Sau hôn điển mấy ngày, đồ vật Hoàng Thượng ban thưởng liên tục được đưa vào Tinh Đức Cung không ngớt, vàng bạc châu báu, mã não ngọc bích, cái gì cần có đều có, bình hoa cũng được thay không biết bao nhiêu loại kỳ hoa quý hiếm, nhưng vẫn đặt ở ngoài hành lang như cũ, ngày ngày phơi nắng phơi mưa. Cũng bởi vì vậy, người trong cung đều biết Hoàng Thượng quý trọng nàng, nhưng dù có phần chiếu cố này, Tần Nhan chưa được gặp lại Hoàng Thượng. Thật ra ngày nào cũng có nội thị lại đây báo hoàng đế bận việc chính vụ, hoặc là sông có nạn lụt, hoặc là hắn và Hiến Vương đang nghị luận dân sinh đại kế, cách biệt với bên ngoài. Quân tâm khó dò, rất nhiều người không đoán được tâm ý của hoàng đế, trong lúc bọn họ nghi hoặc thì lời đồn đãi cũng nổi lên bốn phía thâm cung nội viện.
Tần Nhan không thèm để ý nhiều như vậy, Hoàng Thượng không tới, nàng cũng tiêu dao thanh nhàn. Mỗi ngày nàng đều dậy sớm, không đợi cung nữ đến hầu hạ rửa mặt chải đầu, một mình ra khỏi Tinh Đức Cung, đi về phía Thiêm Hương Trì. Tinh Đức Cung mà nàng đang ở rất tĩnh mịch, cầu bắt ngang qua ao, hành lang uyển chuyển khúc chiết, đợi đến giữa hè, lá sen xanh ngát, có chuồn chuồn và hương sen vô cùng u nhã. Chỉ là mỗi ngày đều có một số phi tử gì đó đến thỉnh an, đều có chuẩn bị mà đến, muốn tìm tòi xem chuyện thật giả, ước tính phân lượng của nàng. Với đạo lý đối nhân xử thế chốn hậu cung, nàng không có sức lực cùng tâm tư đi phân tích ứng phó lục đục, dù chỉ mới mấy ngày trôi qua nhưng cũng đủ làm nàng nhìn thấy ngày tháng bất biến sau này, làm nàng cảm thấy chán ghét. Đã không thoái thác được, vậy thì có thể tránh liền tránh.
Trong mắt nàng, ở đời ăn ngủ không suy nghĩ cũng là một loại phúc phần, may mà nàng tình cờ phát hiện trong cung còn có một nơi thanh tịnh, nằm ở bên hông cung điện, ít khi có cung nhân đi ngang qua, tinh mơ liễu rủ sương sớm, hoa cỏ e ấp, phong cảnh điềm nhiên. Nàng ở nơi đó đọc sách, đợi qua canh giờ thỉnh an mới trở về.
Lúc này mới vừa đầu hạ, mặt trời ló dạng sớm, ánh nắng không gay gắt như giữa hè, phảng phất như bị một tấm màn trắng mờ che phủ.
Tần Nhan một đường chậm rãi mà đi, băng qua đình đài lầu các được chạm khắc tỉ mỉ, dần dần con đường càng đi càng hẹp, tầm mắt bắt đầu bị một mảng xanh lục thay thế, trong đó ẩn hiện những cây xanh và hòn non bộ, ở giữa là một cái tiểu đạo hẹp dài, hai bên phủ kín cỏ xanh non mềm, trên mặt còn đọng giọt sương trong suốt, phản chiếu một màu trong mờ dưới ánh nắng vàng nhạt.
Tần Nhan thích cảnh trí yên lặng như vậy, khi nàng duỗi tay vén tóc mai theo thói quen, lỡ chạm vào bộ diêu châu ngọc trên đầu kêu leng keng, có chút sửng sốt. Đột nhiên nàng nghĩ đến lúc trước, rất nhiều tháng năm như mộng cũ mây khói, càng lúc càng xa xôi không thể chạm tới. Nếu ngày sau nàng vẫn hài lòng với thực tại như lúc này, sân vắng tản bộ, cẩm y hoa thực, có lẽ sẽ đúng như lời Thẩm Đoạn nói, năm tháng tĩnh hảo, vĩnh thế an khang, như vậy thì cũng không tồi.
