“Là ai đang ở đó?”

Không có ai trả lời Tần Nhan.

Cung nữ đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn nàng, lại thận trọng nhìn về phía tường viện, không phát hiện bất kỳ bóng dáng nào, ngay cả tiếng nói cũng không nghe thấy. Nhưng Tần Nhan vẫn dán mắt vào khoảng trống sau lưng nàng ta, ánh mắt kiên định như đang chờ đợi thứ gì đó, vì thế nàng ta lại nhìn về phía đầu tường lần nữa, chuyên chú lắng nghe xem có động tĩnh gì hay không, quả nhiên, sau một thoáng yên lặng, hình như thật sự có tiếng răng rắc truyền đến từ góc tường.

Sắc mặt đại biến, nàng ta vội vã muốn gọi thị vệ tiến vào, còn chưa kịp lên tiếng đã có người phát ra âm thanh trước, giọng nói kia non nớt trong trẻo, mang theo ngữ điệu thì thầm, lại cố ý tỏ vẻ ông cụ non.

Giọng nói hỏi rằng: “Có người không?”

Vừa dứt lời, đột nhiên trên đầu tường xuất hiện một cái kim quan nho nhỏ lắc lư, sau đó là một đôi mắt to ướt át linh động đảo qua đảo lại, sau đó nữa là hai gò má tròn trĩnh có chút ửng hồng, đến khi toàn bộ đầu hắn lộ ra, cung nữ không khỏi sợ hãi kêu lên: “Thái Tử điện hạ!”

Tần Nhan nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, từ cách ăn mặc đã đoán được nó chính là Thái Tử đương triều, Lý Diễm, mẫu phi của nhóc con này chính là Thần phi.

Nhiều năm qua Hoàng Thượng chỉ có một hài tử, cho nên địa vị của Thần phi ở trong cung nhất thời không ai địch nổi. Trong cung có quy định, chỉ có nhi tử của chính thê mới được phong Thái Tử, cho dù phi tử có sinh được nhi tử trước thì cũng phải chờ Hoàng Hậu sinh hạ long tử mới có thể lập Thái Tử, mà hài tử của Thần phi mới ra đời không lâu đã được phong Thái Tử, cho nên người trong cung liền đồn đãi, ngày sau Thần phi chắc chắn là mẫu nghi thiên hạ, nhưng không ai ngờ nửa đường lại có thêm một Tần Nhan nhảy ra. Có hoàng đế sủng hạnh cùng với nhi tử thân sinh là Thái Tử, Thần phi kiêu ngạo cũng không phải không có đạo lý.

Nghe được thanh âm của cung nữ, nó chỉ liếc nhìn cung nữ bị hoảng sợ một cái, xác định có người ở trong sân, vừa vươn tay trái bám lấy đầu tường vừa thản nhiên nói: “Bổn cung vào được!”

Tần Nhan dở khóc dở cười, đây đại khái chính là tiên lễ hậu binh*.

(*): nghệ thuật quân sự, trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực

Y phục màu trắng đã dính một lớp bụi, cánh tay ngắn mập mạp nỗ lực leo lên mái tường, thở hồng hộc cũng không quên nhấc một chân lên cao, dáng vẻ của Thái Tử vô cùng buồn cười, Tần Nhan giơ tay áo che miệng cười khẽ.

Mơ hồ nghe được tiếng nàng cười, nó dừng động tác, trong lòng có chút tức giận quay đầu nhìn về phía Tần Nhan ở dưới tàng cây, nhìn một lúc lâu mới đưa ánh mắt dò hỏi sang vị cung nữ ở bên cạnh đang xem đến há hốc mồm.

Cung nữ còn đang kinh sợ, chạm phải tầm mắt hắn, nàng ta vội vàng quỳ xuống nói: “Bẩm báo điện hạ, vị này chính là Hoàng Hậu nương nương.”

Tần Nhan mỉm cười nhìn hắn, hài tử mới năm tuổi đã biết suy xét thế cục trước khi định đoạt, tiền đồ không thể hạn lượng.

Lý Diễm khẽ mở miệng, nó nhìn Tần Nhan đang cười như không cười mà nhìn chằm chằm mình, cúi đầu xuống thấp, nhất thời xấu hổ, bàn tay bám trên đầu tường không leo được, mà thu về cũng không xong, chỉ có thể ấp úng nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu…”

Dù sao cũng là hài tử, vừa nghe đã nhận ra sự bực mình trong giọng nói.

Trước giờ chưa có ai hành lễ với nàng trên đầu tường cả, ý cười trên mặt Tần Nhan càng sâu, nàng dịu dàng nói: “Ngươi cẩn thận xuống đất rồi nói.”

Không có răn dạy cùng nghiêm khắc như mẫu phi, nghe thấy giọng nói dịu dàng và quan tâm như thế, trong lòng Lý Diễm vừa động, đôi mắt tròn tròn nhìn vào hai mắt đang mỉm cười của Tần Nhan, dần dần nó nổi lên hảo cảm, ngay cả nỗi tức giận vì bị nàng giễu cợt ban nãy hắn cũng vứt lên chín tầng mây.

Hắn tiếp tục nỗ lực vươn cẳng chân lên mái tường, nhưng chân quá ngắn, vẫn thiếu một chút, cung nữ ở bên cạnh đứng nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng không được Tần Nhan phân phó, nàng ta cũng không dám tự mình làm chủ đi gọi người tới.

Tần Nhan đã đứng dậy đi tới dưới góc tường, cùng cung nữ nhìn hắn, thấy hắn cuối cùng cũng bò lên trên đầu tường thở hổn hển, nàng mới yên lòng, hơi hơi mỉm cười.

Lý Diễm vốn đang thở hồng hộc, thấy nàng cười, giống như cổ vũ, trong cung chưa có ai cười với hắn dịu dàng như vậy, nhất thời nhìn đến xuất thần, trượt tay một cái, suýt nữa ngã xuống từ trên tường cao.

“Cẩn thận!”

“Điện hạ cẩn thận!”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, người trước là quan tâm, người sau là kinh hoàng.

Hữu kinh vô hiểm*, Lý Diễm dùng tay nhỏ vỗ vỗ bộ ngực, dường như vẫn còn hơi sợ hãi, may là công phu ngày thường hắn học ở chỗ sư phó vẫn phát huy được tác dụng. Mẫu phi luôn nói trong cung này kẻ nào cũng dụng tâm hiểm ác, không thể không phòng. Dụng tâm hiểm ác là cái gì thì hắn không rõ, hắn chỉ biết những cung nữ thái giám canh giữ hắn, che chở hắn chỉ là vì sợ bị mẫu phi trừng phạt, rất nhiều người trong cung đều không muốn lại gần hắn, không có ai thật sự muốn chơi đùa với hắn, nếu không có thân phận Thái Tử này, cung nữ lẫn thái giám đều sẽ không để ý tới hắn.

(*): Hữu kinh vô hiểm nghĩa là gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm

Tần Nhan thấy hắn nhìn mình đến xuất thần, tưởng rằng hắn bị dọa sợ, vươn tay nói: “Ngươi nhảy xuống, ta đón ngươi.”

Lý Diễm ngược lại nhìn về phía vòng tay nàng, trong đầu đột nhiên vang lên những lời của mẫu phi, nàng nói: “Ngươi nhớ kỹ, trong cung này không thể tin tưởng ai, bọn họ càng đối tốt với ngươi thì càng muốn hại ngươi…”

Bỗng nhiên hắn cười, thì thầm nói: “Ta muốn nhảy!”

Vừa dứt lời, hắn liền nhảy lên trên đầu tường trong tiếng kêu sợ hãi của cung nữ, Tần Nhan tiến lên vài bước, một lòng chú ý tới dáng người màu trắng nho nhỏ giữa không trung kia, dưới chân đột nhiên dẫm phải một nhánh cây khô, cả người ngã sang một bên, mắt thấy sắp lỡ mất nhịp với hắn, Tần Nhan vừa té ngã vừa dùng sức dịch chuyển thân thể, lao thẳng đến nơi bóng trắng rơi xuống, cơn đau âm ỉ như dự kiến ​​ập đến, thương mới bệnh cũ, nàng nhắm mắt lại, nhất thời đau đến mức không rên nổi. - Ứng dụng TY T

Nhưng trọng lượng đè trên người nhanh chóng biến mất, sau đó có người bò đến trước mặt nàng. Tần Nhan cố gắng không để lộ vẻ mặt đau đớn, nàng giương mắt nhìn về phía trước, quả nhiên thấy được một đôi mắt tròn vo, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm nàng, giống như một con vật nhỏ. Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt vừa có lo lắng vừa có sốt ruột, nhưng mà, sao lại có cả vui vẻ thế này?

Nàng có nhìn lầm không, chính mình đi làm đệm lưng cứu hắn, hắn còn vui mừng như vậy?

Cuối cùng cơn đau cũng dịu đi một chút, Tần Nhan xoa xoa cái chân bị đau, kêu một tiếng: “Hoàn Nhi.” Cung nữ rốt cuộc cũng hoàn hồn chạy nhanh đến đỡ nàng dậy, nàng phất phất tay ý bảo không sao, phân phó nói: “Ngươi đi xem Thái Tử có sao không.”

Hoàn Nhi nghe vậy thì nhanh chóng tiến lên xem xét Lý Diễm có vấn đề gì hay không, nếu Thái Tử xảy ra chuyện ở Tinh Đức Cung thì không ai đảm đương nổi. Nhưng vẻ mặt của Lý Diễm vẫn là tò mò nhìn nàng chằm chằm, chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc hắn hỏi: “Chân của người không đau sao?”

Hắn có chút phiền muộn nghĩ, lần trước hắn nhảy tường bị trật chân phải nằm cả tháng, chẳng những bị mẫu phi nghiêm khắc khiển trách mà còn không thể tự ý đi lại trong cung, buồn chết đi được. Từ đó về sau, tất cả cung nữ thái giám hầu hạ hắn cũng bị thay đổi toàn bộ, người nào thấy hắn cũng nơm nớp lo sợ, so với những người cũ còn nhàm chán hơn.

“Đương nhiên là đau.” Tần Nhan hiển nhiên nói.

“Vậy tại sao người lại không khóc?”

“Khóc?” Tần Nhan ngạc nhiên, “Ta không phải tiểu hài tử.”

“Vậy khi còn bé bị ngã đau ngài có khóc không?” Hắn tiếp tục tò mò hỏi tới.

Vậy mà Tần Nhan lại nghiêm túc suy nghĩ một lát, rốt cuộc lắc đầu nói: “Ta không khóc.”

“Người gạt ta!” Lý Diễm tức giận nói, hai cái má bánh bao phồng lên, cực kỳ đáng yêu.

Tần Nhan theo bản năng nhéo nhéo mặt hắn, xúc cảm mềm mại, vừa nhéo vừa cười nói: “Lừa ngươi làm cái gì? Ta không được phép khóc.”

“Người không được khóc?” Hắn vừa gỡ tay Tần Nhan ra, vừa nhíu mày không hiểu, tiện thể tức tối nói: “Sao có thể bắt nạt tiểu hài tử như vậy.”

“Thật ra ta cũng đã khóc…”

“A?” Lại bị thu hút sự chú ý, hắn không cự tuyệt Tần Nhan nhéo cánh tay mình nữa, truy vấn nàng: “Khi nào?”

“Lúc mới sinh.”

Đã lâu Tinh Đức Cung không có sinh khí như vậy, Tần Nhan nắm bàn tay nhỏ mềm như bông của hắn, nổi lên ý trêu đùa, thấy hắn nhíu mày không tiếng động mà nhìn mình, nàng rất có cảm giác thành tựu.

