Lý Tích vốn luôn dậy rất sớm, hắn đứng trên sườn núi ngắm nhìn mặt trời mọc hồi lâu, dần cảm thấy có điều khác lạ, trời đã sáng tỏ mà cửa phòng của Tần Nhan vẫn không có động tĩnh gì, thực sự có hơi lạ thường. Cũng không biết nàng có tái phát bệnh nên không dậy nổi hay không, càng nghĩ càng bất an, giằng co một lúc, cuối cùng Lý Tích vẫn đi tới trước cửa phòng Tần Nhan. Chợt nghĩ, nếu Tần Nhan không sao, hắn cũng cần có lý do thích hợp để hỏi chuyện.
Suy tư một lát, Lý Tích không khỏi tự giận mình sao lại trở nên lưỡng lự như vậy, lập tức giơ tay gõ nhẹ mấy cái lên ván cửa, đợi một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh trong phòng, Lý Tích không chần chờ nữa, tay đẩy cửa phòng, khung cảnh bên trong liền hiện ra không sót gì.
Trong phòng bày biện rất ít, giường nệm chỉnh tề, cho thấy tối qua không có ai nghỉ ngơi ở đây, Lý Tích nhìn quanh một vòng, định tìm ra chút manh mối, không ngờ lại phát hiện trên bàn có đặt một chiếc áo mỏng màu trắng, nhìn kiểu dáng biết ngay là của nam nhân, Lý Tích cảm thấy ngực thắt lại, bỗng sinh ra một cảm giác khó tả, nhất thời vô thố, khi định thần lại đã thấy mình đang đứng trước chiếc bàn thấp. Cầm chiếc áo trong tay, Lý Tích nhìn qua một lượt, nếu không nhớ nhầm, đây chính là chiếc áo mà hắn đã mặc, không hiểu sao lại nằm ở đây. Đang lúc khó hiểu, ánh mắt Lý Tích lơ đãng xẹt qua vạt áo, thấy phía trên có thêu gì đó bằng chỉ bạc, nghĩ rằng Tần Nhan đã cẩn thận dùng thứ này lưu lại lời nhắn, hắn bèn nghiêm túc xem kỹ.
Trải vạt áo ra, Lý Tích chăm chú suy nghĩ sâu xa, ban đầu chỉ thấy đó một hình vẽ rất trừu tượng, không rõ nghĩa, cuối cùng hắn chú ý đến những mũi thêu xiêu vẹo, dù không phải người biết thêu thùa cũng có thể nhìn ra đường may vụng về cỡ nào, Lý Tích càng nghi ngờ hơn, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Khi không thêu con rết làm gì.” Đây chắc hẳn là con rết.
“Đó là rồng.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau.
Bởi vì quá tập trung, Lý Tích bị giọng nói bất ngờ làm giật mình, lần đầu hắn có cảm giác như bị bắt quả tang, cũng may ngày thường trước mặt người khác hắn luôn giữ được sự bình tĩnh, khi quay lưng lại đã trở về dáng vẻ thản nhiên: "Về rồi à."
Biểu cảm rất bình thường, lời nói rất bình thường, nhưng lại khiến nội tâm Tần Nhan nhảy dựng, theo bản năng đáp: “Ta đi chợ sớm, mua một ít thức ăn và đồ dùng về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT