Lý Tích đứng yên trong sân, nhìn căn nhà gỗ, cây táo, bàn đá trước mặt, thật lâu không thể thu hồi ánh mắt.
‘Không quan tâm điều hơn lẽ thiệt, ngắm trước sân hoa nở hoa tàn. Đi hay ở vạn sự tùy duyên, nhìn khung trời mây tụ mây tan’*. Những thứ này chung quy cũng không thuộc về hắn, lúc rời đi, Lý Tích nghĩ, chi bằng để nàng sống bình an một đời cũng khá tốt.
(*) trích trong Tiểu Song U Kí của Trần Kế Nho
Theo tín hiệu chỉ dẫn vừa rồi, Lý Tích men theo con đường núi gập ghềnh đi về hướng tây, cuốc bộ ước chừng nửa canh giờ, đường đi trước mắt rộng mở thành một con đường núi bằng phẳng, hai bên là rừng cây cổ thụ san sát, khoảng trống đủ cho người đi đường và xe ngựa băng qua. Bên đường có một chiếc xe ngựa giản dị đang đậu, phu xe ngồi ở đằng trước nhìn xung quanh, như thể đang chờ đợi ai đó.
Từ xa Lý Tích thấy phu xe đang nhìn về phía này, sau đó hắn ta quay đầu lại nói gì đó với người phía trong màn xe, Lý Tích hơi mỉm cười, tiến về phía xe ngựa. Chẳng mấy chốc, màn xe lay động, một nam tử khoảng năm mươi tuổi bước ra, ánh mắt quắc thước, quần áo tuy đơn giản nhưng lại không che giấu nổi khí thế nghiêm nghị, chính là Tương Nam Vương, Lý Sùng.
Lý Sùng bước nhanh về phía trước, quỳ xuống ngay tại chỗ xưng tội: “Lão thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội.”
Lý Tích vội vàng khom người ngăn cản: “Hoàng thúc chớ nên đa lễ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT