Từ đầu mùa đông đến nay đã có mấy đợt tuyết rơi dày đặc, những bông tuyết nhỏ vụn bay tán loạn dưới bầu trời, đáp xuống lối đi trong cung tạo thành từng lớp tuyết phủ, chậm rãi phô ra một tầng màu trắng còn sót lại.
Lãnh cung luôn thật quạnh quẽ, rất hiếm có người đi ngang qua. Nhưng giờ khắc này lại có một bóng dáng đang lẳng lặng đứng ở ngoài cửa. Trên miện phục huyền sắc lẫn mái tóc đen dài của hắn điểm vài đốm trắng, giữa không gian tĩnh lặng chỉ còn lại âm thanh tuyết trắng rơi phủ đầy đất.
Một lúc lâu sau thân thể Lý Tích động đậy, hắn vươn tay phủi đi những bông tuyết bám trên tóc và quần áo. Đến khi cảm thấy thỏa đáng, hắn chần chờ một lát, cuối cùng đi gõ cửa ba lần, thừa biết người bên trong sẽ không trả lời mình, thế nên trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Khi đại môn được đẩy ra, tình hình bên trong viện chỉ nhìn qua là thấy hết không sót thứ gì.
Lý Tích nhìn bóng người ở trong sân, có hơi ngạc nhiên, lúc này Cố Ngự Già đang đứng giữa gió tuyết, đưa lưng về phía hắn, trước mặt nàng sừng sững mấy gốc cây hoa chiết nhan, trên chạc cây trống trải treo đầy tuyết trắng xóa.
Nghe thấy động tĩnh, Cố Ngự Già quay đầu theo bản năng, vừa lúc đụng phải ánh mắt chờ mong của Lý Tích, bốn mắt nhìn nhau, nàng nhanh chóng dời tầm mắt đi, quay lưng không nhìn hắn nữa.
Thấy nàng như thế, trong mắt Lý Tích lộ ra một tia ảm đạm. Hắn đứng bất động ở cửa, chỉ nhìn bóng lưng Cố Ngự Già ở xa xa, khóe miệng nở một nụ cười khô khan. Hắn trầm giọng nói: “Ta biết nàng vẫn luôn trách ta, nhưng ta không hối hận, nếu có thể làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ quyết định như ngày hôm đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play