Yến hội được tổ chức vào ban đêm, hôm nay đã đến ngày định, hoàng đế đích thân mở tiệc khoản đãi khách nhân gần xa mà đến, chẳng qua lần này còn có rất nhiều nữ quyến đi theo bên các đại thần.
Đêm vẫn còn xa, Ngự Hoa Viên vẫn luôn thanh tĩnh nay đã trở nên tráng lệ hơn ngày thường rất nhiều, nơi nơi đều là y hương tấn ảnh*, xảo tiếu thiến hề**, phong cảnh đặc biệt đẹp, tiên cảnh nhân gian chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.
(*) y = y phục, hương = hương thơm, tấn = tóc, ảnh = bóng dáng, chỉ những nữ tử ăn vận xa hoa lộng lẫy
(**) nụ cười khéo léo duyên dáng
Thỉnh thoảng bên trong đình nhỏ rũ sa mành màu xám có tiếng đàn như nước truyền ra, khi tấm rèm phất phơ theo gió, bên trong lộ ra một nữ tử đánh đàn còn trẻ tuổi, tiếng đàn triền miên nhịp nhàng ăn khớp, như khóc như than. Lối đi trên cầu cửu khúc có tốp năm tốp ba nữ tử ăn vận lộng lẫy dựa vào lan can, thần thái lả lướt kiều diễm, khi nói đến đoạn động tình thì không khỏi lấy quạt che mặt cười khẽ, phong tình vạn chủng.
Một tiếng ríu rít vang lên, bầy chim trên bầu trời quang đãng chạm nước bay qua, phá vỡ mặt nước tĩnh lặng, những bóng dáng mỹ lệ trên mặt hồ theo đó mà vặn vẹo từng tầng, thật lâu không dừng lại.
Mặc dù các nàng đang cười ưu nhã lại tùy ý nhưng ánh mắt vẫn không khống chế được mà nhìn về nơi của Tần Nhan, hay nói chính xác hơn là nhìn về phía thế tử Nam Việt Triệu Thần Quân đang ngồi ở bên cạnh Tần Nhan.
Triệu Thần Quân bưng chén trà trên bàn đá lên, có lẽ chính y cũng không rõ đây đã là chén thứ bao nhiêu, bởi vì lực chú ý của y hoàn toàn đặt ở trên người Tần Nhan, nàng đang ngồi ở bên kia bình tĩnh ngắm bức họa mỹ nhân ý thơ trước mắt không nhúc nhích. Nếu không phải đôi mắt nàng luôn nhìn về phía trước chăm chú, e là Triệu Thần Quân đã hoài nghi liệu có phải nàng cũng nhàm chán sắp ngủ giống hắn.
Hắn mở chiếc quạt xếp màu đen, nhìn những nữ tử kiều nhu vô hạn phía trước, chỉ vào một người trong đó, mỉm cười nói: “Nương nương nghĩ thế nào?”
Không khí như đình trệ trong giây lát, Triệu Thần Quân hơi xấu hổ chờ đợi Tần Nhan trả lời, đến lúc thấy bàn tay đặt trên đầu gối nàng hơi động đậy, giống như con rối gỗ bị người ta giật dây, sau đó nàng không nhanh không chậm phe phẩy quạt tròn trong tay, đánh giá nữ tử kia, nàng ấy vừa nhìn thấy động tác của Triệu Thần Quân thì có hơi thất thố: “Là thế tử tuyển phi.”
Ngụ ý chính là, người tuyển phi tử là y, tốt hay xấu tự mình quyết định, không liên quan đến nàng.
Tay cầm quạt của Triệu Thần Quân run lên, nhìn Tần Nhan mỉm cười nói: “Ta tin tưởng ánh mắt của nương nương.”
“Ta sợ ngày sau thế tử sẽ oán giận.”
Ý của nàng là, nếu chọn tốt thì còn tạm được, chọn không tốt thì ngày sau khó tránh khỏi oán hận trong lòng, bởi vậy nàng mới để lại một cái cớ, không cho người khác chỉ trích mình.
“Đột nhiên ta cảm thấy nương nương thực sự rất giống một vị cố nhân của ta.”
Tần Nhan vì lời này mà quay đầu lại, Triệu Thần Quân vốn đang bận rộn nhưng vẫn ung dung chờ câu hỏi của nàng, không ngờ nàng lại nhẹ nhàng nói: “Người kia có phải họ Tần, tên Hồng hay không?”
Chính là tường thuật, không phải hỏi, nhất thời Triệu Thần Quân không nói nên lời, y dùng quạt che đi cảm xúc thất vọng trong mắt, nói: “Làm sao nương nương đoán được?”
“Hắn là ca ca của ta.” Tần Nhan đáp, sau đó dường như cảm thấy nói ngắn gọn với khách phương xa như vậy có vẻ hơi thất lễ, nàng bổ sung: “Lúc trước hắn cũng từng nhắc với ta về ngươi.”
“Với nhân phẩm của hắn, hẳn sẽ không nói xấu ta nhỉ?” Triệu Thần Quân lắc đầu bật cười, trong mắt lại toát ra một tia thương cảm, nói: “Chúng ta cũng coi như không đánh không quen, chỉ tiếc là lập trường khác biệt, chỉ có thể thưởng thức lẫn nhau, không thể trở thành tâm đầu ý hợp chi giao.”
“Người đã khuất, thế tử hà tất phiền não vô ích.”
“Mặc dù chỉ mới gặp mặt một lần nhưng ngữ khí nói chuyện của hắn và người thật sự quá giống nhau, quả nhiên là huynh muội.” Triệu Thần Quân phe phẩy quạt, nhìn nữ tử ngoài đình, thở dài nói: “Xem ra vài ngày tới vẫn còn phải làm phiền nương nương.”
Tần Nhan nghiêm túc nhìn y, biết ý của y chính là không quá vừa lòng những nữ tử này. Danh môn chi hậu nhiều biết nhường nào, nếu chiêu tiến cung trong cùng một lần thì có vẻ quá nổi bật, cũng quá rêu rao. Hoàng Thượng lập tạm một hành cung trong hoàng cung này cho hắn sinh sống, ý tứ chính là y đường xa đến đây, tạm thời sẽ không trở về ngay, không bằng mở tiệc khoản đãi thêm vài lần, nếu không thấy ai vừa lòng có thể từ từ mà chọn. Ngay cả chuyến săn thú trên núi Thiên Đà sắp tới cũng đã chuẩn bị dẫn nữ quyến đi theo.
Thấy y né tránh ánh mắt, Tần Nhan khẽ cười một tiếng, nói: “Trước sau cũng phải chọn một người.”- Ứng dụng TY T
Triệu Thần Quân đã học được thói quen lý giải lời nói của nàng ra một đống ý tứ, ý nàng chính là trong đông đảo những danh môn chi nữ, dù y có chướng mắt thì cũng phải chọn một người trong số những nữ tử mà Hoàng Thượng đã an bài, có thích hay không đều không quan trọng, cùng lắm thì chọn một người trông thuận mắt, cần gì phải lao tâm khổ tứ.
Đột nhiên cảm thấy nói chuyện với nàng như vậy rất thú vị, Triệu Thần Quân cố ý trêu chọc: “Thật là một cơ hội hiếm có để ngắm nhìn tất cả danh môn thục viện ở Trung Nguyên, vậy cũng coi như ta rất có phúc khí.”
“Cưới về nhà, ngày đêm giáp mặt, càng thêm quý trọng.”
Triệu Thần Quân trầm mặc một hồi, cây quạt trong tay vô thức quạt nhanh hơn một chút, trên mặt vẫn là nụ cười khiêm tốn, chọc đến nơi xa một trận bàn tán khe khẽ, ngay cả Tần Nhan cũng không thể không thừa nhận, hắn là một nam tử rất có sức hấp dẫn.
“Nương nương không dốc lòng tác hợp, có phải người cũng cảm thấy không vừa ý những nữ tử này?”
Chiếc quạt tròn của Tần Nhan phe phẩy không nhanh không chậm, có vẻ vô cùng tùy ý, nàng nhìn những nử tử đằng xa, giống như vô tình nói: “Mặc váy màu phấn hồng là nữ nhi thứ ba nhà Trương thừa tướng, am hiểu ngâm thơ làm phú, từ nhỏ đã được xưng tụng là tài nữ, người đang đánh đàn chính là Thẩm tiểu thư, thiên kim của Lễ Bộ Trung Thư Lệnh, cầm nghệ xuất chúng, vừa rồi thế tử nghe nàng đánh đàn cũng thấy cảnh đẹp ý vui, phía sau nữa là nữ tử mặc thâm y màu lam, nàng là nhi nữ độc nhất của Binh Bộ thượng thư, một khúc kiếm vũ múa vô cùng kinh diễm, đến nay vẫn còn rất nhiều người chưa được thấy…”
Nàng đột ngột nói nhiều như vậy thật sự khiến Triệu Thần Quân trở tay không kịp, không thể tiêu hóa hết, thừa lúc nàng đổi sang người khác, y vội vàng ngắt lời: “Không ngờ nương nương thận trọng vì ta như thế, người hiểu rõ tuyệt kỹ của mỗi người các nàng đến mức này, thật khiến cho ta vừa cảm động vừa có chút bối rối.”
Tần Nhan phe phẩy quạt chờ y nói chuyện.
“Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, nương nương đã tận mắt nhìn thấy tuyệt kỹ trong lời đồn của các nàng hay chưa?”
Tần Nhan thành thật lắc đầu nói: “Chưa.”
Triệu Thần Quân vội vàng nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, ta cũng muốn nhân cơ hội này được chiêm ngưỡng tài năng xuất chúng của Vương phi Nam Việt tương lai.”
Yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, Tần Nhan trầm ngâm một lát rồi nói: “Thế tử định làm thế nào?”
Triệu Thần Quân nhấp môi cười, xuân phong phất thủy, hắn nói: “Thỉnh mang bút mực.”
Tần Nhan quay đầu lại bảo Hoàn Nhi đi lấy, nàng chỉ chờ đợi động thái kế tiếp của Triệu Thần Quân.
Triệu Thần Quân bước ra khỏi thạch đình, những thiên kim danh viện đó thấy cử chỉ của y tiêu sái, đứng trong gió nhẹ phe phẩy một chiếc mặc phiến, đáy mắt mỉm cười nhìn bọn họ, trông vô cùng dịu dàng ưu nhã, nhìn y thong dong bước tới, trái tim không khỏi đập loạn, khuôn mặt ửng đỏ, vội vàng cúi đầu hành lễ gặp mặt.
Triệu Thần Quân nói: “Triệu mỗ vừa nghe nương nương nói chư vị tiểu thư đây tài nghệ song toàn, đáng tiếc là vô duyên chưa được thấy, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhân hôm nay phong cảnh tươi đẹp, có thể nào để cho Triệu mỗ thực hiện mong muốn của mình không?”
Tần Nhan nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạt kia, trong lòng không khỏi cười khẽ một tiếng, chẳng qua Triệu Thần Quân muốn mang yêu sách mỹ nhân đường đột này ăn vạ trên người nàng, còn cố tình giả bộ lễ nghi chu toàn. Y đã sai người hầu hạ bút mực rồi mà còn làm bộ làm tịch như vậy.
Người phương xa tới là khách, bản thân đã hứa với Lý Tích sẽ làm tốt chuyện này, đương nhiên Tần Nhan sẽ không so đo với y, ngược lại nàng càng phối hợp hơn, miễn gây thêm phiền phức cho người khác.
Lại nhìn những tiểu thư kia, tuy là nhất phái e lệ nhưng trong mắt nóng lòng muốn thử, rõ ràng bọn họ muốn dựa vào tài nghệ mà thu hút sự chú ý của người này, trổ hết tài năng, nhưng ngại thân phận không tiện nhận lời, liên tục liếc mắt về phía Tần Nhan đang ngồi nghiêm chỉnh.
Vừa lúc Tần Nhan cúi đầu uống trà, dáng vẻ vô cớ ưu nhã, ngược lại vị thiên kim nhà Binh Bộ thượng thư, Tiêu Trầm Hoàn, duyên dáng nói: “Cam nguyện phụng bồi.”
Triệu Thần Quân gập chiếc mặc phiến lại, nói: “Được.” Sau đó liền mỉm cười với Tiêu Trầm Hoàn, lộ ra ý tán thưởng.
Tuy là xuất thân võ tướng môn đình, Tiêu Trầm Hoàn cũng không khỏi hơi e lệ, cúi thấp đầu không dám nhìn y. Vừa lúc bút mực đã đến, Triệu Thần Quân nói: “Vậy thỉnh Thẩm tiểu thư tấu cầm, Binh Bộ thượng thư thiên kim múa một khúc, Trương tiểu thư chỉ cần dùng bút pháp miêu tả lại màn biểu diễn của các nàng là được.”
Y vừa nói xong, những tiểu thư đó thầm nghĩ, với sở trường như vậy hẳn là có thể phân thắng bại một phen, hoặc nếu đạt được vị trí thứ nhất thì cũng tuyệt có ích cho thanh danh tương lai của mình, vì thế đều gật đầu đồng ý.
Trương tiểu thư đến ngồi vào án thư đã sắp xếp văn phòng tứ bảo xong xuôi, chỉ chờ các nàng bắt đầu biểu diễn.
Tiêu Trầm Hoàn do dự một lúc, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với Triệu Thần Quân: “Xin công tử đừng trách, sở trường của tiểu nữ tử chính là kiếm vũ, cương nhu cùng bổ trợ cho nhau, nhưng hiện giờ không có kiếm trong tay, sợ là không đạt được hiệu quả.”
Triệu Thần Quân vừa nghe nàng nói xong cũng cảm thấy có lý, nhưng trong hậu cung không cho mang theo binh khí, nhất thời cũng không tìm được đồ vật nào thay thế, ngược lại y nhìn chiếc mặc phiến trong tay mình, nhẹ nhàng cười, trình nó đến trước mặt Tiêu Trầm Hoàn, nói: “Vậy thỉnh cô nương chịu thiệt một lần, dùng quạt thay kiếm thì thế nào?”
Tiêu Trầm Hoàn cũng không giả vờ dè dặt, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những nữ tử khác, nàng cầm lấy cái quạt xếp trong tay y, gật đầu mỉm cười nói: “Tạ ơn.”
Nàng ấy cầm lấy quạt đứng ngay trung tâm của tất cả mọi người, khi ngoái đầu lại, đột nhiên nhìn Triệu Thần Quân, mỉm cười nói: “Tiểu nữ tử tên là Tiêu Trầm Hoàn.”
Không đợi Triệu Thần Quân đáp lại, Tiêu Trầm Hoàn xoay người nhìn thoáng qua Thẩm tiểu thư ngồi ngay ngắn ở trong đình, ý bảo nàng có thể bắt đầu diễn tấu.
Thẩm tiểu thư vốn dĩ cực kỳ tự tin với cầm nghệ của mình, trong đầu nàng ấy nhớ lại một phen khúc phổ đã học qua, suy tư một hồi lại không biết nên dùng khúc nhạc nào để đệm cho điệu kiếm vũ cương nhu bổ trợ. Nàng ấy hầu như chỉ học những làn điệu phong hoa tuyết nguyệt nhàn nhã, nhất thời xuống tay run rẩy, gảy nên hai tiếng liền không biết tiếp theo nên đánh thế nào.
Mắt thấy màn biểu diễn đã được chuẩn bị kỹ lưỡng không thể tiếp tục, các vị tiểu thư ở đây đều đang đợi nàng ấy, vị Thẩm tiểu thư kia xấu hổ tức giận không chịu nổi, đôi mắt rưng rưng, Tần Nhan còn chưa kịp ra mặt giảng hòa, Triệu Thần Quân đã bước đi đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt hổ thẹn nói: “Là ta sơ sót, vừa nãy tiểu thư vẫn luôn diễn tấu không ngừng, vậy mà ta không không nhận ra tiểu thư đã mệt mỏi, còn mạo muội đưa ra yêu cầu vô lễ, thật là đắc tội.”
Y khom lưng hành lễ, Thẩm tiểu thư biết y đang muốn hóa giải sự xấu hổ giúp mình, vì thế cảm kích nhìn y một cái, nhưng cục diện trước mắt là do nàng ấy tạo thành, nàng ấy nhìn Tần Nhan như cầu cứu, hy vọng nàng có thể nể mặt phụ thân mà ra tay tương trợ.
Tần Nhan đang uống trà thì không có chuyện xao nhãng, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều phóng lại đây, nàng vốn định mở miệng châm chọc Triệu Thần Quân biến khéo thành vụng, nhưng lại nhớ đến ngày đó đã hứa với Lý Tích, nàng không khỏi nhíu mày, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, nàng đứng dậy đi đến cầm đài.
“Ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.” Tần Nhan nhìn Thẩm tiểu thư. Sau đó đưa chiếc quạt tròn trong tay cho Hoàn Nhi, nàng ngồi vào trong cầm đài, bên cạnh cây đàn có một đỉnh lư hương đốt An Tức Hương thanh đạm, dùng để tịnh khí an thần trong lúc đánh đàn, tạo ra một bầu không khí u tĩnh phong nhã có thể làm cho người tấu cầm toàn tâm thả lỏng mà tập trung, mùi hương này không quá nồng đậm.
Nàng gảy thử một âm, cũng không có gì khác thường, Triệu Thần Quân biết màn biểu diễn sắp bắt đầu, liền đưa mắt về phía Tiêu Trầm Hoàn.
“Đinh!” Một thanh âm như kim ngọc đột ngột vang lên, Tiêu Trầm Hoàn cũng vừa vào tư thế, cùng một âm này cực kỳ chuẩn xác, ánh mắt mọi người lập tức dán lên người Tiêu Trầm Hoàn.
Khởi đầu, Tần Nhan dùng chỉ pháp “Khiêu”, tiếng đàn vô cùng trầm thấp, giống như mặt trời đỏ thắm lặn trên đại mạc mênh mông, trống trải tịch liêu, dần dần tiếng đàn cất cao, như gió cát ngủ đông gào thét lên, Tiêu Trầm Hoàn chuyển động theo đàn, càng múa càng nhanh, tiếng đàn lanh lảnh, quạt xếp trong tay nàng ấy bổ ra, đầu ngón tay Tần Nhan nhấn một cái, tức khắc tiếng đàn như ngọc vỡ tung tóe, rơi xuống đất vang lên thanh thúy, dư âm còn chưa kịp tiêu tán, sau đó âm thanh như tre già măng mọc, tựa vạn mã lao nhanh, đạp tuyết phi sa, vạn quân cũng không địch lại.
Dần dần, Tiêu Trầm Hoàn cảm thấy thể lực sắp chống đỡ hết nổi, nhưng theo tiếng đàn, thân thể nàng ấy càng lúc càng hưng phấn, động tác như nước chảy mây trôi, thu phóng tự nhiên. Nàng ấy chỉ cảm thấy mình không cách nào kháng cự sự lôi kéo của tiếng đàn, không còn đường lui, không thể chạy trốn, chỉ có lời thề và tín niệm vĩnh viễn bất biến.
Tiếng đàn mạnh đến nỗi mọi người có cảm giác hoa cỏ cây cối ở xung quanh đều đang rung động theo.
Triệu Thần Quân không còn thời gian để xem Tiêu Trầm Hoàn múa, trong mắt y là kinh ngạc và kinh diễm, y nhìn khuôn mặt vô cảm của Tần Nhan, nàng đang chuyên chú nhìn cây đàn trong tay, đầu ngón tay đặt trên huyền cầm tung bay như con thoi, dường như chẳng ai thấy rõ nàng đang sử dụng chỉ pháp gì. Mọi người chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào, một luồng khát vọng muốn phóng ra khỏi lồng ngực, giữa trời quang, chim đại bàng bỗng nhiên kêu lên mộ tiếng lảnh lót, hợp với tiếng đàn ngẩng cao xuyên qua bầu trời, xông thẳng lên chín tầng mây, đúng lúc này Tiêu Trầm Hoàn nhảy lên không trung, làn váy nhẹ như khói, chiếc quạt xếp đâm ra từ ống tay áo đang phấp phới như mang theo sức lực của lôi đình vạn quân, âm thanh muốn xé rách bầu trời.
Đáp đất, âm thanh dứt, không một dấu vết hay dây dưa nào sót lại, nhưng những người xem qua hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại, cũng không biết là múa quá bắt mắt hay là đàn quá xuất sắc, chỉ ngơ ngẩn nhìn Tần Nhan đứng dậy, thu tay áo, lấy quạt, sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra sau lưng bọn họ.
“Hoàng hậu của trẫm quả nhiên tài trí hơn người.”
Không kịp thu lại vẻ say mê trên mặt, mọi người đồng loạt xoay người nhìn về nơi phát ra thanh âm.