Tiếng đàn ngừng bặt, Tần Nhan tìm theo âm thanh đến trước cửa một tòa viện, còn chưa vào trong đã ngửi thấy hương hoa thơm ngát, ngước mắt nhìn, tấm biển trên đỉnh đầu đề hai chữ “Cầm Cung”.
Cánh cổng khép hờ, bốn phía không có lính gác, nàng đứng tựa vào cổng một lúc lâu thì nghe thấy bên trong có người khẽ nói: "Người tới là khách, cớ sao qua cửa mà không vào?”
Tần Nhan trong lòng khẽ động, chẳng hề ngập ngừng nữa, nàng gõ nhẹ cửa rồi đẩy vào. Mây trời muôn hồng nghìn tía như gấm lướt qua mắt, hoa cỏ trong viện tốt tươi, nếu không phải vừa rồi chính nàng đẩy cửa, quả thật còn tưởng mình đang bước vào hậu hoa viên.
Phóng mắt nhìn lại, phía sau bụi hoa trùng điệp lại mơ hồ lộ ra một bóng người mặc y phục hồng nhạt đang ngồi ngay ngắn trước cầm đài, trên đài bày một cây đàn đuôi chuông, bên cạnh đặt một chiếc lư hương Tử Kim Thụy Thú đang toả ra khói trắng lượn lờ.
Tần Nhan xắn ống tay áo bước từng bước một, bụi hoa theo bước chân nàng chuyển động, cầm đài ngày càng gần, cuối cùng nhìn thấy một cung trang nữ tử đang mỉm cười, đôi mắt cong cong trong vắt như suối đang khẽ cười nhìn nàng.
Tần Nhan cũng cười nói: "Quấy rầy.”
Nữ tử kia nhìn nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, đột nhiên đứng dậy hành lễ, nói: "Thứ cho thiếp ngu dốt, không biết là Hoàng hậu nương nương giá đáo, đã thất lễ với người rồi.”
Tần Nhan nhìn gương mặt hơi tái nhợt của nàng ta, ba phần yếu ớt, bảy phần mềm mại, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ ôn hoà dễ chịu, tuy rằng đang mang bệnh, nhưng phong thái cũng không kiêu ngạo, không tự đắc. Cuối cùng Tần Nhan cũng nhớ ra nàng ta chính là Dương Phi trong ba vị phi tần, chẳng trách lại cảm thấy hơi quen mặt, lúc trước nàng từng gặp đệ đệ Dương Dật của nàng ta. Tần Nhan khách sáo nói: "Là ta mạo muội.”
Sắc mặt Dương Phi thoáng hổ thẹn, nàng ta nói: "Cũng vì sức khỏe không tốt, thần thiếp vẫn chưa đến thỉnh an nương nương. Thường ngày không có mấy ai đến nơi này, trước đó người của Cảnh Ngự Cung đến mang Thái tử đi, thiếp còn đang nghĩ xem có chuyện gì nên mới thất lễ.”
Tần Nhan cũng không cảm thấy bất ngờ khi nghe đến việc Thái tử bị mang đi, đã có chuyện chết đuối lần trước, Thần Phi thần hồn nát thần tính đương nhiên sẽ không để người ở bên cạnh Thái tử nhàn rỗi, cho nên nàng mới không sợ hãi mà cam đoan với Tiểu Khấu. Song, Tần Nhan không có ý định tiếp tục thảo luận đề tài thất lễ này, ngược lại hỏi: "Thái tử cũng thường xuyên đến chỗ ngươi sao?”
"Thái Tử chỉ yêu thích một vài nhành hoa ngọn cỏ thiếp trồng, ngài còn thường xuyên nhắc tới nương nương, nói nương nương đối xử với mình rất tốt, những bông hoa này chính là muốn tặng cho nương nương người."
Dương Phi vừa nói vừa nắm chặt khăn tay, thể lực có chút không chống đỡ nổi nhưng vẫn cố gắng gượng không ngồi xuống, cũng không cho thị nữ bên người đến đỡ, Tần Nhan đành phải vẫy tay nói: "Ngươi có bệnh trong người, ngồi xuống trước đi.”