Nàng nghĩ một lát, lắc đầu bật cười. Giương mắt nhìn lên, bầu trời rất cao, gió rất nhẹ, ngay cả hơi thở lưu chuyển cũng rất êm đềm, không ngờ ở trong thâm cung rộng lớn mà cũng có sắc xanh và trắng thuần túy thế này, vừa ngẩng đầu là thấy.
Nàng có chút đắm chìm trong suy nghĩ, nhất thời sơ suất, quyển sách trong tay rơi xuống đất, thở dài, cúi người nhặt lên. Vừa mới cong lưng, khóe mắt nàng liền nhìn thấy ở sau hòn non bộ có một đôi chân nhanh chóng đi về phía bên này, nàng cúi xuống thì hòn non bộ đã chắn mất tầm nhìn của đối phương, nàng nhanh chóng đứng dậy, vừa định lên tiếng nhắc nhở, nháy mắt liền chạm phải ánh mắt kinh ngạc của đối phương, còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp đụng phải người đi tới.
Lúc Tần Nhan sắp ngã, nàng vô thức vươn hai tay về phía trước, cố gắng tìm điểm tựa để không bị ngã, trong lúc hoảng loạn nàng bắt được một bàn tay, sau đó lảo đảo vài bước mới đứng vững. Nàng buông tay ra, hơi chỉnh lại quần áo, Tần Nhan ngẩng đầu lên đánh giá người đi tới, đúng lúc thấy đối phương cũng đang nhìn nàng. Nàng còn chưa nhìn rõ đã thấy người nọ lập tức nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, lại cúi đầu quỳ xuống nói: “Thỉnh Hoàng Hậu nương nương thứ tội.”
Tần Nhan nhìn y, người mặc phục sức hoạn quan, phẩm cấp không cao, hẳn là hạ nhân, không nhìn thấy lệnh bài của y, cũng không biết là cung nào. Tần Nhan lấy sách, nói: “Ngươi đứng lên trước đi.”
Người nọ nghe vậy thì đứng dậy, vê ống tay áo, co rúm lại cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám nhìn nàng.
Tần Nhan nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi vội vàng đi từ Thúy Dương cung bên kia sang đây, có phải Tình phi xảy ra chuyện gì hay không?”
Người nọ sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, Tần Nhan nhìn thấy một khuôn mặt còn rất non trẻ, sạch sẽ tú khí, mang theo một tia hoang mang, chờ thần sắc hoang mang lui đi, y cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nương nương có nhớ lầm không, Thúy Dương cung là chỗ ở của Thần phi nương nương…”
Tần Nhan hơi ngạc nhiên, vỗ trán bật cười nói: “Là ta nhớ lầm, ta mới vào cung mấy ngày, cũng không quá quen thuộc tình hình trong cung.” Ngược lại nàng hỏi: “Vậy hẳn là ngươi hầu hạ Thần phi nhỉ?” - App TY T
Nghe nàng nói như vậy, y lại không vội trả lời, chần chừ một lúc lâu mới ấp úng nói: “Nô tài phụng dưỡng Hoàng Thượng thay y phục, vừa rồi định đi lấy mũ miện, sợ trì hoãn, mới…”
Nói một hồi liền nhìn trộm biểu cảm của Tần Nhan, nhất thời Tần Nhan không phản ứng lại, thấy y đang đánh giá mình, nàng mới suy nghĩ cẩn thận, chỉ là thần sắc vẫn bất biến, nàng nói: “Nói như vậy thì lần trước ở Tinh Đức Cung ngươi đã gặp qua ta, khó trách ngươi nhận ra ta.”
Người nọ đứng ở một bên không lên tiếng, nàng như chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đối phương ngẩn ra một chút, như thể không có phản ứng, nghi hoặc hỏi: "Tên?”
“Ừ.” Tần Nhan gật đầu, đột nhiên nàng cúi đầu khẽ cười, nói: “Yên tâm, lần này đương nhiên ta sẽ không nhớ lầm.”
Nhìn nàng cười, y giống như có hơi thất thần, lập tức cúi đầu nói: “Trong cung, mọi người đều gọi nô tài là A Đức.”
“Trước khi nhập cung thì sao?” Nghe y đáp như vậy, bỗng nhiên Tần Nhan nhìn về phía chân trời phương xa, giống đang hồi tưởng chút gì đó, nói nhỏ: “Trước kia, ngươi tên là gì?”
A Đức suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu nói: “Khi còn bé nô tài lưu lạc đầu đường, trước đây luôn bị nhiều người khi dễ, đã sớm quên mất tên họ.”
“Tên chỉ là một cái danh hiệu, nhưng ký ức thì đi theo cả đời, nếu thật sự có thể quên cũng là một loại phúc khí…” Nàng cúi đầu lẩm bẩm cười nói, thanh âm cực nhẹ, câu nói kế tiếp gần như không nghe rõ âm cuối. A Đức chỉ nhìn nàng, cũng không dám truy vấn nàng có ý gì, thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nàng nữa.
“Được, A Đức.” Tần Nhan gọi, thấy hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn mình, liền nói đùa: “Ngươi đi lấy đồ đi, chậm một chút nữa sẽ muộn.”
Vẻ mặt sững sờ tiêu tan trong nháy mắt, A Đức như nhớ ra mục đích ban nãy, thần sắc cũng nôn nóng, vì thế y bèn thi lễ cáo lui. Tần Nhan nhìn thân ảnh hoảng loạn dần dần đi xa, tay áo dài che khuất ngón tay, cười khẽ ra tiếng.
Một thời gian sau, trời dần nóng lên.
Thời tiết nóng thì tinh thần cũng bắt đầu uể oải. Mấy ngày nay, Tần Nhan mãi không nhấc nổi tinh thần, trở nên tham ngủ, ngay cả Thiêm Hương Trì nàng cũng ít đi. Thể chất của nàng vốn dĩ không tốt, âm hàn sợ lạnh, từ ngày vào cung tới nay mỗi ngày đều chỉ đi dạo khắp nơi, không gặp cung nữ thì cũng là thái giám, hoặc chính là những phi tử cố ý thân cận với nàng kia, chán đến mức làm người ta hốt hoảng. Cả ngày ăn không ngồi rồi, khiến một kẻ yêu thích mới mẻ như nàng buông thả tới cực độ, nghĩ đến cuộc sống sau này của mình, cho dù nàng luôn dễ thích ứng mọi hoàn cảnh, nàng vẫn không khỏi thở dài.
Hôm nay, nàng sai người lấy chiếc giường mỹ nhân*, mang lên một ít chè trái cây ướp lạnh, đặt dưới gốc cây hòe ở cung viện, nàng nằm trên đó, ánh mặt trời xuyên qua khe lá, chiếu thành những những mảng bóng đen lốm đốm loang lổ trên mặt đất. Sau giờ ngọ, thời tiết hơi nóng bức, nàng lại cảm thấy như vậy là vừa đủ, gió thổi qua, tinh thần uể oải mấy ngày nay cũng tốt hơn một chút.
(*): Mỹ nhân tháp (美人榻) nguyên chỉ cái giường đơn, là nơi nữ nhân nghỉ ngơi, chế tác tinh xảo, có thể ngồi có thể nằm.
Nhờ chè trái cây mát lạnh trong miệng, vị giác nàng cũng tốt lên không ít. Nàng sợ lạnh nhưng rất ham ăn lạnh, bị Ẩm Yên lên án nhiều lần, nhìn thấy là nói, nàng không khỏi cảm thấy trong cung ít nhất cũng có một thứ tốt, chính là bất cứ lúc nào cũng có thể ăn đủ loại hoa quả cống nạp từ dị bang, ướp lạnh sảng khoái ngon miệng, cực thỏa mãn thói ham ăn của nàng, cũng không có nha đầu kia lải nhải không ngừng ở bên cạnh, lỗ tai cũng thanh tịnh hơn nhiều. Chẳng qua hậu cung này bề ngoài quá thanh tịnh, gần như không có người nào dám nói lời thật lòng, càng không có người dám không màng hình tượng mà gân cổ lên trách cứ bên tai, nghĩ như vậy, quả thật nàng có chút nhớ nha đầu Ẩm Yên kia.
Đột nhiên không muốn ăn nữa, nàng đặt bát chè lạnh trong tay xuống, lại nằm trên giường mỹ nhân. Ngước mắt lên, trên đỉnh đầu là một mảnh không trung xanh thẳm vô ngần, bao phủ bởi những bụi cây xanh mướt, cành lá xum xuê rậm rạp, ánh nắng vàng xuyên qua những kẽ hở chằng chịt, vụn vặt đan xen, khiến cho mắt nàng hơi khó chịu bởi vì không khoẻ.
Nàng nghiêng đầu, nhắm mắt lại, ngón tay bị ống tay áo che khuất nhẹ nhàng gõ lên lưng ghế, dần dần tần suất ngày càng nhỏ, cuối cùng là bất động.
Cung nữ hầu hạ ở bên cạnh lén nhìn nàng, thấy hai mắt nàng nhắm chặt, biểu tình điềm đạm, bên cạnh còn sót lại bát chè ăn thừa, giống như đã ngủ say.
Nữ tử trước mắt nàng ta dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo quyến rũ, lúc này nàng đang an tĩnh ngủ, trong sự ung dung lại lộ ra một tia điềm tĩnh thanh đạm. Không phải nàng ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào đẹp hơn nàng, không thiếu nhất trong cung chính là mỹ nhân, chỉ là nàng ta cảm thấy vị Hoàng Hậu thật sự rất kỳ quái, nhưng cũng không thể nói rõ là kỳ quái chỗ nào. Mỗi ngày chỉ thấy nàng ăn ăn ngủ ngủ, không giống những nương nương khác thường xuyên ra vào cửa, cũng không phải thật sự liên lạc cảm tình, chỉ là lợi dụng nhau, tìm hiểu hướng gió trong hậu cung, mà dù có vô dụng đến đâu, đã không có việc gì làm thì cũng nên dụng tâm bảo dưỡng dung nhan mình một chút, mới có thể giữ được quân tâm lâu dài. Mặc dù ngày nào nàng ta cũng thấy nàng dụng tâm trang phẫn nhưng lại không thấy nàng chú tâm điều trị, cũng không hề tiết chế bớt ăn mấy thứ đồ kiêng kị lại, không thấy nàng quan tâm đến dưỡng sinh chi đạo. Cũng không biết có phải do nàng quá mức tự tin về dáng vẻ bản thân nên mới như thế hay không. Phải biết rằng ở hậu cung thì mỹ mạo quan trọng với một nữ tử đến mức nào.
Thật sự rất kỳ quái.
Thời gian nàng ta vào cung cũng không tính là ngắn, đã sớm nhìn thấu những tình tiết hậu cung vừa hoa lệ vừa âm u này, vinh sủng chìm nổi là vận mệnh của mỗi phi tử, làm nô tài cho chủ tử, vận mệnh nàng ta cũng đã buộc chặt chẽ với nàng. Ngày hôm trước nàng ta còn nhìn thấy Thúy Dương trong cung Liên Nhụy ở hồ Thái Dịch giáo huấn một cung nữ không cẩn thận phạm lỗi, khí thế kiêu ngạo, chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà đại tổng quản cũng phải nhường ba phần, rất nhiều cung nhân giận mà không dám nói gì, chỉ dám nghị luận trong tối. Suy cho cùng cũng chỉ là một con chó của Thần phi mà thôi, nếu ngày nào đó chủ tử thất thế thì chỉ có thể bị hậu cung này ăn tươi nuốt sống không nhả xương, mà hậu cung này ai được sủng ái ai thất thế, rất nhiều đôi mắt đều đang mở to nhìn chằm chằm.
