Tần Nhan nghe thấy ngoài điện có tiếng trống canh truyền đến, trong lòng thầm đếm đếm, đã là canh ba, đêm đã khuya, tiếng người nói chuyện cùng tiếng đàn sáo dần dần lặng xuống, cuối cùng nàng không nghe thấy gì nữa.

Bốn góc đại điện trưng bày hoa tươi đã được cắt tỉa tỉ mỉ, hòa cùng làn khói lượn lờ từ lư hương, hương khí huân nhiên. Nàng đoan chính ngồi trên giường thêu kín kim long phi phượng, đôi tay giao nhau, dưới ống tay áo rộng chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay, trên móng là màu sơn đỏ tươi, bóng nến đỏ rực càng khiến bàn tay nàng trắng như bạch ngọc.

Mũ phượng trên đầu thật sự khá nặng, cổ nàng hơi mỏi, nhưng nhớ đến từng đường kim mũi chỉ của Ẩm Yên may lại cho nàng thì không còn oán giận nữa. Thế là, xuyên qua tấm khăn hỉ mỏng manh, nàng nhìn về phía giá cắm nến ở nơi xa. Trong tầm mắt nàng, mọi thứ đều bị khăn hỉ nhuộm thành một màu đỏ rực. Nàng nhìn ánh nến mờ ảo trên giá cắm mạ vàng, theo luồng khí mà ánh nến hơi dao động, ngọn lửa khi thì cất cao, khi thì thu lại, sáp nến màu đỏ lăn xuống  từng giọt, tụ lại ở đáy, dần dần chỉ còn vài tấc nến, nàng tính toán, hẳn sẽ sắp có cung nhân tiến vào đổi cái mới.

Vừa nghĩ như thế, đột nhiên âm thanh cửa điện bị đẩy ra truyền đến, cung điện mênh mông, một tiếng này trở nên cực kỳ rõ ràng giữa đêm khuya, ngay cả Tần Nhan cũng không khỏi động đậy ngón tay, hơi giật mình một chút. Nàng không thể cử động, chỉ hơi quay đầu nhìn về phía cửa điện, tấm màn che thông thiên ở trước mắt nặng nề buông xuống đất, ngăn cách nội sảnh và đại điện. Có lẽ vì cửa điện rộng mở, gió đêm lọt vào, tấm sa mành kia nhất thời bay tán loạn khắp nơi, giống như làn khói lượn lờ trong không khí, một bóng người cao lớn mặc huyền y lặng lẽ đứng bên ngoài tấm mành nặng nề. Tần Nhan nhận ra bóng người ấy, hắn từng đứng ở trên đại điện nhìn nàng tiếp nhận sách phong, từng bước một đi về phía hậu tọa.

Nàng đã đoán sai, người tới không phải cung nhân mà là phu quân của nàng, thiên tử đương triều, Lý Tích.

“Lổn cổn” một tiếng, cánh cửa bị người khép lại, Tần Nhan nghe được âm thanh đai lưng va chạm đan xen trong đó, xuyên qua lớp lớp màn lụa, từng chút một đến gần. Bước chân hắn nhẹ nhàng trầm ổn, không tiếng động đạp lên nền đá cẩm thạch lạnh băng, làm nàng bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trống ngực đập dữ dội, ngón tay giấu dưới ống tay áo rộng không khỏi cuộn lại với nhau. Cuối cùng hắn cũng đi tới trước mặt nàng, bất động, ngược lại Tần Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ ngửi thấy mùi rượu từ người đối diện, trong lòng biết hắn nhất định đã uống không ít rượu, dù vậy nhưng lực uy hiếp của bậc quân vương vẫn không vơi đi nửa phần.

“Hoàng Hậu…”

Một thanh âm đột ngột truyền đến từ trên đỉnh đầu, trầm thấp mơ hồ, tiếng gọi như ở ngay bên tai. Tần Nhan khẽ giật mình, một trận gió nhẹ lướt qua mang theo ống tay áo, khăn đỏ trên đầu đột nhiên bị vén lên, lụa mỏng cùng bóng nến trong nháy mắt lay động như con thoi, theo bản năng nàng ngẩng đầu lên, vẻ kinh ngạc trong mắt còn chưa kịp tiêu tán, ngược chiều ánh sáng, chỉ thấy khuôn mặt người đi tới một nửa ẩn trong bóng tối, một nửa hòa tan vào vầng sáng, vừa u ám vừa sáng sủa, ánh nến khẽ lay động, mặt mày hắn có vẻ mê đắm xa xăm.

