Sùng Hòa Cung.
Trên Ngự án chất đầy tấu chương, Lý Tích cầm từng cái một mở ra xem, xem đến cuối cùng, ý vị mất kiên nhẫn trong mắt càng thêm nồng đậm, hắn tiện tay ném tấu chương lên án, cười lạnh một tiếng, ngữ khí trào phúng: “Ngày thường không thấy bọn họ tích cực thương nghị chuyện dân sinh được bao nhiêu, đến lúc hậu cung của trẫm có gió thổi cỏ lay, tai mắt của bọn họ lại thật nhanh nhạy.”
A Đức hầu hạ ở bên cạnh cúi đầu khom người đi đến bên bàn, vừa sửa sang lại tấu chương vừa đưa mắt xem nội dung trên đó, vừa liếc một cái liền nhìn trúng hai chữ Tần Nhan, đoán là có vài đại thần nghe tin đã lập tức hành động, viết tấu chương tới buộc tội Tần Nhan, sự tình đã qua mấy ngày, ngày mai đã phải đưa tang Thái Tử rồi, nếu không nhanh chóng cho bọn họ cái công đạo, chỉ sợ hậu vị của Tần Nhan khó mà bảo toàn được.
Ánh mắt không dám nán lại lâu hơn, A Đức bất động thanh sắc sắp xếp lại tấu chương trên án, làm xong hết thảy, y mới lui qua một bên chờ sai phái.
Lý Tích dựa lưng vào ghế nhắm mắt giả vờ ngủ, dưới hàng lông mi mảnh dài là một mảng xanh đen, tóc đen xõa trên đầu vai càng khiến sắc mặt hắn thêm tái nhợt, biểu cảm giống như đã lâu chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Huân hương trên bàn lượn lờ khói nhẹ, tản ra từng đợt u hương, toàn bộ đại điện trống trải yên tĩnh cực kỳ, A Đức nhìn chằm chằm nền đá cẩm thạch dưới chân, sáng đến độ có thể soi được bóng người, hơi hơi xuất thần.
“A Đức.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play