‘Cạch’
Một quân cờ đen được đặt xuống, thế cục ván cờ yên ổn hài hòa, Lý Tích phất tay áo rộng, lại nhặt lấy một quân trắng, cầm mãi trong tay không đặt xuống, đang lúc trầm ngâm, đột nhiên hắn nghe phía trước có động tĩnh. Thu tâm trí khỏi ván cờ, Lý Tích ngẩng đầu nhìn lại, ngược chiều ánh sáng, người nọ đang chậm rãi đi tới, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, một thân áo đỏ thẫm giống như quang hoa nhuộm sắc, chấp chới diễm lệ, tỏa ra vầng sáng mờ ảo, gió nhẹ thổi, làn váy trùng điệp và đai áo tung bay như làn khói nhẹ lượn lờ, đọng lại thành một bức tranh cực mỹ, trong làn váy mông lung chỉ còn lại dáng người mảnh khảnh của nàng.
Hắn cười thật dịu dàng, nói nhỏ: “Nàng đã trở lại.”
Tần Nhan ngẩn ra, nhìn hắn tươi cười, cuối cùng đi đến trước mặt hắn, vẻ tươi cười trên mặt hắn dần dần nhạt đi, hắn cúi đầu nhìn bàn cờ, nói: “Nàng trước tiên nên tĩnh dưỡng một thời gian, chờ thân thể hồi phục rồi lại đi ra ngoài.”
“Tần Nhan đã biết.”
Bàn tay Lý Tích run lên một chút, gần như không thể phát hiện, hắn đặt quân cờ trắng xuống, nói: “Lúc nãy ta đến thăm, nàng vẫn còn đang hôn mê, hiện giờ đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Đã khỏe rồi, ngự y nói không có gì nghiêm trọng.” Nàng gật đầu đồng ý, lại nhìn nhìn bàn cờ, có vẻ hắn đã đợi được một lúc.
“Đêm đó may mà có người kịp thời thông báo, sau này đừng bất cẩn như vậy nữa.”
“Là thần thiếp sai.”
Thấy Tần Nhan dùng vẻ mặt đạm mạc nói ra lời này, đột nhiên Lý Tích cười khẽ ra tiếng, ẩn chứa chút mệt mỏi, nghe càng có vẻ mềm mại hơn. Hắn duỗi tay xoa xoa giữa lông mày: “Đột nhiên trẫm muốn nghe một chút nhạc.”
Tần Nhan đứng bất động hết nửa ngày, hắn buông tay, hơi nghi hoặc nhìn nàng, trong mắt còn mang theo mỏi mệt.
Tần Nhan đành phải nói: “Ngày thường không có thời gian tập luyện nên cũng không nghĩ đến, nhất thời trong tay không có đàn, làm Hoàng Thượng mất hứng rồi.”
Lý Tích không nghi ngờ gì, chỉ phân phó cho hạ nhân đi đến Thiếu Phủ Tự chuẩn bị một chiếc cổ cầm tốt nhất đưa tới chỗ Tần Nhan, ngược lại nhìn nàng nói: “Cầm nghệ của Dương phi có thể nói là nhất tuyệt, ngày khác nàng có thể luận bàn cùng nàng ấy một phen.”
Tần Nhan đồng ý, chuẩn bị nghe hắn nói tiếp.
Quả nhiên hắn lại cầm quân cờ trắng lên, nhìn Tần Nhan, thản nhiên nói: “Ngày mai thế tử Nam Việt sẽ tiến triều, lần này hắn tới là để liên hôn.” Ngừng một lát, hắn cúi đầu thả quân trắng xuống bàn cờ, tiếp tục nói: “Bổn triều không có Đế cơ*, Đại tướng quân đề nghị tuyển chọn một số tiểu thư khuê các từ trong gia quyến thân hệ của văn võ bá quan, cho bọn họ cùng nhau tề tựu vào trong cung, dùng danh nghĩa yến hội để xem có nữ tử nào hợp ý thế tử hay không, việc này liền giao lại cho nàng.”
*Vào thời nhà Chu, chị em gái của Hoàng đế được gọi là Đế cơ
Chờ thật lâu không có hồi âm, Lý Tích không khỏi ngẩng đầu lên xem, bỗng nhiên một chung trà tỏa hương thơm ngát đưa tới trước mặt hắn.
“Bên trong có rất nhiều thảo dược, có thể ngưng thần tĩnh khí.”
Lý Tích nhìn nàng bình tĩnh bưng trà, có chút chần chờ, đôi tay nàng giấu vào trong ống tay áo, chỉ lộ ra đầu ngón tay sạch sẽ, một đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chăm chú.
Hắn vừa ngừng suy tư, trà đã đặt vào trong tay, quả nhiên có chút nóng. Uống một ngụm, trong miệng ngòn ngọt, hương thơm tràn ngập, thần kinh mỏi mệt tựa hồ cũng thả lỏng. Hắn cười cười, nói: “Không ngờ Hoàng Hậu còn có một tay nghề pha trà rất ngon.”
“Không phải ta pha, động tác của ta cũng không nhanh như vậy.” Tần Nhan thản nhiên nói, mặt không đổi sắc.
Lý Tích đảo mắt, quả nhiên nhìn thấy một cung nữ đang co rúm ở bên cạnh, một ngụm trà suýt nữa nghẹn trong cổ họng, hắn che tay áo ho nhẹ hai tiếng.
Tần Nhan làm như không nhìn thấy hắn thất thố, nói: “Việc Hoàng Thượng nói ta đáp ứng sẽ làm tốt, ngài không cần lo lắng. Nghe nói Hoàng Thượng còn đang phiền não vì sự tình ở Tiềm Giang*, non sông này rộng đến vạn dặm, không phải ngày một ngày hai là có thể bồi đắp xong.”
*潜江 là một thành phố cấp phó địa khu trực thuộc tỉnh Hồ Bắc
Nghe nàng nhắc đến Tiềm Giang, Lý Tích hiếm khi lộ ra một tia bực bội, hắn buông chén trà, lạnh lùng nói: “Nàng nói thiên hạ này vạn dặm, mà Tiềm Giang cách hoàng thành lẫn trẫm còn không đến ngàn dặm, chính là ở ngay dưới chân thiên tử. Vì tình hình thiên tai mà trẫm ngày đêm bất an không ăn không ngủ, đám người kia lại dám làm trái hoàng mệnh, không màng bá tánh, ngày đêm tìm hoan mua vui. Nếu không phải trẫm âm thầm sắp xếp thì không hay biết bọn chúng cắt xén bạc cứu trợ. Chết muôn lần cũng không chuộc hết tội, trẫm phải để người trong thiên hạ chứng kiến bọn chúng chịu thiên đao vạn quả.”
Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt luôn thanh lãnh uy nghiêm của Lý Tích dần lộ ra sát ý tàn bạo sắc bén của bậc đế vương.
Tần Nhan vốn định khuyên hắn đừng tức giận, không ngờ ngoài cửa có Vũ Lâm Quân tiến vào bẩm báo, nói tội phạm liên can tới Tiềm Giang đã bị áp giải vào kinh, Tần Nhan quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn ngả lưng về phía sau, nghiêng người dựa vào trường kỷ, vạt áo huyền sắc dày nặng trùng điệp mở ra, mặt hơi mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ lạnh lùng như sương.
Tần Nhan phỏng đoán, hắn là đang muốn giết một người răn trăm người, quả nhiên nàng nghe hắn nói: “Ngày mai áp giải vào triều, trẫm muốn đích thân thẩm quyết.”
Vũ Lâm Quân lui ra, hắn ngồi dậy nói với Tần Nhan: “Ngày mai thế tử Nam Việt sẽ triều kiến, nàng cùng trẫm thượng triều. Trẫm còn phải lo liệu chuyện ngày mai, không bồi nàng nữa.”
Lý Tích đứng dậy, Tần Nhan đi theo phía sau tiễn hắn ra cửa điện, vài tên Vũ Lâm Quân còn đi ở sau lưng. Từ nơi này của nàng nhìn lại, dáng người cao gầy của hắn vẫn đĩnh bạt, áo bào khi bước đi bay bay như gió, ngọc bội leng keng, bỗng nhiên Tần Nhan lại cảm thấy trong lòng hơi đau đớn. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TY T
Nàng ở sau lưng nói: “Hoàng Thượng, kỳ thật tài pha nghệ trà của thần thiếp cũng không tồi, hôm khác thần sẽ tự tay pha cho ngài uống.”
Lý Tích bởi vì lời của nàng mà xoay người lại, ô y mặc phát*, dưới ánh mặt trời, thiên địa vô sắc, hắn nhìn nàng một lúc lâu mới cười nói: “Được.”
(*): áo đen tóc đen
* * *
Ngày thứ hai, mới sáng sớm Tần Nhan đã đi rửa mặt chải đầu, địch y mũ phượng, từng tầng từng gia tăng quanh thân, chính là nhắc nhở trọng trách nhất quốc chi mẫu của nàng.
Sau khi rửa mặt chải đầu thỏa đáng, kiệu phượng đang chờ ở tiền điện, Tần Nhan được Hoàn Nhi nâng bước lên kiệu. Dọc theo đường đi, kim thúy ở bên tai xóc nảy, nàng hơi xoay cái gáy đã cứng đờ, an tâm chờ đợi.
Qua một đoạn thời gian, cảm giác kiệu đã được đặt xuống đất, nàng bèn đưa tay đẩy rèm ra, đột nhiên bàn tay bị người nắm lấy, nàng ngẩng đầu, không ngờ người đến đón mình lại là Lý Tích.
Cũng giống như lúc trước, hắn mặc hắc bào, đầu đội mũ ngọc, châu liên che mặt, nhưng bên hông lại đeo một thanh trường kiếm, càng tăng thêm một tia lệ khí.
Tần Nhan chỉ do dự một chút, sau đó để cho hắn nắm lấy tay nàng cùng đi qua thảm đại điện phô đỏ thắm, cuối cùng bước lên thềm ngọc, hắn phất tay áo bước lên bảo tọa ở giữa phủ điện, đồ sộ bất động. Vốn cũng chỉ là hình thức mà thôi, từ đầu tới đuôi nàng không cần phải lên tiếng, chỉ cần đoan chính mà ngồi, giống như một con rối da bị dây điều khiển, cùng hắn tiếp nhận bái lạy của văn võ bá quan là được.
Chúng thần hô vạn tuế ba lần, nàng thừa cơ nhìn xuống bên dưới điện, không ngờ Hiến Vương cũng đang khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng, tầm mắt cả hai chạm vào nhau, Tần Nhan dời ánh mắt đi như không có việc gì xảy ra. Nàng nhìn vị Đại tướng quân một thân kỳ lân mãng bào đang đứng trước hàng võ quan đến xuất thần.
“Dẫn người tới.”
Giọng nói cứng nhắc lãnh lệ quanh quẩn trong phủ điện trống trải, giống như một tờ sát lệnh, mọi người im lặng như ve sầu mùa đông, chỉ sợ xúc phạm đến uy nghiêm của thiên tử.
Hai gã nam tử mặc tù phục bị Vũ Lâm Quân kéo vào trong điện, đầu bù tóc rối, ngoại trừ dáng người phì nộn giống nhau thì không khác gì ăn mày. Bọn họ nhìn vị quân vương hắc y lạnh lẽo trang nghiêm trên bảo tọa, mặc dù sợ hãi nhưng theo bản năng cầu sinh vẫn không ngừng khóc lóc kêu ‘Hoàng Thượng tha mạng’.
Tần Nhan ở bên cạnh trộm liếc nhìn khuôn mặt của Lý Tích, quả nhiên trên mặt hắn là ý cười bao phủ một tầng băng sương, hắn trầm giọng nói: “Vả miệng.”
Hai tên Vũ Lâm Quân một trước một sau hung hăng tát vào mặt bọn họ, nhưng chỉ một lát thì miệng đã phun máu, hắn lại mỉm cười, đột nhiên cử động, đứng dậy khỏi ngai vàng, quần áo phết đất, vừa nói vừa bước xuống bậc thang: “Đây là rường cột nước nhà của trẫm, là quan phụ mẫu của bá tánh, lại tham ô bạc khoản cứu tế ngay dưới mí mắt trẫm, quả nhiên là tài giỏi, nếu đã có khí phách như vậy trẫm nên cho các ngươi tan xương nát thịt, muôn lần chết khó từ mới đúng.”
Triều đình càng thêm an tĩnh, đến thở mạnh quần thần cũng không dám ra. Cuối cùng hai gã phạm nhân dường như không còn sức lực để rên rỉ, cả đại điện trống trải chỉ còn lại tiếng quất đánh cùng tiếng bước chân của hắn, hắn không cho dừng mà từng bước tiến đến gần tội nhân đang phát run cầm cập, đến khi nỗi kinh hoàng, sợ hãi, thống hận, hối tiếc trong mắt bọn họ dần dần hóa thành một mảnh tuyệt vọng xám xịt.
“Các khanh cảm thấy nên xử trí như thế nào?” Hắn cũng không ngẩng đầu lên, nhìn người trên mặt đất hỏi.
Trong nháy mắt, các đại thần bị hỏi có một loại ăn ý hệt như lúc tam hô vạn tuế, đồng thời quỳ xuống hô to: “Mặc cho Hoàng Thượng xử lý.”
“Nếu đã như vậy.” Lý Tích cúi đầu nhìn xuống phạm nhân đang phủ phục trên mặt đất, nói: “Không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm. Các ngươi thật dũng cảm, ngược lại trẫm muốn nhìn xem sau này ai trong số các ngươi sẽ có phần can đảm này.”
Lý Tích cười nói với hai gã phạm nhân, nhưng Tần Nhan lại cảm thấy, trong nháy mắt toàn bộ triều đình như hít thở không thông. Hắn tháo bảo kiếm đeo ở bên hông xuống, nhẹ nhàng giơ trường kiếm trong tay hướng về phía trước, trong một đạo hàn quang lóe lên, chuôi kiếm rút ra vang lên một tiếng ‘vút’ rõ ràng, không ai có thể nhìn rõ hắn rút kiếm như thế nào, nhưng thân kiếm đã ra khỏi vỏ, lóe ra ánh sáng trắng lạnh ở trong tay hắn.
Xem ra hắn đã quen thuộc với động tác này, như thể ngồi xe đi đường mà thôi.
Lý Tích buông tay cầm kiếm xuống, dùng ngón trỏ ấn vào chuôi kiếm, mũi kiếm chạm đất, nửa thân kiếm giấu vào trong ống tay áo đen. Hắn cười với bọn họ: “Hôm nay trẫm đích thân tiễn các ngươi lên đường, coi như các ngươi cũng chết có ý nghĩa.”
Không có cơ hội vùng vẫy, Lý Tích vừa nói xong đã giơ kiếm lên quá đỉnh đầu. Ánh kiếm trong tay hắn trước tiên rơi xuống, mũi kiếm từng bước xuyên qua hộp sọ, tiếng xé rách xương đinh tai nhức óc vang vọng trong đại điện. Quả là một thanh bảo kiếm, khi rút ra, máu bắn tung tóe, dây vào vương bào màu đen của hắn, mà trên thanh kiếm lại không dính một giọt máu nào, sạch sẽ trơn tru.
Thi thể nhanh chóng bị Vũ Lâm Quân kéo xuống, máu tươi phun ra bị tấm thảm đỏ thắm che giấu, nhìn không ra đã từng có hai cái thi thể nằm ở đó.
Lý Tích thu kiếm, mang nó quay người bước lên ngai vàng, Tần Nhan ngửi thấy mùi máu trộn lẫn với tô hạp hương, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao hắn lại thích mặc hắc y, bởi vì bất kỳ màu sắc diễm lệ nào đứng trước màu đen cũng sẽ lắng đọng lại, không còn chút vết tích. Đợi hắn ngồi ổn định, Tần Nhan cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, nàng chỉ hơi cúi đầu, rũ mắt xuống.
“Không cần sợ.”
Lý Tích đột nhiên đưa tay ra, nhưng lúc này bàn tay của hắn đã bị ống tay áo che phủ hoàn toàn, phỏng chừng là dính đầy máu, hắn lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay nàng, cách một lớp áo, hắn nhẹ giọng nói: “Có trẫm ở đây.”