Dương Phi vội vàng lắc đầu, nói: "Như vậy thật sự không hợp lễ." Vừa dứt lời, như nhớ tới gì đó, bèn phân phó thị nữ tùy thân của nàng ta mang một cái ghế ra.
Tần Nhan cũng không ngăn cản nàng ta, chỉ tranh thủ thời gian nhìn xung quanh nhưng vẫn chẳng tìm thấy loài hoa màu xanh kia, lúc định thần lại thì ghế đã được chuyển xong, nàng cũng không khách sáo mà ngồi xuống cách Dương Phi không xa, lúc này, Dương Phi mới được thị nữ dìu xuống chỗ ngồi.
Chú ý tới lư hương trên đài trước người Dương Phi, Tần Nhan lơ đãng nói: "Mùi hương này ngược lại có chút đặc biệt.”
Dương Phi dịu dàng mỉm cười gạt dây đàn hai cái, tiếng đàn du dương phát ra, sau đó mới nói: "Đây là Thần Phi cố ý tặng cho ta, có thể giúp an thần, nếu nương nương thích thì thiếp sẽ cho người đưa qua.”
"Không cần, trước đây ta từng dùng loại hương này, có điều Hoàng Thượng nói mùi hương này quá nồng, không cho ta dùng nữa."
Dương Phi nghe nàng nói vậy vẻ mặt có chút ảm đạm, Tần Nhan không đợi nàng ta nói chuyện, vuốt ve cây đàn trước mặt nói: "Đây là truyện thần thoại duy nhất mà ta thích, Một Khắc Phương Hoa Khúc, kể về Thần Nông và Không Tang, nữ tử hắn yêu sâu đậm nhưng cả hai lại không thể ở bên nhau. Thần Nông là quân vương thiên hạ, Không Tang chỉ đành phải chôn vùi tuổi trẻ cùng sắc đẹp của mình, tiếng đàn u oán như thế, e là nàng tức cảnh sinh tình đi.”
Dương Phi giương mắt nhìn nàng, đột nhiên cười cười, nụ cười thoáng vẻ tiêu điều, giọng nói gần như khẽ khàng: "Ai trong hậu cung này lại chẳng thế chứ. Hoàng Thượng từng nói người thích nghe ta đánh đàn, ngày ngày ta đều đàn, trong thâm tâm hy vọng người đừng quên khi xưa cả hai từng kề cạnh, nhưng thân thể ta không tốt, không thể trách người khác, dẫu sao người cũng là thiên tử.”
Tần Nhan quay đầu lại nhìn, thấy hốc mắt nàng ta đã có chút ẩm ướt, không khỏi lắc đầu nói: "Đây đã là lần thứ ba trong hôm nay ta nhìn thấy cảnh này. ”
Dương Phi không hiểu lời nàng nói có ý gì, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn nàng.
"Ta không mấy tinh thông cầm nghệ." Ngược lại Tần Nhan hơi bất đắc dĩ nói: "Nếu khóc có thể giải quyết vấn đề, ta sợ mười Lý Tích cũng không đủ.”
Nghe thấy nàng gọi thẳng tên húy của hoàng đế, sau một lúc lâu Dương Phi cũng không biết nên tiếp lời nàng thế nào.
"Đa tình hại thân, si tình hại tâm, ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt, ngày khác ta lại đến thỉnh giáo cầm nghệ của ngươi một phen."
Dương Phi hơi giật mình, không ngờ nhanh như vậy nàng đã muốn đi, đang định nói gì đó, Tần Nhan lại đi trước một bước cắt ngang lời nàng ta: "Không cần tiễn.”
Dương Phi có chút buồn cười nhếch khóe môi, nhìn nàng đứng dậy ung dung rời đi, thật sự là tới cũng vội mà đi cũng vội. - Ứng dụng TY T
Ra khỏi Cầm Cung, Tần Nhan chuẩn bị quay về theo đường cũ, chín khúc mười khúc rẽ một đoạn, đến gần Thiêm Hương Trì cây cối dần dần xanh tươi, trong rừng cây phía trước chợt lóe bóng người, nàng dừng lại, chỉ kịp trông thấy một góc áo xám xanh, còn chưa nhìn rõ người nọ đã biến mất không còn tung tích.
