“Biên tái Tây Bắc là một đại mạc mênh mông vô bờ, khi có gió thổi qua, cát vàng đầy trời, liên miên ngàn dặm, che trời tránh nắng, cho dù đứng đối mặt cũng không thể nhìn thấy nhau…”
Vạt áo phết đất, tiếng bước chân bị người cố ý giấu đi, một bóng dáng cao lớn dẫn đầu tiến vào đại viện, thủ vệ cạnh cửa theo lệnh của người phía sau mà yên lặng lui sang một bên, mắt hắn nhìn thẳng, từng bước tiến đến gần nội điện.
“Nếu là ngày mùa thu, mặt trời lặn đỏ thắm trên đại mạc trống trải, sương mù mờ ảo nổi lên dày đặc bốn phía, có chim nhạn bay về phía nam, trời cao vạn dặm, cô quạnh yên tĩnh…”
Nhấc chân bước đạp lên thềm đá, phóng mắt nhìn sang, hoa tươi trân quý bị đặt ở góc hành lang, bởi vì thiếu chăm sóc mà bắt đầu khô héo. Hắn dừng bước chân, tiếp tục lắng nghe giọng nói ở nội điện.
“Nơi đó có rất ít thực vật xanh tốt, nhưng có một loại cây có thể sinh trưởng trên sa mạc của vùng đại mạc hoang vắng, không hương không sắc, cát bụi gió lốc quanh năm cũng không thể ngăn nó sinh trưởng…”
Hắn nhìn những bông hoa trong góc, có hơi xuất thần, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt. Bước lên một bậc thang cuối cùng, vừa nhìn là hiểu ngay tình hình trong nội điện.
Không khí trưa hè sau giờ ngọ thật oi bức, ve sầu trên ngọn cây kêu vang từng tiếng, vốn là thanh âm làm cho lòng người phiền muộn nôn nóng, lại vì đại điện yên tĩnh này mà bầu không khí càng tăng thêm mấy phần kỳ dị. Trong điện, hai bóng dáng một lớn một nhỏ tùy ý nằm bò trên chiếu, trên nền đá cẩm thạch còn sót lại bánh ngọt cùng bát chè, Tần Nhan đang nửa chống người quạt cho Thái Tử, phe phẩy nhịp nhàng, thản nhiên thích ý.
Lý Diễm lăn qua lộn lại, dang hai tay ra, đổi sang tư thế thoải mái hơn mà nằm xuống, hướng phía trên đầu hỏi: “Dã hoả thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh* sao?” Thái phó từng dạy hắn đọc một bài thơ, hắn nhớ rất rõ, nói rằng có một loại cây cỏ, dù có thiêu cỡ cũng chẳng cháy hết, tới mùa xuân nó sẽ lại nảy mầm mọc lên.
(*) Một câu thơ trong bài ‘Cổ nguyên thảo tống biệt’ của Bạch Cư Dị, ý nghĩa là lửa có cháy tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần gió xuân thổi qua, khắp nơi sẽ lại mọc lên cỏ dại xanh tốt
Tần Nhan phe phẩy chiếc quạt tròn, gật đầu mỉm cười nói: “Chẳng cần có người dốc lòng chăm sóc, chỉ cần một tấc đất nó cũng sống được, sẽ không ngừng sinh sôi phát triển.”
“Ta muốn đến đại mạc quá…” Hắn chớp chớp mắt nói, đôi mắt trong veo lộ ra nỗi khát vọng: “Nơi đó nhất định rất bao la hùng vĩ.”
“Chờ ngươi trưởng thành là sẽ được đi, tương lai Tiểu Diễm phải làm một hoàng đế tốt, đến lúc đó thiên hạ lê dân, non sông trăm xuyên này đều là con dân của ngươi, lãnh thổ của ngươi, không có nơi nào là ngươi không đến được.”
“Giống như phụ hoàng sao?” Hắn lẩm bẩm nói, giọng nói ngày càng nhỏ. “Ta không ngủ một mình được, có lần nửa đêm ta lén trốn ra ngoài thấy cung của phụ hoàng còn sáng đèn, ta hoảng sợ nhìn qua kẹt cửa, phụ hoàng còn đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, Tiểu Diễm… không muốn giống như phụ hoàng, không được ngủ…” Bĩu môi, đôi mắt Lý Diễm khép hờ, đã buồn ngủ vô cùng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tiểu Diễm… không thể quấy rầy phụ hoàng…”
“Vậy thì ngủ đi.” Tần Nhan nhẹ nhàng quạt cho hắn, nhìn Lý Diễm đang dần nhắm mắt lại, nàng dịu dàng nói: “Ngươi còn có thời gian từ từ lớn lên, tương lai nhất định sẽ học được cách làm một hoàng đế tốt.”
Đến lúc đó nàng cũng đã già rồi…
Thu hồi ánh mắt, nàng nhìn ra ngoài điện, cây hòe trong sân càng ngày càng sum xuê, lục ý dạt dào. Một trận mệt mỏi đột nhiên ập đến, nàng cũng khép mắt lại, nằm ở bên cạnh Lý Diễm, tứ chi thả lỏng, lẳng lặng chìm vào mộng đẹp.
Một trận gió ấm áp thổi qua, lá cây kêu xào xạc, như thể buổi trưa tĩnh lặng an tường này chưa từng có ai đặt chân đến đánh vỡ khung cảnh trong mơ.
* * *
“Nương nương, nương nương!”
Bị đẩy đẩy mấy cái, Tần Nhan chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần tập trung, một lúc sau, nàng rốt cục nhìn rõ khuôn mặt hơi hoảng loạn của Hoàn Nhi ngay trên đỉnh đầu. Dưới thân vẫn là nền đá cẩm thạch lạnh băng, thỉnh thoảng truyền đến một trận lạnh lẽo. Lại nhìn sắc trời bên ngoài, bóng tối điểm xuyết vài ngôi sao, hóa ra nàng đã ngủ lâu như vậy.
“Nô tỳ thấy nương nương ngủ sâu, không dám gọi nương nương dậy, nhưng trong cung có người truyền lời lại đây, đang ở ngoài điện…” Hoàn Nhi quỳ gối một bên, cúi đầu không dám đứng dậy.
“Đứng lên nói.” Tần Nhan ngồi dậy phân phó, thuận thế nhìn thoáng qua bên cạnh, quả nhiên không có ai, xem ra Tiểu Diễm đã lén quay về Cảnh Ngự Cung. Nàng chống một tay, muốn đứng lên khỏi mặt đất nhưng lại hơi lảo đảo, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, đầu óc choáng váng, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh, giống như bị cảm. Nàng ra hiệu cho Hoàn Nhi tiến lên đỡ mình, hồi lâu không thấy động tĩnh, quay đầu xem mới phát hiện Hoàn Nhi vẫn đang ngơ ngẩn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt mê mang, nàng đoán lớp trang điểm đã bị mồ hôi lạnh cuốn trôi hơn phân nửa, lúc này nhất định sắc mặt nàng không quá dễ coi. Theo bản năng nàng vuốt hai bên tóc mai, lại phát hiện đuôi tóc được chải chuốt cẩn thận đã bị xõa ra tự bao giờ, mái tóc đen nhánh rối tung trên đầu vai như mây cuộn, nàng lại duỗi tay dò tìm phía trên, bộ diêu châu ngọc cắm đầy đầu đã bị lấy xuống không còn sót lại thứ gì, tùy tiện vứt trên nền đá cẩm thạch, chỉ còn lại một đóa hoa cài trên đỉnh đầu vấn tóc thành búi. Nàng lấy xuống nhìn, hoa màu xanh biếc, cánh hoa như lụa, lớp lớp vây quanh thành một khối tròn, đan xen vài nhuỵ hoa cong cong xiên ra, tạo thành một khúc uốn lượn, trong sự đoan chính thanh nhã lại lộ ra một chút mị hoặc, mùi hoa thanh đạm, cũng không biết gọi là hoa gì.
Tần Nhan vân vê đóa hoa trong tay, thoáng nghĩ đây chắc chắn là trò của Tiểu Diễm, lần trước hắn thấy nàng cười đến rơi trâm cài liền lải nhải bên tai nàng không ngừng, nói cái gì mà đeo nhiều vàng ở trên đầu sẽ rất mỏi cổ, mỗi lần hắn lén chạy tới đây đều mang theo một ít hoa cỏ hiếm lạ kỳ quái, cũng không biết lấy ở đâu, lần này vậy mà dám đùa nghịch trên đầu nàng.
Nàng bất đắc dĩ cười cười, nhưng vẫn cẩn thận thu đóa hoa vào trong ống tay áo rộng, Tần Nhan quay đầu lại nhìn thẳng vào Hoàn Nhi, nói: “Lại đây trang điểm cho ta.”
Dưới ánh nến, Hoàn Nhi thấy Tần Nhan cởi bỏ hết trang sức, tóc đen xõa như thác nước, khuôn mặt trong sáng, đứng dưới ánh sáng mờ nhạt nhưng ẩn ẩn lộ ra tư thái sạch sẽ phiêu dật, rất khác với sự ung dung hoa quý ban ngày, nàng ta còn đang sửng sốt, đột nhiên thấy ánh mắt nàng nhìn về phía mình, đồng tử đậm đen như mực, mắt sáng như sao, Hoàn Nhi lập tức cúi đầu, thật cẩn thận đỡ Tần Nhan đi tới trước bàn trang điểm trong nội điện.
Khi chạm vào tay nàng, nàng ta có cảm giác lạnh lẽo, trong tay còn ướt một tầng mồ hôi mỏng, Hoàn Nhi không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Có phải nương nương thấy không khoẻ không? Ngài có muốn gọi ngự y đến xem trước không?”
Hương thơm từ lư hương bay lượn lờ trong điện, Tần Nhan chống trán nhắm mắt dưỡng thần, nghe nàng ta hỏi như vậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh trong gương đồng, sắc mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy, dường như là bệnh cũ lại phát tác. Nàng lắc đầu nói: “Chỉ là bị cảm lạnh, trước tiên ngươi cứ thay ta trang điểm đi.”
Hoàn Nhi không dám chậm trễ, vội vàng giúp nàng trang điểm chải chuốt.
* * *
Bước ra khỏi hậu điện, cung nữ nội thị hầu ở hai bên đại điện đồng loạt quỳ xuống nghênh đón, Tần Nhan bước lên bậc thang chính điện, ngồi vào ghế ngay chính giữa, đôi tay nàng đặt trên đầu gối, giây phút này nàng tinh trang hoa y, ung dung hoa quý, vẫn là mẫu nghi thiên hạ, lục cung chi chủ.
Tần Nhan nhìn xuống dưới điện, nói: “Bình thân.”
Mọi người đứng dậy, Tần Nhan nhìn thân ảnh xa lạ chờ ở bên điện, đến khi hắn ngẩng đầu đứng dậy, nàng mới phát hiện ra là A Đức ngày ấy gặp được ở Thiêm Hương Trì.
A Đức thỉnh an, trình cái khay đang bưng trong tay lên, nói: “Khởi bẩm Hoàng Hậu, đây là Hoàng Thượng đặc biệt ban thưởng cho nương nương.”
Tần Nhan ra hiệu cho Hoàn Nhi đến tiếp, nàng đứng dậy đi xuống dưới điện, liếc mắt đánh giá đồ vật trên khay, là vài món y phục mới, phần thưởng như vậy xưa nay hiếm thấy, hình như hôm nay nhất định có chuyện đặc biệt gì đó sắp đến.
Quả nhiên, A Đức thấy nàng nhận thưởng, đi đến khom lưng trước mặt nàng, bẩm: “Mấy ngày nữa sẽ tổ chức hội đèn lồng Thất Tịch, trong cung mở tiệc chiêu đãi quần thần ngắm đèn, Hoàng Thượng cố ý phân phó nô tài đến nói cho nương nương biết, Định Quốc tướng quân cũng sẽ vào cung, nương nương có thể cùng tướng quân trò chuyện trong đình nhỏ ở hồ sen.”
Tần Nhan biết nữ nhi đã vào cung thì chỉ có những ngày nhất định mới được gặp người thân, cho dù nàng là Hoàng Hậu cũng chỉ khi về nhà thăm phụ mẫu mới được cùng người nhà đoàn tụ, vì thế mỉm cười nói: “Thay ta đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.”
A Đức lời đã nói xong nhưng vẻ mặt vẫn còn chần chờ, khi cúi đầu thi lễ cáo lui, y nói nhỏ: “Hôm nay Hoàng Thượng có đến Tinh Đức Cung.”
Tần Nhan hơi giật mình, A Đức đã xoay người đi thẳng, khi nàng quay đầu lại, thấy Hoàn Nhi đang tò mò nhìn về phía bên này, không khỏi hơi mỉm cười, nói: “Công công đi đường cẩn thận.”
Tiễn A Đức đi, Tần Nhan xoay người, tùy ý nói với Hoàn Nhi: “Trong cung không ai nói với ta hôm nay Hoàng Thượng tới, tại sao đến ngươi cũng không nói?”
Hoàn Nhi tức khắc kinh hoảng thất sắc, vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ nhất thời sơ sẩy, chưa kịp nói cho nương nương, thỉnh nương nương thứ tội.” - Đọc truyện miễn phí tại app TY T
Tần Nhan ngó nàng một cái, nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải chuyện gì to tát, sao hở động một cái ngươi liền quỳ xuống.”
Hoàn Nhi thở phào, chậm rãi đứng lên, chờ ở một bên không dám nói lời nào.
Quả nhiên Tần Nhan không truy cứu tới, nàng chỉ cầm chén trà cung nữ đệ lên nhấp một ngụm, làm ướt cổ họng khô rát, suy tư một lát, giống nghĩ tới chuyện gì, nàng hỏi: “Trong hoàng cung cũng có tập tục dân gian sao?”
Hoàn Nhi vội vàng đáp: “Là do Hoàng Thượng phân phó, quy định này đã có từ khi nô tỳ vào cung, mỗi năm gần đến Thất Tịch, châu quận khắp nơi đều sẽ tiến cống hoa đăng tốt nhất ở địa phương, vào đêm Thất Tịch, khắp nơi trong hoàng cung nội viện màu sắc tràn ngập, đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, trên mặt hồ nơi nơi đều có hoa đăng trôi nổi, thật sự rất đẹp. Đến lúc đó, rất nhiều vương công đại thần đều sẽ dẫn gia quyến vào cung nhìn ngắm thịnh thế, dù sao không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức khung cảnh hoa đăng đẹp nhất thiên hạ này.”
Tần Nhan gật gật đầu, không khỏi có hơi mong chờ, nhìn Hoàn Nhi, lơ đãng hỏi: “Tục ngắm đèn trong cung có ngọn nguồn gì không?”
Bị nàng nhìn như vậy, Hoàn Nhi hơi tránh né tầm mắt nàng, chần chờ đáp: “Nô tỳ cũng tò mò, nhưng nghe một số cung nữ và thái giám từng hầu hạ Hoàng Thượng kể lại, thời điểm Hoàng Thượng còn chưa đăng cơ, có một lần người xuất cung, vừa hay trúng vào lễ Thất Tịch của dân gian, khi hồi cung vẫn cứ nhớ mãi không quên cảnh tượng dân gian náo nhiệt, cho nên về sau trong cung định ra một cái quy củ, Thất Tịch hằng năm sẽ cử hành hội hoa đăng ở trong cung, mà cũng chỉ có một ngày như vậy, hoàng cung mới náo nhiệt hơn rất nhiều.”
Tần Nhan không khỏi hơi kinh ngạc, nàng không ngờ vị hoàng đế uy nghiêm thanh lãnh trongấn tượng của mình cũng có một mặt tùy hứng như vậy, còn tùy hứng đến mức hiển nhiên.
“Nương nương còn muốn nghỉ ngơi không? Nô tỳ đi thắp thêm nương cho nương nương.”
“Không cần.” Tần Nhan xua tay, “Ta còn chưa muốn ngủ, ngươi lui xuống trước đi.”
Tần Nhan đồng thời phân phó cho cung nhân đang yên lặng hầu ở hai bên cũng lui ra, mắt thấy bọn họ lần lượt cáo lui, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Hoàn Nhi còn ở trong đại điện, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, nàng nhẹ nhàng nói: “Có lời thì cứ nói đi.”
Nàng ta vội vàng quỳ xuống: “Hoàn Nhi vẫn luôn có lời muốn nói, nhưng không biết có nên nói hay không, trước xin thỉnh nương nương thứ tội cho nô tỳ.”
