Tiểu nhị thắp nến trên giá cắm trên bàn, dò hỏi xem khách nhân có gì dặn dò, thấy Lý Tích phất phất tay, lúc này y mới khép cửa phòng đi ra.
Tiếng bước chân xa dần, Lý Tích vẫn đang đứng sừng sững bên bàn bỗng chống tay lên mép bàn, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế. Động tác này khiến vết thương bị nứt ra ở ngực đau nhói, hắn theo phản xạ túm lấy vạt áo, đợi cơn đau dịu bớt, Lý Tích thuận thế nằm lên bàn dưỡng thần, không ngờ vì quá mệt mỏi mà chìm vào cơn mơ màng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Lý Tích khẽ động đậy hàng mi, âm thầm cảnh giác. Ngay khi nhận thấy đối phương tiếp cận mình, hắn đột ngột mở mắt, đập vào mắt hắn là đôi con ngươi đen láy như điểm sơn, có lẽ là vì ánh nến nhấp nháy, đôi mắt bình thường luôn tĩnh lặng không gợn sóng nay trở nên rực rỡ, tăng thêm vài phần thâm sâu.
Tần Nhan dời mắt đi, nói nhỏ: “Sao lại ngủ như vậy?”
Lý Tích ngồi thẳng dậy, chỉnh lại vạt áo, đáp: “Hôm nay dọc đường tốn khá nhiều sức, còn nàng sao không nghỉ ngơi sớm đi?”
“Ừm.” Tần Nhan lên tiếng: “Ta cũng sắp đi nghỉ rồi.”
Lý Tích thấy nghi hoặc, vừa định ngẩng lên hỏi, lại thấy Tần Nhan bất ngờ đưa tay tới kéo vạt áo mình. Việc xảy ra bất ngờ, Lý Tích ngẩn ra, Tần Nhan đã kéo áo ngoài của hắn xuống tới vai, thấy nàng còn định tiếp tục, Lý Tích vội nắm lấy cổ tay Tần Nhan, ánh mắt trấn định: “Nàng có ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT