“Đã phát hết thiệp mời chưa?”
“Bẩm nương nương, đều đã phái người đưa đến tận tay tiểu thư các nhà ạ.”
Hoàn Nhi đang ôm một cây cổ cầm đi vào, thấy nàng đang cầm thiệp mời trên tay, không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi một câu, nàng ta vội vàng đáp.
“Ba ngày sau chính là yến hội, đừng chậm trễ khách nhân.”
Tần Nhan ngẩng đầu, thấy nàng ta đang ôm cổ cầm thì híp mắt lại, vẫy tay ý bảo nàng ta mang đàn lại đây.
Hoàn Nhi vừa nói vừa đưa đàn đến trước mặt nàng: “Nương nương yên tâm, nhất định sẽ không có sai sót.”
Tần Nhan xoa thân đàn, hoa văn tua rua bóng loáng tinh tế, vừa thấy liền biết không phải một cây đàn bình thường, nàng lơ đãng hỏi: “Những nữ tử đó thật sự cam nguyện làm công cụ hòa thân sao?”
“Sao lại không nguyện chứ, nếu các nàng được thế tử nhìn trúng, không những được Hoàng Thượng đích thân ban phong, được hưởng bổng lộc triều đình mà ít nhất khi gả tới Nam Việt cũng là thân phận thế tử phi, cả đời vinh hoa phú quý, hưởng thụ bất tận.”
“À.” Tần Nhan cười khẽ một tiếng, nói: “Ai có chí nấy, âu cũng là lẽ thường tình, theo đuổi phú quý an nhàn không có gì là không tốt.” Dứt lời, nàng vươn tay gảy thử dây đàn, tức thì một âm thanh như kim qua đoạn ngọc va chạm kêu lên lanh canh, Hoàn Nhi giật mình nhảy dựng.
Tần Nhan nghiêng đầu hỏi: “Ngươi có biết đánh đàn không?”
“Nô tỳ nhà nghèo mệnh tiện, nào có cơ hội được học những chuyện phong nhã như vậy.”
“Không quan trọng, như ta cũng không biết.”
Hoàn Nhi nghi hoặc nhìn nàng, xem dáng vẻ nàng vừa gảy đàn ban nãy cũng không giống như không biết, hơn nữa nàng cũng từng nói mình đã được học đàn, có điều ngẫm lại, có lẽ ý nàng chính là nói cầm nghệ của mình không tinh thông.
“Đã nhiều ngày rảnh rỗi, vừa hay ta có thể đi thỉnh giáo Dương phi một phen.” Nụ cười nhạt đi, nàng giống như đang suy tư gì đó, lẩm bẩm nói: “Dạo này có lẽ hắn cũng không có thời gian rảnh.”
Hoàn Nhi nghe nàng nhắc đến Dương phi, không khỏi phụ họa nói: “Ngày thường không có nhiều người lui tới chỗ của Dương phi, hẳn là rảnh rỗi, ngài ấy là một người rất dễ nói chuyện .”
Tần Nhan cười cười, nói: “Gặp là biết thôi.”
* * *
Đi ra khỏi cung của Dương phi, đã hết nửa ngày trôi qua.
Tần Nhan xoa xoa đầu ngón tay phát đau, thấy sắc trời còn sớm, vừa lúc mới học đàn xong có chút mệt mỏi, nàng quyết định đi dạo Ngự Hoa Viên một lát.
Hoàng cung nói lớn cũng lớn, nghiêm túc đi suốt mấy ngày cũng chưa hết, mà nói nhỏ cũng nhỏ, bởi vì ở đây luôn gặp được những người mình không ngờ tới.
Tần Nhan nhìn thấy bộ dạng giật mình của Dương Dật ở bên kia, cơ hồ đã quên hắn là vị công tử tiên y nộ mã, phóng đãng không biết kiềm chế ở phố xá sầm uất ngày đó.
“Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.” Trong nháy mắt thu lại dáng vẻ trở tay không kịp, hắn khom thân mình hành lễ.
Tần Nhan cầm quạt tròn mỉm cười, mắt mày khẽ nhếch, nói: “Ta vẫn còn nhớ rõ ngươi.”
Dương Dật lộ ra chút xấu hổ, kỳ thật hắn biết ngày sau mình sẽ còn gặp lại Tần Nhan ở trong cung, vừa rồi hắn nhất thời sửng sốt, chẳng qua là vì ấn tượng mà Tần Nhan để lại cho hắn lúc trước chính là một nữ tử giản dị, khoác áo lông chồn trắng tuyết, mái tóc dài đen như lông quạ. Mà Tần Nhan đứng trước mắt hắn bây giờ lại tiên y tinh trang, búi tóc như mây, diễm lệ hơn ngày xưa bảy phần, càng thêm ung dung hoa quý. Thế mà không rõ tại sao, đẹp thì có đẹp nhưng hắn lại thích nữ tử bạch y thuần tịnh khi ấy hơn.
Hắn đành phải đáp: “Trí nhớ của nương nương thật tốt, ngày đó Dương Dật mạo phạm.”
“Là ta mạo phạm mới đúng.” Tần Nhan nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: “Hôm đó thật ra ta đã cố ý làm khó dễ ngươi.”
Dương Dật khó nén kinh ngạc nhìn nàng, cũng không biết tại sao nàng lại nói ra những lời này.
“Đúng là lúc đó ngươi có chút kiêu ngạo, có điều ta nhất thời mềm lòng muốn đòi cái công đạo cho người bị thương, suy cho cùng thân thể tóc da đều là cha mẹ ban cho, mỗi chúng ta đều không khác gì nhau.”
Nghe nàng nói như vậy, Dương Dật không cảm thấy đúng, rốt cuộc hắn vẫn là vị công tử được nuông chiều quá mức, một tia khinh thường không tán đồng dễ dàng lộ ra trong mắt, hắn nói: “Tất cả những lý lẽ trên đời này đều là do một vài kẻ tự cho mình là tài, là thánh nhân mang ra lừa thiên hạ mà thôi. Chẳng phải bọn họ cũng đi lừa thế trộm danh sao? Người với người vẫn có khác biệt, chỉ trách những người kia không đầu thai được tốt, sinh sai gia đình, nếu không phục thì cứ bò đến vị trí cao hơn ta mà xem, ta nhất định sẽ thành tâm phục tùng họ. Nhưng vừa vặn ta lại có vận khí tốt, nếu như tương lai ta mất đi thân phận này, không còn tranh đoạt được nữa, vậy ta liền nhận mệnh. Ngày đó ta cũng là nể mặt nương nương mới thả Thẩm Đoạn đi, cho nên hiện giờ nương nương người có ban cho ta một cái tội danh đại nghịch bất đạo ta cũng tuyệt không hàm hồ.”
Tần Nhan bị hắn nói một trận thì trầm mặc, Dương Dật đã vén y phục, quỳ trên mặt đất lãnh tội.
“Ngươi nói rất đúng, mệnh do trời chọn, người thích ứng được thì sống sót, chính là đạo lý này, không ngờ ngươi còn thông thấu hơn cả ta.” Tần Nhan như suy tư gì đó, gật gật đầu, trong mắt hơi hơi lóe lưu quang.
“Ngươi đứng lên đi.”
Dương Dật chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ dễ dàng tán đồng cái nhìn của hắn như vậy, lại bị nàng làm kinh ngạc một hồi, hắn ngơ ngẩn đứng dậy khỏi mặt đất.
“Ta mới ở chỗ tỷ tỷ ngươi học đàn ra tới, ngươi và nàng thật sự không giống nhau.”
Dương Dật lại ngẩn ra một hồi, ngược lại Tần Nhan không cảm thấy hắn thất lễ, vừa rồi Dương phi nghe nàng nói muốn học đàn cũng chính là biểu cảm thế này.
Hôm nay quá nhiều chuyện bất ngờ, Dương Dật nghĩ thầm, chính ngài và Tần Nhan ngày đó ta gặp cũng thực sự không giống nhau, chỉ là hắn e ngại thân phận không tiện nói ra.
Tần Nhan bắt đầu tản bộ trong vườn, thuận miệng hỏi: “Ba ngày nữa hậu cung có yến hội, ngươi có tới không?”
Hắn cười cười, nói: “Là chính sự của Thế tử, ta tới tham dự làm gì?” Nói xong, dường như nhận ra mình lỡ lời, hắn thu lại nụ cười, an tĩnh đi theo sau lưng Tần Nhan.
