Nửa tháng sau, Thẩm Đoạn đột nhiên nhận được công văn từ Chủ quản Ty Võ tuyển thanh lại*, điều hắn tới nhậm chức thủ hạ dưới trướng Tần lão tướng quân.

(*): Chức vụ Binh bộ chuyên giữ quan chế về võ giai trong ngành, phẩm trật, tuyển bổ, xem xét sổ quan lại cùng các việc tham cứu người nào đủ niên lệ, khảo công, xét thưởng

Lúc đầu hắn kinh ngạc, sau đó là mãnh liệt bất an, nếu không có sự việc phát sinh ở phố xá sầm uất lần trước, hắn nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận, dù sao hắn vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ cách sống của lão tướng quân, hy vọng có thể đi theo tướng quân lập công danh, thực hiện khát vọng. Nhưng nghĩ đến nguồn cơn trong đó, trước sau lòng hắn vẫn không thể buông, nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định đi tìm lão tướng quân để hỏi cho rõ nguyên do, như vậy hắn mới có thể an tâm.

Lần đầu Thẩm Đoạn bái phỏng, xuất phát từ sự kính trọng với Tần lão tướng quân, hắn cũng không mang theo bội kiếm trên người. Đến Định Quốc Phủ, lính gác ở hai bên cổng lớn giống như hai thanh cương đao, kỷ luật nghiêm chỉnh, có thể nhìn ra được vài phần tác phong xử sự của lão tướng quân. Bức hoành phi treo cao trước phủ chính là do tiên đế ngự bút thân đề, hai chữ ‘Định Quốc’ như cương cân thiết cốt, ẩn chứa khí thế như nuốt chửng núi sông, cũng không khó nhận ra hùng tài đại lược chi tâm của người đặt bút.

Thẩm Đoạn thỉnh gác cửa giúp hắn thông truyền, chỉ một lát sau đã thấy bên trong có một bạch y thiếu nữ đi ra, bước chân nàng uyển chuyển, hắn nhận ra nàng là nữ tử quát mắng Dương Dật ngày đó, không còn thần sắc hoảng sợ, giờ phút này nàng lại có vẻ đạm nhiên tươi tắn.

Nàng mỉm cười với hắn, nói: “Tiểu thư nhà ta chờ ngài đã lâu, xin mời công tử đi theo ta.”

Thẩm Đoạn vốn muốn gặp chính là lão tướng quân, không ngờ Tần Nhan lại muốn gặp hắn, theo như lời của nữ tử trước mặt, dường như nàng đã sớm đoán hắn muốn tới đây, có chút kinh ngạc, sau lại cảm thấy không thích hợp lắm, nhưng thấy nàng ấy đã đi trước dẫn đường, nhất thời hắn không tìm được cớ từ chối, chỉ đành đuổi theo.

Quan sát dọcđường đi, trong phủ là đình đài nước chảy, cực kỳ cổ xưa, thanh lịch tao nhã, nhưng giờ phút này đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn đầy không khí hân hoan, giống như đang chuẩn bị hỉ sự long trọng nào đó. Thẩm Đoạn đột nhiên nhớ tới chiêu thị dán trên hoàng bảng, tính ra thì nửa tháng nữa Tần Nhan sẽ phải nhập cung vi hậu, nhớ đến nữ tử gặp mặt ngày hôm đó, một đôi mắt như mực như nhuộm nhìn về phía mình, rõ ràng nàng yếu thế không nơi nương tựa, lại có thể đứng ra giải vây cho hắn. Một nữ tử thanh nhã độc đáo như vậy lại sắp phải gả làm thê tử người khác, tức khắc lòng hắn cảm thấy tiếc nuối.

* * *

“Tới rồi!”

Thẩm Đoạn bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn thấy thiếu nữ kia tiến lên phía trước vài bước, hắn thuận thế nhìn theo, nơi đó có một gốc cây hồng hạnh, hoa đã nở rộ, dưới gốc cây còn có bàn đá ghế đá, một người đang ngồi trên ghế, dựa vào cạnh bàn đọc sách. Vẫn là mái tóc đen ấy nhưng y phục nàng là một thân đỏ thẫm, bàn tay cầm sách cũng giấu trong ống tay áo rộng.