Giờ phút này dù đã bỏ mũ miện nhưng vẫn một thân y phục lộng lẫy, trọng phục phồn sức. Khi hắn cúi xuống, ngọc bội va vào nhau, mùi thơm của rượu quyện với mùi lá tô hạp hương huân y phục ập thẳng vào mặt. Trước mắt tối sầm lại, Tần Nhan bừng tỉnh thấy được ánh mắt hắn, vài phần sâu thẳm, vài phần mông lung, thậm chí còn có chút mê mang, rất nhanh nàng tưởng đó là ảo giác của chính mình. Hắn cách nàng rất gần, mái tóc dài của hắn buông xuống vài sợi trên đầu vai nàng.

“Nàng và Tần Hồng có vài phần giống nhau.” Lý Tích bỗng nhiên nói, đồng thời gỡ mũ quán cửu long tứ phượng trên đầu xuống cho nàng, gác nó bên cạnh bàn.

Tần Nhan ngoan ngoãn để hắn cởi mũ quán xuống cho mình, chỉ là khi hắn đặt hậu quán lên bàn, nàng lại nhớ đến lúc phụ thân đội phượng quán cho mình. Cả đời người chinh chiến trên lưng ngựa, luôn là một tay cầm đao giết giặc, lại vô cùng vụng về sửa lại mũ miện cho nữ nhi, ngón tay kia thô ráp, run rẩy khiến đôi mắt nàng phát đau, chỉ nghe người dông dài hết lần này đến lần khác: “Là phụ thân sai rồi, con đừng trách ta, hãy sống thật tốt…”

Nàng bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, phục hồi tinh thần, thấy hắn đang nhìn thẳng vào mình, phảng phất như nhìn thấu đáy lòng. Nàng cúi đầu nhìn nhìn làn váy cẩm tú chồng chất dưới thân, giờ phút này bản thân hoa y tinh trang, sao nàng có thể trông giống như một nam tử được?

Thân ảnh Lý Tích cử động, ngồi xuống bên cạnh nàng, mùi rượu nhẹ thoang thoảng, thanh âm hắn trầm trầm lại ngắt quãng vang lên, nói: “Bộ dáng không nói không rằng của nàng giống hắn y như đúc, lần đầu tiên hắn được triệu kiến lên điện chính là biểu tình như vậy, trẫm ngồi trên đại điện cách hắn rất xa, cảm thấy quanh thân người này tản ra hơi thở lãnh đạm xa cách, trẫm còn nói, hắn mới đọc sách thánh hiền hai ba năm đã tự cho mình là đúng, hậu nhân nhà tướng ngông cuồng không coi ai ra gì, trẫm nghĩ, dập tắt nhuệ khí của hắn cũng tốt, liền cố ý không cho hắn nhậm chức dưới trướng lão tướng quân, chỉ để hắn đi theo Dương Diên Huy làm phụ tá, không ngờ một đường đánh Đông dẹp Bắc, lại là nhân tài cái thế, chỉ tiếc, đáng tiếc…”

Hắn ho khan hai tiếng, hai mắt ươn ướt, hơi nheo lại, cuối cùng cũng lộ ra một ít thần thái tương xứng với tuổi, ngược lại có vẻ hòa nhã hơn nhiều, có điều hẳn là ngày thường tu thân kiềm chế bản thân rất nghiêm, ngay cả say rượu cũng không để lộ ra bao nhiêu thất thố. Môi Tần Nhan giật giật, nhất thời không biết nên gọi hắn bằng gì, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Hắn lại mở mắt ra, nhìn vào mắt Tần Nhan, nói: “Nàng không nói lời nào, có phải cũng đang trách trẫm?”

