Nhi lại đây, mẫu phi dẫn ngươi đi xem hoa đăng, được không? ”
Lý Diễm thoáng sững sờ nhìn mẫu phi mỉm cười với mình, thân thể đi trước suy nghĩ một bước, bước đến bên cạnh Thần Phi. Thần Phi khom người nắm lấy tay hắn, mỉm cười với Tần Nhan, mặt mày hăng hái: "Muội muội cáo lui trước.”
Tần Nhan cũng không nhìn ánh mắt Lý Diễm, khách sáo nói: "Thần Phi thật khiêm nhường, luận tuổi vào cung ta không lớn hơn ngươi, luận tuổi tác cũng chẳng hơn ngươi, nhưng Thần Phi đã có Thái tử, ta thật hâm mộ ngươi có một đứa con ngoan ngoãn như hắn.”
Nàng nói vô cùng tự nhiên, trong mắt cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ, vẻ mặt của Thần Phi lại đột nhiên thay đổi, nàng ta nhìn Tần Nhan, như muốn soi ra từng cái khuyết điểm trên khuôn mặt nàng, nhưng ánh mắt của Tần Nhan quá mức chân thành, cũng chẳng nhiễm chút bụi trần nào, tựa như mọi lời nàng nói trời sinh mang theo sự thành khẩn cùng chân thật. Vì thế, Thần Phi khẽ thu liễm ánh mắt, cũng không nói gì nữa, chỉ dắt Thái tử xoay người rời đi, người hầu của nàng ta vội vàng vây quanh đi theo phía sau.
Tần Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng Lý Diễm, hắn giống như bị kéo đi, dần biến mất khỏi tầm mắt, nàng đi về phía trước vài bước, đang chuẩn bị ra khỏi điện, đột nhiên trông thấy một thái giám đi về phía mình, nhận ra là nội thị bên cạnh Hoàng Thượng, bèn vội vàng dừng bước. Công công kia thấy nàng, lập tức cung kính nói: "Hoàng Thượng sai nô tài thông báo cho nương nương, tướng quân đã chờ ở hồ sen. ”
Tần Nhan thầm nghĩ, thấy hắn ta rời đi, bèn khởi hành đi tới hồ sen.
Ra khỏi điện, làn gió tươi mát thổi tới trước mặt, ánh trăng đêm nay vô cùng sáng sủa, chiếu rọi khắp mọi nơi. Nàng đi dạo dưới trăng, phía sau không có người hầu, nghĩ đến Hoàng Thượng không muốn quấy rầy cha con bọn họ gặp mặt, ngay cả chuyện này cũng thay nàng cân nhắc.
Đến hồ sen, phía sau cây cầu có một cái đình nhỏ, phụ thân quả nhiên đã chờ ở nơi đó. Ông nhìn Tần Nhan, toàn thân nàng kim thúy hoa y, trong thoáng chốc ông không nói nên lời, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn, hỏi: "Con sống có tốt không?”
Tần Nhan mỉm cười, quay đầu nhìn ánh trăng ngoài đình, nàng nói: "Hoàng Thượng đối xử với con rất tốt, người luôn vì con suy nghĩ chu đáo, hôm nay chính là Hoàng Thượng sắp xếp cho cha con chúng ta gặp nhau.”
Tần tướng quân có chút thoải mái gật gật đầu, liên tục nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ta còn sợ..."
Tần Nhan ngắt lời ông, nói: "Xin phụ thân đừng lo lắng, người phải bảo trọng thân thể thật tốt, Ẩm Yên đã hứa sẽ thay nữ nhi chăm sóc phụ thân hết lòng, hy vọng phụ thân cũng có thể đối đãi với nàng ấy như con gái ruột. ”
"Đó là đương nhiên, Ẩm Yên là một đứa nhỏ tốt." Ông có chút vui mừng cười cười, xem ra lão tướng quân cũng rất thích Ẩm Yên, Tần Nhan không khỏi yên tâm. Chỉ là ánh mắt ông thay đổi, đôi mắt nhìn Tần Nhan lộ ra một tia áy náy cùng thương cảm, thở dài nói: "Nếu con có thể vĩnh viễn ở Trường Am Tự thì tốt biết mấy..."
Tần Nhan cười, dưới ánh trăng ấm áp, nụ cười này có vẻ thật nhẹ nhàng tự tại, nàng nói: "Phụ thân là người biết rõ nhất, thanh đăng hoàng quyển, chuông cổ mộc ngư, con sẽ buồn chán. May mà con còn được ở bên cạnh Hoàng Thượng, ngày sau ắt hẳn có thể vì người bài ưu giải nan..."
Tần tướng quân biến sắc, không nói gì nữa.
Đột nhiên, vài chùm pháo hoa bắn lên không trung, phân tán bốn phía tạo thành những dải ánh sáng xanh đỏ tím, chiếu sáng nửa bầu trời, lúc biến mất lại tỏa ra làn khói trắng xoá.
Tần Nhan nhìn lên bầu trời, nói: "Hội hoa đăng sắp bắt đầu rồi..."
Tần lão tướng quân cũng xuất thần nhìn bầu trời, một lúc lâu sau mới nghe được một giọng nói cực nhỏ truyền vào trong tai, rất nhẹ, ông luyện võ nhiều năm, đương nhiên có thể nghe thấy nàng thì thầm, nàng nói: "Phụ thân, sau này vĩnh viễn không gặp lại.”
Hốc mắt ông nóng lên, nhìn gương mặt lạnh nhạt dưới ánh trăng, ông bỗng nhiên hiểu được dụng ý của nàng khi giao phó Ẩm Yên cho mình, chỉ nghe nàng lạnh nhạt nói: "Chuyện mà con đã nhận định rồi thì rất khó thay đổi, phụ thân có còn nhớ, khi còn bé người đã miêu tả đại mạc cho con, mà con vẫn luôn muốn đến đó, tương lai cũng sẽ làm như thế. ”
"Nhan nhi..." Tần tướng quân dừng một chút, bàn tay phủ đầy gân xanh vuốt ve vai nàng, ông trầm giọng nói: "Phụ thân vì con cái Tần gia mà kiêu hãnh.”
Tần Nhan cười cười, nói: "Hiện tại nói những thứ này làm gì, hội đèn bắt đầu, con đi trước một bước, miễn cho trong cung nhiều người phức tạp, trò chuyện với đại tướng quân thế này lại không ổn.” Nàng dừng một lát, nén ý cười, chỉ nhìn Tần lão tướng quân thật sâu rồi khẽ nói: "Phụ thân, xin bảo trọng nhiều hơn.”
Nói xong nàng xoay người rời đi, một đường không quay đầu lại. Tần tướng quân nhìn theo bóng nàng dần dần đi xa, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, ông luôn cảnh báo nữ nhi của mình, cho dù đổ máu cũng không được dễ dàng rơi lệ, nhưng hôm nay, chính ông lại không nhịn được, thật sự đã già rồi, cũng không biết việc làm năm đó là đúng hay sai, nhưng có chuyện đã qua đi sẽ không thể quay trở lại.
Im lặng thở dài, ông thu hồi ánh mắt, lại thoáng nhìn thấy một bóng đen chợt lóe bên cầu liền hét lớn một tiếng: "Ai!”