Thu sang, lá bắt đầu rụng dần.
Tần Nhan không thích ngồi há miệng chờ sung cả ngày trong Cung Tinh Đức rộng lớn này.
Mỗi khi chạng vạng, nàng sẽ giống như hiện tại, ngồi trên ghế đá trong ngự hoa viên, ngắm nhìn những chiếc lá rụng lượn lờ như cánh bướm khô dưới vầng sáng đỏ rực của bầu trời, xào xạc rơi xuống đất, khi gió nổi, chúng liền tạo nên một tầng sóng lá.
"Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ*."
(*): một câu trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy, nghĩa là: Trên đời này thứ khó níu giữ nhất chính là tuổi thanh xuân của người con gái trong gương, cũng giống như đóa hoa rụng khỏi cành cây thì không bao giờ quay trở lại.
Tần Nhan ngẩng đầu nhìn Triệu Thần Quân đi tới, chỉ nghe y cười khẽ, tiếp tục nói: "Nương nương còn cách tuổi xế chiều rất xa, không cần phải tức cảnh sinh tình.”
Tần Nhan không khỏi bật cười, lấy quạt che mặt, nói khẽ: "Ta ghét nhất là vật vẫn còn mà người đã mất, đến khi ta già rồi, đầu đầy tóc bạc, nhất định phải dùng kéo cắt đi mái tóc này trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play