Màn đêm buông xuống, vầng trăng trên bầu trời như cái móc câu tản ra một quầng sáng mờ mịt, luồng sáng bạc yếu ớt hợp lại trên hồ sen tàn đầy lá khô, đạm mạc như yên quang thủy sắc.
Trong tẩm cung không thấy Tần Nhan đâu, Hoàn Nhi một đường tìm đến hậu viện thì trông thấy bóng người đứng bên bờ hồ ở rất xa, một thân váy áo đỏ thẫm hòa với ánh trăng thanh hàn, tản mát ra hơi thở như muốn đẩy người ta cách xa ngàn dặm.
Vô thức nhẹ nhàng bước đến, Hoàn Nhi không dám quấy rầy mạch suy nghĩ của nàng, chỉ dám đứng bất động ở cách hồ nước hơn vài thước.
Thời gian chảy xuôi không tiếng động, Tần Nhan vẫn đứng đó không nhúc nhích, dáng người thon dài tựa như đã hợp thành nhất thể với cảnh vật ở xung quanh, chìm vào trong đêm tối. Hoàn Nhi cân nhắc một lát, muốn kêu lên thành tiếng, đúng lúc này Tần Nhan xoay người lại, đến khi nhìn thấy rõ mặt nàng, trong lòng Hoàn Nhi chấn động. Ngày thường Tần Nhan luôn mang một bộ dáng vinh nhục không kinh, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta có cảm giác nàng lạnh nhạt thanh cao, nhưng giờ phút này biểu cảm của Tần Nhan lại băng hàn như sương đao, sự lạnh lẽo đọng lại giữa lông mày nàng giống như phong sương nhuộm dần theo năm tháng, không phải ngày một ngày hai mà thành.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú ấy, khuôn mặt Tần Nhan đang cúi thấp bất chợt ngẩng lên, mắt nàng nhìn thẳng về phía Hoàn Nhi, tim Hoàn Nhi đập lỡ một nhịp, không khỏi lui về sau một bước, cuối cùng nàng ta cũng hiểu tại sao mình chưa bao giờ dám đối diện hai mắt với Tần Nhan, chính là bởi vì hai con ngươi đen nhánh trong mắt nàng chẳng những thờ ơ mà còn ẩn chứa sự lạnh lùng tàn nhẫn, mặc dù ngày thường những cảm xúc theo nàng lâu dài đã bị Tần Nhan cẩn thận áp chế, thế nhưng trong lúc vô thức nó vẫn sẽ lộ ra.
Đến khi Hoàn Nhi điều chỉnh lại tâm trạng, nàng ta bước đến gần Tần Nhan, ngẩng đầu cố gắng nói thật bình tĩnh: “Nương nương, hồi sáng tinh mơ người đã đi ra ngoài, trở về cũng không nghỉ ngơi cho lại sức, bây giờ cũng đã muộn rồi, người có muốn nô tỳ đi chuẩn bị cho người về ngủ hay không?”
Tần Nhan đã khôi phục lại thái độ bình thường, nàng nhẹ nhàng bước thong dong đến trước bàn đá bên cạnh hồ nước rồi ngồi xuống, dưới ánh mắt nghi hoặc của Hoàn Nhi, nàng nói: “Ta đang đợi một người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play