Cũng không phải thật sự chất vấn Tần Nhan, một tay hắn chống người đứng dậy, lảo đảo hai bước, xoay người lại nhìn nàng, tiếp tục nói: “Trẫm dần dần để hắn dẫn binh đánh giặc, cho hắn giữ ấn soái đi Bắc Cương, sau đó quả nhiên hắn không làm trẫm thất vọng, khoái mã phi báo đại thắng, trẫm đã sớm chuẩn bị rượu ngon để đón gió tẩy trần cho hắn. Rõ ràng người đã đi được nửa đường, từng chữ trong quân báo đều là hắn đề, trẫm sẽ không nhận sai chữ của hắn, đến con người của hắn cũng kiêu ngạo bất khuất giống như chữ của hắn, sao chỉ còn có nửa đường mà cũng không đợi được? Giang sơn thái bình này là dùng biết bao hy sinh xương máu ở chiến trường đổi lấy. Phải rồi, hắn là ca ca của nàng…”

Hắn nói lời cuối cùng đã không còn rõ ràng, Tần Nhan thấy bước chân hắn loạng choạng, biết hắn đã say bí tỉ, bèn đưa tay ra dìu, không ngờ ống tay áo bị vặn một cái, hắn dựa vào cạnh giường ngã xuống, trên mặt có vẻ rất khó chịu. - Đọc truyện miễn phí trên ứng dụng TY T

Tần Nhan tiến lên đặt hắn nằm ngay ngắn lại, cởi bỏ một thân y bội, chỉ còn lại trung y. Đồng thời giúp hắn thuận khí, thấy hắn dường như đã không còn khó chịu, bèn lấy một cái chăn đắp lại cho hắn. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, giờ phút này hắn an tĩnh nằm đó, không có khí thế sắc bén như lúc tỉnh, mặt mày như họa, dung nhan thanh lãnh, là một nam tử vô cùng tuấn mỹ. Có điều thần thái lúc ngủ cũng không thả lỏng, giữa mày vẫn còn sót lại uy nghiêm.

“Ta không trách…”

Tần Nhan cúi đầu thở dài một tiếng, gần như không thể nghe thấy.

Đứng dậy rời đi, phía sau là tiếng kéo lê vạt áo dài chấm đất, giữa ánh nến mờ nhạt, nàng đánh giá bốn phía, tầm mắt dừng lại ở chiếc bàn cách đó không xa, nơi đó vẫn còn bày rượu hợp cẩn cung nhân chuẩn bị cho bọn họ.

Tần Nhan nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, nhưng không ngờ hắn sẽ nói cái tên Tần Hồng này ra. Nàng biết, hắn không phải chết ở trên chiến trường, các tướng sĩ đưa hắn trở về nói, hắn bị thương nặng không trị mà quay về, nửa đường không qua khỏi, được người ta mang về cố hương.

Đương nhiên Tần Hồng sẽ không trách hắn, phụ thân sẽ càng không, một là quân, một là thần, bách chiến thân tử, công thành rồi thì rút lui, đối với một chiến sĩ mà nói, đây chẳng phải là kết cục mong muốn hay sao?

Chỉ tiếc, chung quy hắn không chết ở trên chiến trường…

Đang lúc nghĩ ngợi, 'phụt' một tiếng, ngọn nến vụt tắt, đại điện rộng thênh thang nháy mắt bị bóng đêm bao phủ, giống như một người phơi dưới ánh mặt trời đã lâu đột nhiên tiến vào một góc  âm u, hai mắt nàng nhất thời không thấy gì cả, nàng lùi lại hai bước, suýt nữa vấp phải gấu váy ngã nhào. Đứng yên trong bóng tối một lúc, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ đường nét của một vài thứ, nghe phía sau truyền đến tiếng quần áo bị lật tung, nàng cứng đờ quay đầu lại, sờ soạng bước lên, hai tay thăm dò, cẩn thận nhét lại bàn tay đã lòi ra khỏi chăn của hắn, giúp hắn đắp chăn đàng hoàng. Làm xong, bàn tay vẫn ấn lại góc chăn, thân thể dựa vào bên cạnh, nàng nhìn vào hư không đến xuất thần, nhìn một lúc, sự mệt mỏi ban ngày đột nhiên ập đến, cuối cùng nàng nặng nề ngủ thiếp đi.

