Bốn phía vô cùng an tĩnh, cơ hồ không cảm nhận được thời gian trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, ô cửa sổ nhỏ trên tường cao dần lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, chỉ đủ dật tán giữa không trung, trước sau không chiếu đến chỗ của Tần Nhan.
Địa lao Giám Đình Tự cực kỳ trống vắng, lại rất ít ánh sáng mặt trời chiếu vào. Ngọn đuốc thiêu đốt ngày đêm trên vách tường hai bên thông đạo của địa lao khiến người ta không phân biệt được ngày đêm. Trên sàn mỗi gian nhà tù đều trải đầy cỏ khô, do thiếu ánh sáng mặt trời nên tản mát ra mùi vị mục nát hôi thối, bao phủ toàn bộ địa lao.
Tần Nhan ngồi xếp bằng, trung y trên người vẫn chưa khô hẳn, dán vào da thịt mát lạnh, gạch lát sàn cũng tản ra hàn khí xâm nhập da thịt, lạnh lẽo thấu xương. Tần Nhan vốn luôn sợ lạnh cảm thấy máu trong người bị hàn ý quanh thân làm đông lại, tứ chi dần cứng đờ, dường như cử động cái ngón tay cũng là một loại xa xỉ, khỏi cần nhìn nàng cũng đoán được sắc mặt hiện giờ của mình khó coi cỡ nào.
Gian nan ngẩng đầu lên, Tần Nhan nhìn ánh sáng nhàn nhạt trên đầu tường, trong lòng đoán có lẽ đã đến bình minh, Tiểu Diễm luôn lo lắng không có ai ở bên cạnh hắn, không biết một đêm này hắn có thấy tịch mịch hay không.
***
Bên ngoài đại lao.
Giơ yêu bài ra, ngục tốt đọc thấy rõ mấy chữ Sùng Hòa Cung ở trên đó liền đi trước dẫn đường, A Đức nhắm mắt theo đuôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play