Tần Nhan hành động rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn nàng.
Lý Tích đã sớm nhận ra điều bất thường, khi thấy Tần Nhan lao về phía mình, hắn liền thuận thế ôm chầm lấy nàng. Khoảnh khắc xoay người, vài mũi tên bắn lén sượt qua sát ngay bên cạnh, trong nháy mắt đó, Lý Tích sinh ra một ảo giác, dường như mọi thứ trên đời đều rời xa hắn, trong mắt chỉ có bộ dáng nôn nóng của Tần Nhan là rõ ràng, chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn, trong phút chốc trái tim Lý Tích như bị dao cắt, theo bản năng hắn ôm lấy nàng chặt hơn.
Tần Nhan chỉ cảm thấy ngực mình bị đè nén, tay chân càng thêm tê cứng, bỗng nhiên hoa mắt, trời đất quay cuồng. Đến khi rơi xuống đất, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau song song rơi vào bụi cỏ bên cạnh. Cơ thể vừa dừng lại, hai tay Tần Nhan bám lấy đầu vai Lý Tích muốn đứng dậy, đôi mắt luôn quạnh quẽ lộ ra vẻ khẩn trương, trong lòng Lý Tích vừa động, ấn xuống động tác của nàng, khẽ lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Tần Nhan thả lỏng cơ thể, lại như nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lý Tích không chớp. Ban đầu Lý Tích cảm thấy khó hiểu, sau đó lại bị ánh mắt trắng trợn của nàng nhìn đến mức cả người mất tự nhiên, vừa định né tránh, lúc này lực trên vai nhẹ đi, Tần Nhan bất ngờ lướt hai tay xuống lưng hắn thăm dò, Lý Tích chưa từng bị người khác chủ động gần gũi như vậy, kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng, đến khi phục hồi tinh thần lại hắn mới khẽ quát: “Nàng đang làm gì?”
“Kiểm tra xem ngài có bị thương không.” Động tác của Tần Nhan khựng lại, giọng nàng ấm ách: “Sắc mặt của ngài không được tốt lắm.”
Lý Tích cố giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Nếu giờ phút này có người hung ác muốn lấy mạng nàng thì sắc mặt sẽ không thể nào khá lên được.” Vừa nói xong, trước mắt Lý Tích hoa lên, cảm giác choáng váng ùa đến, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ mình bị khí độc làm cho ngất đi?
Tần Nhan suy tư, cảm thấy lời này cũng có đạo lý, liền thu tay về, vốn định nói Lý Tích thả lỏng tay ra một chút, đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó dừng ở trên má, thuận tay sờ lên, nhìn kỹ lại là máu tươi. Ngơ ngác một chút, Tần Nhan ngước lên dùng ánh mắt dò hỏi Lý Tích, lại thấy hắn cũng là dáng vẻ hoang mang đang nhìn nàng chằm chằm, không nghi ngờ gì nữa, Tần Nhan bỗng quay đầu nhìn qua sườn vai bên kia của Lý Tích, quả nhiên thấy cổ hắn có một vết máu trượt dài vào bên trong vạt áo, nhuộm đỏ thắm cả cổ áo màu trắng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play