Tần Nhan chỉ ừ, cũng không thèm quay đầu lại mà tiếp tục bước đi, không được nàng cho phép, Dương Dật không dám tự tiện cáo từ, đành phải đi theo nàng.
“Bốp!”
Một tiếng bạt tay giòn giã vang lên, Tần Nhan và Dương Dật đồng loạt bị động tĩnh này thu hút ánh mắt, cùng nhìn về phía hòn non bộ phía xa.
Này thật là oan gia ngõ hẹp, đến Tần Nhan cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Là Thần phi.” Dương Dật nhìn thoáng qua, nói nhỏ: “Chỉ là giáo huấn một cung nữ, nếu nàng không nhìn thấy chúng ta thì đi thôi, vốn mấy chuyện phiền toái trong hậu cung cũng không ít.”
“Chỉ e là không được.” Tần Nhan lắc đầu.
“Không phải lúc nãy nương nương vừa mới tán đồng lời nói của ta sao? Sự tình bất công trên đời này rất nhiều, nàng ta cũng chỉ là một cung nữ, đây là mệnh của nàng, không đáng.”
“Ta biết nàng ấy.”
Dương Dật nhất thời im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Thần phi là phi tử mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, hà cớ phải vì một cung nữ nho nhỏ mà làm lớn chuyện với nàng?”
“Ta và ngươi không giống nhau, đối với người có quen biết, ta thường sẽ mềm lòng, bất kể thân phận nào đi nữa.”
“Nương nương thật không thích hợp sống ở hậu cung.” Dương Dật từ bỏ thở dài, nhìn nàng, phảng phất đây mới là Tần Nhan trong ấn tượng của hắn, hắn nói: “Ta sẽ đến nói chuyện với Thần phi, ngài không cần ra mặt đâu.”
Tần Nhan nhăn mày hỏi: “Ngươi có cách sao?”
Dương Dật lại cười đến ba phần kiêu ngạo, cực giống vị công tử trên phố xá sầm uất ngày đó, hắn nói: “Nương nương thử nghĩ xem vì sao ta có thể tùy ý đi lại trong Ngự Hoa Viên này? Chỉ bằng địa vị hôm nay của Dương gia, trong cung này Thần phi không thể không kiêng kị ba phần.”
Tần Nhan nghe hắn nói như vậy, thần thái thả lỏng, vươn tay vỗ vai của hắn: “Đa tạ.”
Trong lòng Dương Dật khẽ động, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng thấy ánh mắt trong veo của Tần Nhan đang bình tĩnh nhìn mình, đột nhiên tim đập lỡ một nhịp, sau đó hắn vội vàng lùi lại một bước, lúc ngẩng đầu, Tần Nhan đang nghiên đầu nhìn hắn khó hiểu, hắn vội vàng dời tầm mắt, nghiêm túc nói: “Trước tiên ngài cứ chờ ở nơi này, đừng để Thần phi phát hiện.”
“Được.”
* * *
Tần Nhan ngồi trong đình chán muốn chết, nàng phe phẩy chiếc quạt tròn, nhưng chỉ mới nửa chén trà nhỏ trôi qua, Dương Dật đã mang Tiểu Khấu quay trở lại, nửa khuôn mặt của nàng ta vẫn còn sưng đỏ.
Tiểu Khấu kinh sợ, mặt đầy nước mắt, hướng Tần Nhan sợ hãi kêu một tiếng: “Nương nương.”
Tần Nhan gật gật đầu, tiện đà quay đầu tán thưởng Dương Dật: “Ngươi thế mà cũng có chút thủ đoạn.”
Dương Dật hơi đắc ý nói: “Ta chỉ qua đó hỏi Thần phi tại sao người lại tức giận, sau lại cố làm ra vẻ muốn thay nàng trừng trị tiểu cung nữ này một phen, dẫn cung nữ trở lại Nội Vụ Phủ chờ đợi xử lý, nhưng nàng ấy thoái thác, liền giao lại cho ta xử trí. Nếu nương nương muốn cứu giúp, hiện giờ mạng của tiểu cung nữ đã nằm trong tay nương nương.” Hắn dừng một chút, nói: “Đây điểm khác biệt giữa ngài và những người khác.”
Tần Nhan không phân biệt. Tiểu Khấu những tưởng kết cục cuối cùng của mình sẽ như Tiểu Nga, chính là chết không minh bạch. Nàng ta mang theo một tia cầu sinh mong đợi, ngóng cho vị nương nương giúp mình lần trước có thể đưa tay cứu viện thêm lần nữa. Lúc này nghe Dương Dật nói mới biết, ra là Tần Nhan lại giúp đỡ mình, trong lòng nóng lên, Tiểu Khấu quỳ xuống nói: “Nô tỳ đa tạ đại ơn của nương nương.” - Ứng dụng TY T
“Bây giờ ngài định làm gì với nàng?” Dương Dật nhíu mày nhìn Tiểu Khấu trên mặt đất, nói: “Hoàng hậu tuyệt không thể đặt nàng ta ở bên cạnh, như vậy Thần phi sẽ cho rằng Hoàng hậu đoạt người của nàng, đến lúc đó sẽ không dễ thu xếp.”
Tần Nhan siết chiếc quạt trong tay, ra hiệu cho Tiểu Khấu bình thân, ngược lại nói với Dương Dật: “Ngươi cũng biết tính cách của Thần phi, luôn luôn khoa trương, lần này bị ngươi nhanh chân đoạt lấy, không trút hết giận, nhất định sẽ không để yên cho nàng ấy. Nếu ta không đặt vị cung nữ này bên cạnh, không có gì đảm bảo sau này Thần phi sẽ không trả thù lần nữa.”
Tiểu Khấu thấy bọn họ lao tâm khổ tứ vì mình như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, suýt nữa đã nói ra bản thân vẫn còn nắm giữ một bí mật của Thần phi, nhất thời vẫn còn giữ được tánh mạng, nhưng vừa thấy ánh mắt Dương Dật đang nhìn mình, mang theo sự khinh thường và thờ ơ, lời sắp ra khỏi miệng liền bị nuốt vào trong bụng, nàng ta chỉ đứng ở bên cạnh Tần Nhan, cúi đầu không rên một tiếng.
“Không bằng thế này đi, sức khỏe của tỷ tỷ vẫn luôn không tốt, bên người nàng lại không có bao nhiêu nô tỳ chăm lo, vừa hay ta mang vị cung nữ này sang đó, có tỷ tỷ ta ở đây, cho dù Thần phi có biết cũng không dễ dàng động đến người đã được Dương gia nhìn trúng.”
“Nghe cũng không tồi, nhưng chưa chắc Dương phi sẽ đồng ý, nàng vẫn luôn an tĩnh.”
Dương Dật mỉm cười châm chọc, nói: “Đó là vì hậu cung này thật sự quá nhiều kẻ bụng dạ khó lường, tỷ tỷ cũng là không chịu nổi phiền phức, nếu là người ta đưa qua thì nàng sẽ không nghi ngờ.”
“Vậy thì được, nhưng mà Dương phi không nhiều tâm kế như Thần phi, hôm nay các ngươi coi như chưa từng gặp ta, miễn cho sau này truyền tới tai Thần phi, rước thêm phiền toái.”
“Đương nhiên rồi.”
Dương Dật chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Khấu đang không lên tiếng, lạnh lùng nói: “Đây chính là vì cái mạng nhỏ của ngươi, tốt nhất ngươi nên nhớ cho kỹ.”
Tiểu Khấu bị hắn nhìn đến không ngừng run rẩy, Tần Nhan bên cạnh dịu dàng hỏi: “Ngươi có nguyện ý nghe theo sự sắp xếp này không?”
Nghe Tần Nhan hỏi chuyện hòa nhã như vậy, Tiểu Khấu đỏ hốc mắt, đang muốn trả lời, chỉ nghe Dương Dật khinh thường nói: “Nàng có tư cách gì mà không nguyện ý?”
Tần Nhan nói giỡn với Dương Dật: “Xem ra ngươi đã quên nơi này còn có một Hoàng Hậu.”
Dương Dật nghe vậy, sắc mặt biến đổi, thu liễm thần sắc ngạo mạn, dù hắn không cam lòng nhưng cuối cùng cũng không trách cứ Tiểu Khấu nữa. Chỉ ậm ừ nói: “Thần đi đánh tiếng Quản Sự Phòng tiếp đón trước, sau đó nương nương để nàng đến Nội Vụ Phủ thưa một tiếng là được, ta sẽ tự giải thích với Dương phi.”
Tần Nhan gật đầu.
Dương Dật nhìn Tần Nhan, muốn nói lại thôi, xoay người đi vài bước, đột nhiên hắn quay người lại, giống như lấy hết dũng khí nói: “Vừa rồi là thần làm càn, hy vọng nương nương không lấy làm phiền lòng.”
Tần Nhan sửng sốt một lát liền mỉm cười, chiếc quạt tròn che mặt, khóe mắt nhướng cao, tạo thành một đường cong mềm mại vô cùng xinh đẹp, đôi mắt nàng càng như mực như nhuộm, câu lấy nhân tâm.
“Không cần, ngươi cũng là ngoài ý muốn phạm sai lầm, cũng có ý muốn bù đắp, vậy là tốt rồi.”
Dương Dật vốn còn đang lạc trong ánh mắt của nàng, đột nhiên nghe nàng nói ra lời hệt lúc mới gặp mặt, thế mà hắn lại thấy thời gian thấm thoát như đã trôi qua mấy đời, mà mỗi một chữ nàng nói hắn đều nhớ rõ ràng rành mạch, không thừa không thiếu. Hắn đột nhiên cảm thấy hơi ảm đạm mất mát, khom người hành lễ như muốn che giấu: “Thần cáo lui.”
Nhìn Dương Dật rời đi, Tần Nhan buông quạt tròn, thở dài một tiếng, gần như không thể nghe thấy.
Khi xoay người lại, nàng thấy Tiểu Khấu đang nhìn mình với hai mắt đẫm lệ đỏ bừng, liền ngồi xuống nói: “Bây giờ hắn đi rồi, có cái gì ấm ức thì nói đi.”
“Không phải đâu nương nương.” Tiểu Khấu lắc đầu nói: “Nô tỳ chỉ muốn nói nương nương nhất định phải đề phòng Thần phi, nô tỳ là cung nữ lừa ngài nhảy cầu đêm đó, nô tỳ vốn không dám, nhưng mà đêm đó Tiểu Nga lại nói đây là ý chỉ của Thần phi, nô tỳ cũng không dám cãi lại, mới nhất thời hồ đồ lừa gạt nương nương, nô tỳ xong việc cũng không dám ngờ Thần phi lại giết Tiểu Nga diệt khẩu. Trước sau nô tỳ khó mà thoát chết, nhưng nương nương đã cứu giúp mấy lần, nô tỳ không có gì báo đáp, ngày sau nếu Tiểu Khấu có chỗ hữu dụng, nô tỳ nhất định muôn lần chết không chối từ.”
“Nói xong chưa?” Tần Nhan nhìn Tiểu Khấu khóc thành lệ nhân, Tiểu Khấu khó hiểu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng.
“Ta nói rồi, ta sợ nhất là người khóc.” Tần Nhan thở dài, đưa ống tay áo ra lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, nói: “Nói xong rồi thì đi thu thập hành lý, mau chóng báo tin cho Phủ Nội Vụ đi, chờ tới ngày ra cung thì trở về đoàn viên với người thân của ngươi.” Dừng một chút, Tần Nhan lại bổ sung thêm: “Ngươi sẽ không sao cả.”
Tiểu Khấu nín khóc mỉm cười, lát sau vẫn lo lắng nói: “Dù sao đi nữa cũng xin nương nương hãy cẩn thận.”
Tần Nhan gật gật đầu coi như đồng ý, vẫy vẫy tay nói: “Ngươi đi đi.”
Tiểu Khấu quỳ xuống hành một cái đại lễ rồi mới rời đi.
“Phàm là ai đến chiến địa trước đợi địch chính là kẻ nhàn, còn đến chiến địa sau ứng chiến là kẻ nhọc. Cố thiện chiến giả, trí người mà bất trí với người*.” Tần Nhan phe phẩy chiếc quạt tròn, nhẹ nhàng thì thầm.
Dĩ dật đãi lao**, thế nhưng lại rất hợp ý nàng.
(*): Người tác chiến giỏi là người có thể điều khiển quân địch chứ không thể nương theo sự điều khiển của quân địch.
(**): Đến chiến địa trước đợi địch là chiếm được thế chủ động an nhàn, đến chiến địa sau ứng chiến với địch là lâm vào thế mệt mỏi.
Cả 2 câu trên đều nằm trong Binh pháp Tôn Tử thiên thứ sáu.