Động tác tay dừng lại, Tần Nhan đứng lên, nhìn bóng dáng nho nhỏ chỉ cao đến bắp chân mình, đột nhiên nhớ đến bản thân lúc bằng tuổi hắn, có phải nàng cũng từng nghịch ngợm và… đáng thương như vậy không?

Bàn tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, có một trận gió nhẹ thổi qua đầu ngón tay, mềm mại, ngứa ngáy. Tần Nhan cúi đầu nhìn, chỉ thấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của Lý Diễm đang bắt lấy tay nàng, quai hàm hắn phồng lên, miệng thổi khí phù phù.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Giảm đau a!” Lần này lại đổi thành hắn, nói xong còn tặng kèm cho nàng một ánh mắt khó hiểu.

Lần thứ hai Tần Nhan dở khóc dở cười, rõ ràng nàng bị thương ở chân, không phải ở tay, nhưng nàng cũng không có ý định sửa lưng hắn, e là trước giờ hắn chưa có cơ hội nào để biết kỳ thật làm như vậy là sai.

Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của hắn, lau đi tro bụi dính ở trên mặt, nói nhỏ: “Thật sự không đau.”

Lúc này Lý Diễm mới buông tay nàng ra, hưng phấn nói: “Ta biết ngay mà, yến hội trong cũng lần trước ta đã lén nhìn thấy Nam phu nhân mang theo một oa oa còn nhỏ tuổi hơn cả ta, oa oa kia bị ngã đau, nàng ấy cũng thổi tay của oa oa như thế này, nói là một lát sẽ không đau nữa.”

Tần Nhan vuốt tóc của hắn, khẽ cười nói: “Thái Tử là thông minh nhất.”

“Người không thể gọi ta là Thái Tử.” Hắn kháng nghị.

“Vậy thì gọi là gì?” Tần Nhan nghiêng đầu nói: “Diễm Nhi?”

“Mẫu phi mới gọi ta như vậy.” Hắn có hơi không vui, “Đổi cái khác đi.”

Tần Nhan không truy hỏi nguyên nhân, tiếp tục cười nói: “Tiểu Diễm?”

Hắn suy nghĩ chốc lát, tựa hồ cũng không còn lựa chọn nào khác, gật đầu nói: “Vậy gọi cái này đi.” Hắn dừng một chút, cúi đầu trầm mặc một hồi lâu, ngay thời điểm Tần Nhan muốn hỏi, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, cất giọng mềm mại: “Sau này người đi chơi cùng ta có được không?”

Thấy ánh mắt ướt át của hắn, Tần Nhan không chút nghĩ ngợi liền mỉm cười gật đầu. Hắn giống như cực kỳ vui vẻ, bàn tay nhỏ mập mạp  túm ống tay áo của nàng lắc lư qua lại, mỉm cười ngọt ngào: “Tạ ơn Mẫu Hậu!”

Tần Nhan cười cười, lôi kéo hắn ngồi vào giường, chỉ lên đỉnh đầu nói: “Ngươi có còn muốn cái này không?”

Lý Diễm và Hoàn Nhi cùng nhìn theo hướng ngón tay nàng, có thứ gì đó đang treo trên cành cây, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện là một con diều giấy. Lúc này Lý Diễm mới nhớ ra mục đích mình tới đây, vỗ tay nói: “Ta muốn.”

“Nương nương, nô tỳ lập tức sai người đi lấy.”

Hoàn Nhi đang muốn cáo lui, Lý Diễm lại lớn tiếng nói: “Không cần đi, ta không muốn diều nữa!”

Hoàn Nhi không hiểu vì sao hắn lại đổi ý trong nháy mắt, chỉ có thể đứng ngốc ở đó không dám động đậy. Tần Nhan tự nhiên hiểu ra lí do, phân phó Hoàn Nhi: “Ngươi đi xuống hầu ở ngoài điện, có người tới thì thông truyền một tiếng.”

Thấy bóng dáng Hoàn Nhi đi xa, Tần Nhan thu ánh mắt, lại nhìn về phía Lý Diễm, phát hiện không biết từ lúc nào hắn đã đứng dậy, bóng dáng nhỏ bé đang đứng dưới gốc cây nhìn chằm chằm con diều giấy trên cành đến xuất thần.