Tay của Tần Nhan vẫn luôn run rẩy, từ lúc sát khí của Lý Tích bại lộ thì chưa hề ngừng lại, nàng hoàn toàn không kiểm soát được, vẫn không dám nhìn Lý Tích, bỏ lỡ ánh mắt của hắn, muốn tranh thủ lúc hắn không chú ý mà rút tay đi.
Lý Tích đặt thanh kiếm nằm ngang trên đầu gối, nói: “Chuyện này tạm thời hạ màn, giám sát sử thanh tra chặt chẽ, nếu tra ra có người tái phạm, xử trảm ngay lập tức.”
“Hoàng Thượng anh minh.”
Lại là tam hô, Tần Nhan nghe Lý Tích hừ lạnh một tiếng rõ ràng. Đúng lúc này có người ở ngoài điện thông báo, nói thế tử Nam Việt tấn kiến.
“Tuyên.”
Tần Nhan vẫn luôn nhìn thẳng đại đường, ánh mắt của nàng vừa vặn có thể nhìn rõ đại môn, cũng không phải nàng tò mò vị thế tử Nam Việt này là thần thánh phương nào, chỉ là nếu không nhìn thẳng vào đại điện, nàng cũng không còn tư thế nào khác.
“Tuyên, thế tử Nam Việt tiến điện…”
Theo một tiếng hiệu sắc nhọn, một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục xuất hiện ở ngoài cửa, một thân áo bào thanh lam tuyết bằng lụa, đầu đội tử kim quan, mặt như quan ngọc, mắt như sao trời, cử chỉ tao nhã phóng khoáng, chẳng khác nào một công tử mỹ mạo ung dung. Y bước đi thong dong, khi đến tiền điện thì hướng Lý Tích mỉm cười, chắp tay nói: “Thế tử Nam Việt, Triệu Thần Quân khấu kiến bệ hạ.” Hành lễ đúng mực, ngược lại có hơi giống như hai tri kỷ tương thù.
* * *
Tần Nhan đã từng nghe qua quốc gia Nam Việt này, quốc thổ tuy nhỏ nhưng quốc lực cường thịnh. Khi tiên hoàng còn tại vị, bọn họ đã từng xâm phạm biên cảnh Trung Nguyên, bị trấn áp vài lần. Nam Việt nằm giáp biên cảnh Trung Nguyên, nếu không thu phục, đến khi các quốc gia phản loạn cùng liên minh lại với nhau, triều ta ắt sẽ gặp họa ngoại xâm ở cả hai mặt, thật sự là một tai hoạ ngầm. Ở những trận chiến trước, Trung Nguyên đã hao tài tốn của, mà Nam Việt lại càng đại thương nguyên khí, sau đó sứ giả hai nước liền cùng nhau xúc tiến hiệp nghị liên hôn, kết thành liên minh, cùng đạt được mục đích thống nhất, cũng may hiện giờ Trung Nguyên quốc phú dân cường, mấy năm nay Nam Việt nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không còn lỗ mãng nữa.
Lúc trước những nữ tử được gả đi Nam Việt đều là công chúa hoàng tộc, vị cuối cùng là Hoa Luân Đế cơ, bào muội của tiên đế, như vậy tính ra vị Triệu thế tử ở dưới điện này cũng có quan hệ thân thích với hoàng đế.
Tần Nhan vừa suy nghĩ, vừa bất động thanh sắc đánh giá Triệu Thần Quân dưới điện, mặt mày quả thật có hơi hao hao, chẳng qua cả người Lý Tích toát ra một khí tức uy áp từ cách xa ngàn dặm, trông có vẻ lạnh lùng, mà Triệu Thần Quân này thì trông hòa nhã hơn rất nhiều, khi cười lên như hoa xuân soi bóng nước, hẳn là một nam tử vô cùng dịu dàng.
Như thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tần Nhan, trong lúc Lý Tích đang nói chuyện với đại thần, Triệu Thần Quân lặng lẽ gật đầu với nàng một cái, khóe mắt y cong lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tần Nhan nhíu mày lại, dời ánh mắt đi, nàng thầm nghĩ, mình cũng không quen biết hắn, hắn lại cười với mình làm cái gì.