Lòng bàn tay truyền đến cử động rất nhỏ, làm ý thức Tần Nhan dần dần sống lại. Giấc ngủ của nàng luôn rất nông, lúc im lặng mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là chính màn che trùng trùng, đến khi nàng quay đầu nhìn về phía giường, lại không ngờ lúc này Lý Tích đang không nhúc nhích nhìn nàng chăm chú, ánh mắt trầm định. Có là người trấn định như nàng cũng không khỏi giật lùi một cái, lại phát hiện tay mình đang lôi kéo vạt áo hắn, khó tránh khỏi xấu hổ, thế là theo bản năng nàng thả lỏng tay, thu tay vào trong ống tay áo to rộng, đứng dậy đoan trang cúi đầu, nói: “Thất lễ.”

Lúc nàng rút tay về Lý Tích đã ngồi dậy, ánh mắt không còn mê ly sâu thẳm của đêm qua, trở nên sắc bén hơn rất nhiều, âm thanh cũng vững vàng có độ.

Hắn bật cười nói: “Thú vị.”

Tần Nhan không biết vì sao hắn cười, khi cười hai mắt có hơi híp lại, ý cười rã rời, giống như mới ngủ dậy biếng nhác vô lực. Hắn cũng không giải thích, chỉ rời giường vỗ tay gọi cung nhân tiến vào. Một đám cung nhân đột nhiên nối đuôi nhau mà vào, rửa mặt chải đầu chỉnh y phục cho hắn, Tần Nhan lùi sang một bên cúi đầu không nói, ngẩn người nhìn sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng đến độ có thể soi bóng người. Lý Tích thấy nàng đứng ở một bên bất động không lên tiếng, đột nhiên cười nói: “Hoàng Hậu vừa vào cung, nếu thấy nhàm chán nàng cứ sai cung nhân dẫn nàng đi dạo một vòng.”

Tần Nhan đang âm thầm ngẩn người, đột nhiên nghe thấy hắn nhắc đến mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, lúc này một cung nữ đang thay quần áo cho hắn. Thân hình của hắn không quá vạm vỡ nhưng thắng ở cao ráo, đầu tiên là trung đơn, sau đó là hắc bào, trên vai có nhật nguyệt, sau lưng là tinh sơn, long và hoa trùng* thêu trên hai ống tay áo, sau đó đó là hạ thường được phối cùng màu rỉ sắt, còn có tế tất** long đằng tam hỏa, thắt lưng da lớn buộc ở quanh eo, trang sức là ngọc bội gắn dải dây đeo ấn, tầng tầng bao quanh thân thể, không những không thấy mập mạp mà càng có vẻ ngời ngời như ngọc, dáng người cao lớn đĩnh đạc.

(*): Hoa trùng là từ dùng để chỉ côn trùng ngũ sắc và chim trĩ thời cổ đại, được dùng làm vật trang trí trên áo quan

(**): Tế tất dùng để chỉ một loại phục sức thời xưa mặc trước áo để che đầu gối

Nàng khẽ nheo mắt rồi lại cụp mắt xuống, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.”

Lý Tích không hề nhìn nàng, một nội giám mang mũ miện tới cho hắn đội lên, mười hai chuỗi hạt bạch ngọc buông xuống, dây buộc đỏ, lục châu lấp tai*, càng tôn lên vẻ cao quý đến cực điểm, cũng đem khuôn mặt hắn ẩn sau châu liên, hàm uy không lộ, quân tâm khó dò.

(*): Thanh khoáng sung nhĩ là viên ngọc bích mà người xưa treo hai bên đầu để "che tai" khi đội mũ miện

Rửa mặt chải đầu xong, lại có nội quan ở bên kiểm tra lại một lần, sau đó nhắc nhở: “Đã đến lúc thượng triều.”

Hắn làm như không nghe thấy, chỉ quay đầu lại nhìn Tần Nhan, mơ hồ có thể thấy được chút ý cười bên môi, nói: “Đêm qua Hoàng Hậu vất vả, hôm nay còn phải nhận lễ, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, xong việc nàng nên nghỉ ngơi cho tốt, thích cái gì thì nói với hạ nhân, có thời gian trẫm sẽ đến thăm nàng.”