“Hoàn Nhi sẽ không nói cho người khác biết ngươi đang ở đây.” Tần Nhan nói với thân ảnh kia, thấy hắn giật giật, lại tiếp tục nói: “Thật sự muốn?”

Lý Diễm quay đầu nhìn nàng, có chút chần chờ, gật đầu nói: “Nhi thần sẽ tự đi lấy.”

Lời còn chưa nói xong đã thấy hắn gỡ mũ quan xuống, vén vạt áo sang một bên, dùng tứ chi ôm thân cây bò lên, chỉ tiếc người nhỏ chân ngắn, leo được vài cái lại rớt trở về gốc cây, dáng vẻ thật sự rất buồn cười.

Tần Nhan cong eo, cười đến thở hổn hển, trâm cài cắm nghiêng trên đầu cũng tuột khỏi búi tóc mà rơi xuống đất vì biên độ động tác của nàng.

Lý Diễm chưa từng thấy có ai trong cung cười đến mất hình tượng như vậy, ai ai cũng lấy chiếc quạt nhỏ che miệng cười duyên, người trước mắt hắn đột nhiên cười buông thả đến thế, hắn ngốc ngốc duy trì tư thế ôm thân cây mà nhìn Tần Nhan, chỉ thấy nàng thuận tay nhặt lại trâm cài rơi trên mặt đất, tùy ý cắm nó trên búi tóc, vừa xắn ống tay áo vừa tiếp tục cười nói: “Tiểu hài tử không cần cậy mạnh, để ta lấy cho.”

“A?” Lý Diễm giương cái miệng nhỏ nhìn nàng vừa xắn ống tay áo vừa đi lại đây, mơ hồ hỏi: “Mẫu Hậu biết trèo cây sao?”

“Hồi nhỏ ta cũng từng trèo.” Nàng bế lên hắn đứng dậy, sửa sang lại phục sức cho hắn rồi nói: “Bây giờ ta cũng quên gần hết rồi.”

Lý Diễm sững sờ một lát, cũng không biết là ai trên đỉnh đầu gọi hắn một tiếng, hắn ngây thơ quay người lại ngẩng đầu nhìn lên trên, nháy mắt nghẹn họng trân trối. Tần Nhan đã bò lên trên cây từ khi nào, trong tay nàng cầm con diều, còn vẫy tay với hắn, nói: “Đi thôi!”

Con diều lảo đảo lắc lư rơi trên mặt đất, Lý Diễm không quan tâm, chỉ hưng phấn nhảy nhảy dưới tàng cây, kêu lên: “Mẫu Hậu dạy ta trèo cây có được không?”

Thật sự là tâm tính tiểu hài tử, Tần Nhan cười khổ một tiếng, mắt cá chân bị trẹo vẫn còn đau, mới vừa rồi nàng chỉ không muốn hắn cảm thấy áy náy nên mới cố chịu đựng, thấy hắn muốn con diều như vậy cũng không muốn làm hắn thất vọng.

“Mẫu Hậu, có phải ở trên cây nhìn được rất xa không, có thể nhìn đến bên ngoài Cảnh Ngự Cung không?”

Cảnh Ngự Cung là nơi ở của Thái Tử, nghe hắn hỏi như vậy, Tần Nhan bừng tỉnh, từ khe lá nhìn ra ngoài cung viện, cái cây này cũng không cao, chỉ có thể nhìn đến thấy đầu cầu có mái che và hồ nước bên ngoài tường viện, cũng coi như là bên ngoài đi? Nàng chần chờ một chút rồi gật đầu với hắn.

Thấy hắn hưng phấn nhảy nhảy dưới tàng cây, Tần Nhan có hơi không đành lòng, nói: “Ta hứa với ngươi, khi nào có cơ hội ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài chơi được không?”

“Được!” Hắn gật đầu thật mạnh, ánh mắt chờ mong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play