Gió mát nhẹ thổi, hoa hạnh rơi xuống như tuyết, trải đầy dưới gốc cây, quần áo tươi đẹp theo gió tung bay, vạt áo uốn lượn, khí thế hừng hực. Nữ tử váy đỏ xắn ống tay áo, giơ tay phủi đi cánh hoa trên áo, những cánh hoa diễm lệ cũng bị sắc đỏ của váy lấn át đi ba phần. Nàng quay đầu nhìn sang, Thẩm Đoạn cả kinh, lúc này mới thấy rõ ràng dung mạo nàng.

Không còn yếu ớt như lần gặp mặt đầu tiên, sắc mặt nàng cũng tốt hơn nhiều, ra là nàng đã tỉ mỉ trang điểm, không còn lông mày lá liễu mà là đôi mày xếch thẳng về hai bên thái dương, tô màu xanh đen, đuôi mắt nàng vẽ cong lên, môi tô hồng nhạt, rất nhạt, nhưng không phải do y phục trên người áp xuống, có điều nhờ ngũ quan phác hoạ mà hai điểm sơn mặc đã không còn sắc bén tối tăm như trước. Kinh diễm, dường như hắn có hơi tiếc nuối lẫn không thoải mái, hắn cảm thấy nàng không nên như thế này, lại cảm thấy nàng vốn dĩ nên như vậy, nhớ đến y phục trắng tuyết ngày hôm đó, chỉ có thể thuyết phục mình nghe theo lời của tiền nhân, nùng trang đạm mạt đều thích hợp, nhưng trong lòng hắn lại không nguôi ngoai khó tả. - App TY T

“Một đường đi tới đây, Thẩm công tử có cảm thấy thất vọng không?”

Tần Nhan lên tiếng trước, giọng nói nàng đã trong trẻo hơn nửa tháng trước rất nhiều, Thẩm Đoạn nghĩ thầm, hỉ sự nàng sắp đến, thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp. Nghĩ như vậy, không biết tại sao trong lòng có chút phiền muộn. Nghe nàng hỏi, hắn cũng không đoán được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, chỉ đáp: “Một đường này ta nhìn thấy tôi tớ trong phủ đều đang thi hành chức trách, ngay ngắn trật tự, kỷ luật nghiêm chỉnh, có thể nhìn ra đạo ngự người của lão tướng quân, Thẩm mỗ khâm phục.”

Nàng cười khẽ, nói: “Dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn, hôm nay ngươi tới cửa bái kiến là do lòng có nghi ngờ, ta nói có đúng không?”

Thẩm Đoạn gật đầu, hắn không muốn vì chuyện ngày đó mà khom lưng trước người khác để nhận được kỳ ngộ của hôm nay. Nhưng một lời này của Tần Nhan đã giải đáp cho hắn, lão tướng quân dùng người theo lẽ công bằng nghiêm minh, cũng không vì quan hệ mà thiện dùng kẻ bất tài, phỏng chừng Tần lão tướng quân đã sớm hiểu rõ con người của hắn mới muốn thu làm môn hạ.

Tần Nhan thấy hắn đã suy nghĩ cẩn thận, nàng rất tự nhiên mà nói: “Ta và ngươi không ai nợ ai, đương nhiên ta sẽ không cảm ơn hay trả ơn, ngươi có được hôm nay là chính bằng bản lĩnh của mình, không liên quan đến ta.”

Nghe Tần Nhan nói trắng ra như vậy, cũng không thấy thần sắc nàng có gì che giấu, giống như uống trà nói chuyện phiếm. Thẩm Đoạn chứng kiến sự thẳng thắn của nàng thì sửng sốt một lúc lâu. Nhớ đến hôm đó nàng ra mặt, đứng trước mọi người dò hỏi tên họ của hắn, chính miệng nói sẽ tới cửa bái tạ, chính là cho Dương Dật nhìn thấy Thẩm Đoạn có ân với Định Quốc Phủ, với tầng quan hệ này, Dương Dật cũng không dám tùy tiện động đến Thẩm Đoạn, gây khó xử với Định Quốc Phủ và Hoàng Hậu tương lai. Mà sau khi chuyện qua đi, Dương Dật kỳ thực cũng chữa trị tử tế cho người bị thương, phỏng chừng là sợ lưu lại chuyện để Tần Nhan biết được thông qua hắn. Ngược lại nếu chính hắn nói toạc ra tình hình thực tế thì sẽ có chút tiểu nhân, dù sao Tần Nhan cũng chưa nói điều gì hoài nghi với Dương Dật, quan trường phức tạp, dẫu gì cũng nên chừa cho nhau một đường lui.

Tính ra như vậy hắn lại thiếu Tần Nhan một nhân tình lớn, nhưng không hiểu sao nàng lại nói 'không ai nợ ai'.

Hắn còn chưa kịp nghĩ thông, Tần Nhan đã nói ra suy nghĩ trong lòng hắn: “Lần này ngươi không bắt Dương Dật, như vậy là vi phạm nguyên tắc của ngươi, nhưng ngươi phải hiểu, phàm là lưu lại đường sống cho kẻ khác chính là mưu đến đường lui cho bản thân, nhớ kỹ lời ta nói hôm đó, bằng không thì chí khí hùng tâm đến đâu cũng chỉ là lời nói suông.”

Thẩm Đoạn không lên tiếng, tâm tư nhất thời bị nàng làm xúc động.

Tần Nhan nhìn thoáng qua Thẩm Đoạn đứng yên không lên tiếng, biết tâm ý hắn đã hơi buông lỏng, tiếp tục nói: “Một thành vệ nho nhỏ cũng có chức trách của hắn, nhưng cũng chỉ là tấm lòng mà thôi. Không có quyền thế một người hô trăm người dạ, làm sao mọi chuyện có thể tuân theo nguyên tắc của ngươi? Ngươi chỉ biết đòi công bằng cho những người bị thương, có từng nghĩ đến những bá tánh bình dân như bọn họ liệu có thể chịu được những ám báo sau này?”

Nàng nhìn vẻ mặt càng lúc càng hoang mang của Thẩm Đoạn, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ, nhàn nhạt nói: “Đạo lý đối nhân xử thế, sinh tử vô thường, thị phi hắc bạch, công đạo tự quyết.”

Nội tâm Thẩm Đoạn chấn động, vẻ mặt phức tạp, nhìn nhìn nữ tử đang thản nhiên trước mặt, không ngờ bên dưới dáng vẻ nhu nhược đó lại là một tâm tư thấu đáo như vậy, quả nhiên một nhà Tần thị không ai kém cỏi.

“Là Thẩm mỗ nghĩ nhiều.” Thần sắc hắn khiêm tốn, nghiêm túc nói: “Cũng đa tạ tiểu thư ngày đó tương trợ, vô cùng cảm kích.”

Tần Nhan lại quay đi không hề nhìn hắn, chỉ lật xem cuốn sách trong tay, nói: “Ngươi còn muốn gặp gia phụ?”

Thẩm Đoạn ngây người một lát, lắc đầu mỉm cười nói: “Không cần, ngày sau cộng sự nhất định có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”

Giờ khắc này, hắn đã hiểu ra rất nhiều chuyện, phóng mắt nhìn xung quanh, màu đỏ hân hoan trong phủ cùng y sam của người trước mắt tôn nhau lên, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ, trùng môn thâm viện, không còn gặp lại. Hậu cung lắm biến cố, cũng không biết năm dài tháng rộng sau này nàng sẽ vượt qua thế nào. Trong lòng Thẩm Đoạn ẩn ẩn đau xót, vì thế chắp tay nói: “Thẩm mỗ hổ thẹn, hôm nay đa tạ chỉ điểm, được biết hỉ sự của tiểu thư sắp đến, thật lòng chúc tiểu thư sau này năm tháng tĩnh hảo, vĩnh thế an khang.”

Tần Nhan ngẩn ra, nhìn nam tử mặt mày trong sáng phía trước, ánh mắt hắn chân thành tha thiết, trong lòng nàng thấy hơi ấm áp, mỉm cười nói: “Đa tạ, nếu ngày sau công tử thành danh, xin đừng quên tâm nguyện ban đầu.”

Thẩm Đoạn gật đầu, không cần nhiều lời nữa, trong lòng hắn âm thầm nhớ kỹ phần nhân tình này. Sau khi từ biệt, Ẩm Yên hầu ở bên cạnh đi dẫn đường tiễn hắn ra phủ.