Nàng ta không quên chính mình cũng là nô tài, một năm nữa sẽ có thể xuất cung, tìm một nhà tốt mà gả cho, cứ như vậy bình yên trôi qua cũng không sao, nhưng gần đây nàng ta nghe được trong cung lan truyền tin đồn, nói Hoàng Thượng sủng ái tân Hoàng Hậu như vậy chẳng qua là vì Hoàng Thượng muốn mượn thế lực của Tần gia để áp chế Đại tướng quân Dương Diên Huy. Nàng ta là nữ nhi, cũng không hiểu rõ chính sự của triều đình, nhưng nàng ta biết hậu cung này xưa nay chưa từng tách bạch khỏi chính trị, từ sau cái chết của Tần thiếu tướng quân ở chiến sự Bắc cương, phần lớn binh quyền đã tập trung vào tay các thủ hạ cùng xuất chiến với Đại tướng quân, thế lực của Đại tướng quân ở trong cung càng thêm củng cố. Hậu cung vốn là gió chiều nào thì xuôi chiều nấy, luôn có người đi nịnh bợ Dương phi, nữ nhi nhà Đại tướng quân, chỉ tiếc tính tình Dương phi mềm mỏng không vênh váo, không muốn tranh sủng, có vài người vô cớ bức bối vì mũi dính đầy tro*.
(*): 碰一鼻子灰 ám chỉ muốn đi lấy lòng nhưng bị từ chối
Nói đến Dương phi, cũng may nàng không kiêu ngạo ương ngạnh như Thần phi, nàng ta đã gặp qua Dương phi, đối đãi với hạ nhân hiền lành dễ thân, ôn nhu biết lễ, khó mà liên hệ nàng với Đại tướng quân chuyên quyền trong lời đồn, đến cả Thần phi cũng chưa từng có xích mích với nàng. Xét về tính cách, vị chủ tử trước mắt có vẻ cũng không tồi, không kiêu ngạo giống Thần phi, cũng chưa từng thấy nàng nổi nóng với hạ nhân, nhưng lạnh lùng điềm đạm, không giống như Dương phi làm người ta cảm thấy gần gũi, loại lạnh lùng này không phải cố ý, mà là cảm giác xa cách trời sinh, quá dứt khoát lưu loát, khiến nàng ta cảm thấy một người như vậy hẳn là rất cô quạnh.
Nàng ta bắt đầu có chút sợ hãi, trong cung này nàng ta vẫn luôn như đi trên băng mỏng, cẩn thận không để mình phạm sai lầm, chờ đến một ngày được giải thoát, nhưng trực giác ở trong cung nhiều năm nói với bản thân, chốn hậu cung này. chưa bao giờ là nơi người ta có thể sống yên ổn qua ngày, cho dù ngươi không đi trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ dẫm lên ngươi đầu ngươi mà bò lên trên, cũng không biết cuộc sống nhàn hạ như vậy có thể kéo dài bao lâu. Nàng ta suy tư nhìn Tần Nhan đang dựa vào giường mỹ nhân, có hơi xuất thần.
Một trận gió nhẹ thổi tới, dải lụa màu tím đậm trên váy của Tần Nhan tung bay, vài chiếc lá rụng nhàn nhã bay lượn trong không trung, thu vào trong tầm mắt của nàng ta, những chiếc lá kia lẳng lặng dừng trên người Tần Nhan, nàng ta không khỏi khẽ rên một tiếng, lại nhìn về đầu giường mỹ nhân, phát hiện Tần Nhan đã mở bừng mắt từ lúc nào, ánh mắt sáng rõ, như mực như nhuộm, vẫn bất động nhìn về phía nàng ta ở bên này, tựa hồ thấu tận đáy lòng, nàng ta chột dạ né tránh ánh mắt của Tần Nhan. Một lát sau nàng ta mới phát hiện không phải Tần Nhan đang nhìn mình mà là nhìn về phía tường viện ở sau lưng mình, nàng nhàn nhạt hỏi một tiếng: “Là ai đang ở đó?”