Tần Nhan mặt không chút cảm xúc, nhìn nàng ta: “Ngươi thật là kỳ quái, ta đã thứ ngươi vô tội rồi, ngươi còn hỏi cái gì làm hay không làm, ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
Thấy sắc mặt Tần Nhan không giống nổi giận, Hoàn Nhi đành phải căng da đầu nói tiếp: “Thỉnh nương nương ngày sau có thể cách xa Thái Tử một chút.”
“Vì sao?” Tần Nhan hếch cằm lên, nghiêm túc lắng nghe.
“Nương nương có điều không biết, trước khi ngài vào cung, Thần Phi nương nương vẫn luôn được ân sủng, tính cách xưa giờ… xưa giờ quá khích, nếu biết Hoàng Hậu nương nương thân cận với Thái Tử, e là Thần Phi sẽ hiểu lầm.” Dù sao thì trước mắt trong hậu cung này, Thần Phi đang được sủng ái nhất, luận thế lực hậu cung, nàng mới tiến cung không lâu, không bì được với Thần Phi, nàng ta đã nói đến mức này là muốn nàng kiêng dè Thần Phi vài phần, bo bo giữ mình, nàng ta không tin nói như vậy mà Tần Nhan vẫn không hiểu.
“Vậy thì sao?”
Vậy thì sao? Hoàn Nhi nghe nàng hỏi, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, chỉ có thể vô thức nói: “Tình ngay lý gian, Hoàng Hậu nương nương nên tránh hiềm nghi thỏa đáng, đồn đãi vớ vẩn trong cung đôi khi cũng có thể giết người…”
“Ngươi sợ ta cướp nhi tử của Thần Phi, hay là địa vị?” Tần Nhan giống như khó hiểu, bật cười nói: “Ta là Hoàng Hậu, là lục cung chi chủ, sao lại phải tránh hiềm nghi?”
Hoàn Nhi hơi giật mình, đột nhiên nhớ ra nàng là Hoàng Hậu, dưới một người trên vạn người, Thái Tử phải gọi nàng một tiếng mẫu hậu, đến Thần Phi cũng phải chào hỏi nàng, nàng còn e ngại cái gì? Chẳng lẽ trong tiềm thức, nàng ta cảm thấy Thần Phi mới là Hoàng Hậu được chọn? Nghĩ đến đây nàng ta không khỏi biến sắc. Nhưng không hiểu sao trong lòng nàng ta luôn cảm thấy dao động, ở chung một thời gian, càng lúc càng cảm thấy người trước mắt không thuộc về hậu cung này, không thuộc về hậu vị tôn quý này, nàng quá mức trôi nổi, mà chính bởi vì thoạt nhìn vô dục vô cầu như thế, nàng mới có vẻ khiến người ta khó nắm bắt trong hậu cung tràn ngập dục vọng.
“Nói đến, ta còn chưa nhìn thấy Thần Phi tới thỉnh an, đến dáng vẻ nàng như thế nào ta cũng không biết.”
Hoàn Nhi không khỏi chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, ấp úng nói: “Thần Phi đã từng tới đây một lần, nhưng sáng sớm tinh mơ nương nương ngài đã đi ra ngoài, cho nên… vẫn chưa gặp được.”
“Hóa ra là như vậy.” Tần Nhan cũng không thấy đuối lý, giống phát hiện một chuyện thú vị, cười nói: “Xem ra Thần Phi nhất định rất tức giận, nếu không sẽ không chỉ đến một lần rồi không đến nữa.”
Nghe Tần Nhan vô tình nói ra như vậy, Hoàn Nhi âm thầm kêu khổ, Thần Phi không dễ chọc, nhưng người trước mắt lại là chủ tử của nàng ta, nếu chủ tử không vui thì xui xẻo cũng là nô tài. Nàng ta lén giương mắt đánh giá sắc mặt Tần Nhan, lại phát hiện Tần Nhan chẳng những không nổi giận mà ngược lại, nàng như hoàn toàn không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, cầm đóa hoa xanh biếc lúc nãy lên ngắm, trong mắt lộ ra chút ý cười.
Nàng vê đóa hoa mỉm cười, thầm nghĩ, trong cung này rốt cuộc cũng không còn nhàm chán nữa.