Vừa qua khỏi cầu cửu khúc, Thẩm Đoạn bừng tỉnh quay đầu lại, như thể thời gian đan xen, ở đầu cầu bên kia, nữ tử tóc đen váy đỏ đang cúi đầu cầm một quyển sách, thần sắc chuyên chú, hoa rơi xuống mái đầu cũng không hay biết, cảnh sắc này giống như một bức họa nhuộm đẫm mực đen, dày đặc đến nỗi khiến người ta không thở nổi, nghĩ đến người có thể phủi đi cánh hoa trên mái tóc nàng, hắn cuống quít thu hồi tầm mắt, không dám nhìn lại, dần dần bước qua cầu, có quay đầu lại cũng không còn nhìn thấy.

* * *

Ba ngày sau, Thiếu Phủ Tự* phái người đến đưa quan phục dùng trong hôn điển, lúc này Tần Nhan mới giật mình nhận ra mình sắp sửa gả làm vợ người.

(*): Nơi phụ trách y phục, bảo vật và đồ quý trong cung

Nàng nhìn bộ quan phục trải trên giường, mang theo vinh dự mà nữ tử trong thiên hạ tha thiết mơ ước, lúc này cứ dễ dàng bày ra trước mắt nàng như thế. Nàng đảo mắt liếc nhìn một cái, cửu long tứ phượng quán*, phượng hoàng xanh biếc, khảm mười hai viên ngọc trai thúy vân, địch y đỏ thẫm, trên mặt có thêu long văn phức tạp bằng chỉ vàng, phối sức rực rỡ, trông cực kỳ tôn quý.

(*): phượng quán là mũ miện của hoàng hậu có hình chín con rồng và bốn con phượng hoàng làm bằng vàng

Tần Nhan nhìn y phục hoa lệ, lắc đầu thở dài, ánh mắt xa xăm. Nàng cúi đầu cười nói: “Không ngờ ta lại xuất hiện trước mặt hắn như thế này.”

Thấy nàng xuống tinh thần, Ẩm Yên không tiếp lời, chỉ yên lặng nhìn nàng cầm lấy phượng quán, lục lạc châu ngọc, nàng còn chưa nhìn kỹ, mấy sợi trân châu buộc lòng thòng trên đó đã rơi vãi khắp sàn giống như ngọc trai rơi khỏi khay bạc. Ẩm Yên khẽ hô một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống định nhặt lên, nhưng hạt châu vương vãi đầy đất, phải vất vả một hồi mới thu thập hết, cuối cùng khi chúng đã ngừng rơi, nàng ấy mới thở dài một hơi, chậm rãi đi nhặt.

“Nặng như vậy, so với mũ sắt của phụ thân, thứ này càng làm cho người ta đứng ngồi không yên.” Tần Nhan không chút hoang mang mà đặt mũ phượng trở lại, cẩn thận sắp xếp chỉnh tề, lại tiếp tục nói: “Bất cẩn một cái là trẹo cổ ngay.”

Nàng nhìn Ẩm Yên đang lặng lẽ nhặt hạt châu, hiếm khi thận trọng nói ra lời này, hơi hơi mỉm cười, tự nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa.

Ẩm Yên thầm trợn trắng mắt, nàng ấy thật sự hoài nghi liệu đây có phải do nàng cố ý làm ra hay không, cũng giống như bộ y phục dây máu ngoài phố xá sầm uất hôm đó, nhưng nàng ấy lại không thể nổi giận với nàng, chỉ có thể nói: “Ta biết ngài không thích, nhưng đại hôn sắp tới rồi, ngài đừng nói bậy mê sảng nữa.”

“Hắn sẽ không thật lòng với ta.”

Ẩm Yên nghe vậy thì ngẩn ra, động tác tay cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Nhan, thấy vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, trên môi mang theo nụ cười, không lộ ra một chút thương tâm nào, chỉ đơn thuần là muốn chứng minh lời nàng nói không phải giả.

Ánh mắt Ẩm Yên buồn bã, nàng ấy cúi đầu, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Tướng quân tự nhiên đã hiểu dụng ý của Hoàng Thượng, ăn lộc của vua thì phải trung với vua, tướng quân vì nước củng cố hai triều giang sơn, Hoàng Thượng có gì mà không yên lòng nữa đây? Chỉ đáng tiếc Tần môn một lòng trung thành. Nhưng cũng vì như vậy, Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi tiểu thư.”

