Đêm đã khuya, Tần Nhan ngồi trước giá nến trong doanh trướng, nhìn ngọn đèn chập chờn, mãi hồi lâu cũng không buồn ngủ.
Lý Tích vén rèm đi vào, thấy Tần Nhan ngồi đưa lưng về phía hắn không nhúc nhích, vốn định mở miệng gọi nàng, không ngờ Tần Nhan đột nhiên xoay người nhìn lại. Bị ánh mắt không gợn sóng nhìn chằm chằm như vậy, Lý Tích ngược lại không nhớ ra mình muốn nói cái gì.
Vì thế hắn vòng qua giá nến ngồi xuống đối diện với Tần Nhan, khoảng cách ở giữa không quá một người, sự tĩnh mịch lặng lẽ bao trùm bầu không khí, xung quanh chỉ nghe được tiếng nến cháy “lách tách”.
Thật lâu sau, giọng của Lý Tích có chút khô khốc, hắn nói: "Hôm nay nàng bị kinh sợ, sao không nghỉ ngơi sớm một chút?”
Tần Nhan lắc đầu, nói: "Người thật sự bị hoảng sợ chính là Thái tử. ”
Ánh mắt Lý Tích chợt lóe, hơi nghiêng đầu nói thầm: "Sau này nó còn phải thấy nhiều máu hơn hôm nay, con cháu của trẫm không phải hạng người vô năng.”
Tần Nhan không cách nào phản bác lời nói của hắn, ánh mắt khẽ thu liễm đáp: "Ta nghe người bẩm báo Thái tử vẫn quấn lấy cung nữ hầu hạ hắn truy hỏi an nguy của Hoàng thượng, tối nay chỉ sợ Thái tử không ngủ một mình được. ”
Lý Tích nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng đầu chống trán nói: “Trong cung đã có quy định từ lâu, Thần phi không thể đi bồi Thái tử.”
Bàn tay Tần Nhan đặt trên đầu gối khẽ động, không nói gì nữa, nàng không biết Lý Tích thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, Thái tử đơn giản chỉ muốn gặp hắn một lần mà thôi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play