Tần Nhan thi lễ tạ ơn, sau khi hắn cùng một đám người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi cung mới có cung nữ hầu hạ tiến vào sửa sang lại phòng. Mấy cung nữ bận rộn, chỉ một lát sau dáng vẻ tẩm cung đã thay đổi hoàn toàn, rèm hồng nến đỏ lần lượt bị mang xuống, căn phòng lập tức trở nên thanh đạm hơn rất nhiều. Lúc đổi xong khăn trải giường, các nàng ôm đống đồ đã thu thập rời đi, còn dùng ánh mắt khó che giấu mà đánh giá Tần Nhan, Tần Nhan chỉ coi như không nhìn thấy.

Sau một lúc lâu, lại có thái giám mang đến một ít hoa để thay cho hoa tươi ngày hôm qua, nàng tiến lên nhìn một chút, là một ít hoa tử kết và vê ti, những lúc rảnh rỗi nàng cũng có đọc một ít y thư, tử kết và vê ti đều có thể làm thuốc, thông thường sẽ có tác dụng ngưng thần tĩnh khí. Hoa tử kết màu sắc diễm lệ, cành hoa vê ti thon dài mảnh mai, đều duyên dáng rực rỡ, hồng tím đan xen vô cùng tươi đẹp, mùi hoa thơm ngào ngạt, nàng lại không thích, vì thế phất phất tay với thái giám dọn hoa, nói: “Ta không thích, đem những bông hoa này bỏ đi.”

Bọn thái giám dừng động tác, dường như hơi khó xử, sau một lúc lâu mới nói: “Đây là đích thân Hoàng Thượng phân phó bọn nô tài mang cho nương nương, bọn nô tài không làm chủ được.” Nói xong, bọn họ chỉ nhìn sắc mặt của Tần Nhan, nghĩ thầm, trong hậu cung này, người có thể khiến Hoàng Thượng quan tâm như thế cũng không còn ai khác ngoài một mình Thần phi, mà vị nữ nhi nhà Định Quốc tướng quân trước mắt chỉ mới tiến cung đã khiến Hoàng Thượng lưu tâm, trong mắt rất nhiều người đã là ân sủng lớn lao, cũng không biết hậu cung có bao nhiêu người nhìn đến đỏ mắt.

Nào ngờ Tần Nhan không hề lộ ra thần sắc thụ sủng nhược kinh, trầm ngâm một lát, liền phân phó nói: “Mang chúng ra ngoài hành lang đi, vừa lúc trời có mưa sương, cũng đỡ phải bận tâm săn sóc.”

Bọn thái giám đều sửng sốt, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không giống nói giỡn, thấy bọn họ bất động còn thúc giục, thế là ngơ ngẩn dọn hoa tươi ra ngoài điện.

Tần Nhan phân phó xong liền chọn một chiếc váy tím dài tay trong số váy áo cung nữ đưa tới, để cung nữ trang điểm cho mình, sau đó mãi ngắm kỹ trang dung của chính mình, búi tóc như mây đen được cố định bằng một chiếc trâm vàng, trên đó là bộ diêu* sinh hoa chạm rỗng rũ xuống bên tai, trên đó thấp thoáng châu ngọc, khi nàng bước đi, váy áo lụa là xòe ra, phiêu dật như mây, bộ diêu hoa trên đầu đung đưa theo mỗi bước chân nàng, thực sự có tư thái mẫu nghi thiên hạ, hoa quý ung dung.

(*): bộ diêu là trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại

Vừa mới trang điểm xong liền có cung nữ đứng ngoài cửa bẩm báo, tất cả văn võ bá quan đều đang ở ngoài điện Thái Hòa chờ bái kiến tân hậu, nội quan đã chuẩn bị lễ vật dựa theo quy chế pháp luật, dù không muốn nhưng lễ nghi trong cung không thể không tuân thủ, Tần Nhan chỉ có thể vực dậy tinh thần đi ứng phó một đám người đang chờ nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play