Tần Nhan chỉ nhìn nàng ấy một cái, cũng không tiếp lời, đột nhiên nàng nói: “Mấy ngày nay ta thấy phụ thân đêm khuya không yên giấc, ta biết người hổ thẹn với ta, nhưng đạo nghĩa quân thần, người không cần phải như vậy, ta chỉ muốn nhờ ngươi một chuyện.”

Ẩm Yên biết nàng chưa bao giờ dễ dàng phó thác cho ai, nghe nàng nói như vậy, trong lòng quýnh lên, đứng dậy nói: “Tiểu thư có việc cứ phân phó, Ẩm Yên nhất định dốc hết sức lực.”

Tần Nhan lắc đầu, “Ngươi lớn lên cùng ta từ nhỏ, ngươi biết ta chưa bao giờ xem ngươi như hạ nhân, ta chỉ hy vọng sau này ngươi có thể thay ta phụng dưỡng dưới gối người, dù sao mấy năm qua ta cũng chưa từng toàn tâm toàn ý ở bên cạnh phụ thân, bồi người an dưỡng tuổi thọ.”

Ẩm Yên nghe nàng nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng chỉ có chính nàng ấy mới thấu hiểu hết chua xót trong đó, hốc mắt nàng ấy nóng lên, không kìm được nước mắt, vốn còn tưởng sẽ theo nàng vào cung, bồi ở bên cạnh nàng, nhưng chỉ cần nàng đã mở miệng, bản thân liền không cách nào cự tuyệt, vì thế nàng ấy gật đầu đáp ứng: “Ngài luôn là như vậy, đã nhìn thấu rất nhiều chuyện từ lâu, nhưng như vậy cũng tốt, im lặng xem thế cờ, bo bo giữ mình, chỉ mong ngày sau có thể giống như Thẩm Đoạn nói, năm tháng tĩnh hảo, vĩnh thế an khang.”

Nghe nàng đột nhiên nhắc tới Thẩm Đoạn, Tần Nhan nhớ tới nam tử phóng khoáng giơ kiếm ngang ngực ngay lần đầu gặp, khó tránh khỏi lộ ra ý cười, nàng thở dài nói: “Ẩm Yên ngươi không hiểu, nhân sinh chính là một hồi cục, trong đó ta và ngươi há lại có thể đứng ở bên ngoài.”

“Ta không thể không nhắc ngài, chỉ mong ngài nhớ rõ trên đời này vẫn còn người vướng bận ngài, đừng để cho bọn họ lo lắng.”

Tần Nhan gật đầu, nghiêm túc nói: “Ta vẫn còn ân tình chưa trả, đương nhiên phải sống thật tốt.”

Ẩm Yên biết rõ tính nết ân oán phân minh của nàng, lập tức nghiêng đầu cười, nói đùa: “Được, vậy ngài hãy nhớ ta thay ngài chiếu cố lão tướng quân, ngài thiếu ta một cái đại nhân tình, một ngày nào đó ta sẽ đích thân tìm ngài đòi lại.”

Tần Nhan nghe vậy, không nhanh không chậm nhìn chằm chằm nàng ấy một hồi mới thấp giọng nói: “Có nha hoàn nào đi ra điều kiện với tiểu thư thế này không?”

Ẩm Yên giống như đã quen tính cách thay đổi thất thường của nàng, tầm mắt cũng không thèm nâng lên, thuận miệng bổ sung: “Là tự ngài nói không xem ta như hạ nhân, sao trí nhớ của tiểu thư lại đột nhiên sa sút nhiều như vậy?”

Tần Nhan không chút nghĩ ngợi, mỉm cười nói: “Vừa nãy là vì ta có việc phải thương lượng, bây giờ thì phải nói cách khác.”

Ẩm Yên nghe vậy thì nghẹn lời, người trước mặt lúc này đang cầm tay áo mỉm cười, quả nhiên là phong phạm của tiểu thư khuê các, lời nói ra lại có thể chọc tức chết người ta, thế là nàng ấy mặc kệ, tiếp tục nhặt hạt châu. Nỗi lo lắng do chuỗi hạt châu đứt đoạn cũng bị nỗi bực mình hòa tan, nàng ấy thầm nghĩ, người có thể chọc tức người khác như vậy, chắc chắn sẽ sống thật thoải mái.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play