Tần Nhan nghĩ thầm, là cung nhân lớn mật nào đây, thấy người không ra hành lễ, ngược lại hoảng hốt không tìm được đường. Ánh mắt khẽ động, nàng phất dải đai lụa rối rắm, chậm rãi đi về phía góc đường.
Bóng người núp ở phía sau thấy Tần Nhan dừng ở phía trước thật lâu không nhúc nhích liền nghiêng mình trốn trong bụi cây, đợi đến khi nghe được tiếng bước chân lại vang lên phía trước mới lộ người ra ngoài.
Dáo dác nhìn quanh, phía đó nào còn bóng người, hắn đuổi theo vài bước, đưa mắt nhìn về phía góc đường, không khỏi "hừ" một tiếng, ngơ ngác nhìn con đường trống rỗng trước mặt.
"Lén lút theo sau ta làm gì?"
Khớp tay nàng gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu hắn, Lý Diễm bị Tần Nhan xuất hiện đột ngột bên cạnh dọa cho hoảng sợ, hoa trên tay cũng rơi xuống đất.
"Mẫu hậu, người dọa chết ta."
"Ngươi sắp dọa mẫu phi ngươi chết thì có." Tần Nhan thấy hắn vỗ vỗ ngực trấn áp kinh hãi bèn ngồi xổm xuống thay hắn nhặt đóa hoa trên mặt đất.
"Ta vừa hái hoa xong, còn chưa kịp đi tặng đã bị đám thủ vệ hộ tống trở về, lần này vất vả lắm mới tránh được bọn họ, vốn định tạo một bất ngờ cho mẫu hậu." Hắn có chút uất ức bĩu môi nói.
"Ta nhận lấy tâm ý của ngươi." Tần Nhan nhặt đóa hoa lên, môi lộ ra nụ cười, song lại mang vẻ lạnh lùng, Lý Diễm cũng cảm giác được tâm tình của nàng khác với ngày thường, vì thế vẻ mặt trở nên cẩn thận.
Tần Nhan bình thản nói: "Nếu ngươi còn trốn hộ vệ tự mình ra ngoài như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Lý Diễm vừa nghe, nhất thời sợ đến mức khóc ra nước mắt, tay chân luống cuống hỏi: "Vì sao? ”
Tần Nhan thấy hắn như vậy liền có chút mềm lòng, vì thế nhẹ giọng an ủi: "Mẫu phi ngươi sợ có người hãm hại ngươi, lần trước thị nữ trong cung ngươi chết đuối, nàng ấy nghĩ là do ta làm.”
Lý Diễm không hiểu lời nàng nói có ý gì, nhưng trong mông lung lại bắt được một ít trọng điểm, lập tức nói: "Là mẫu phi hiểu lầm người sao? ”
Tần Nhan cười cười, nàng không trả lời, chỉ sờ đầu hắn nói: "Lần sau nếu ngươi muốn đến tìm ta thì quang minh chính đại mang theo hộ vệ mà đến, cứ nói là do ta tuyên, mẫu phi ngươi cũng chẳng dám không đồng ý.”
"Chuyện này... chuyện này thực sự có thể sao?” Lý Diễm suy nghĩ một chút, giọng điệu thăm dò hỏi.
"Ta nói được là được."
Tần Nhan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của hắn, tiếp tục bổ sung: "Điều kiện tiên quyết là ngươi không được tự ý chạy lung tung, không thể rời khỏi hộ vệ bên người, có đồng ý không? ”
“Ta đồng ý!” Lý Diễm vội vàng gật đầu, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, khẽ cười nịnh nọt nói: "Lúc ta tới đây đã trông thấy Thất Hoàng thúc.”
Tần Nhan nghe vậy, thần sắc khẽ biến đổi, giọng không phập phồng nói: "Đừng nói lung tung, là ngươi nhìn lầm rồi. ”
Lý Diễm có chút không phục, phản bác: "Nhất định ta không nhìn lầm.”
Tần Nhan dịu dàng nói: "Ngươi đã quên rồi sao? Hậu cung không thể có nam tử ra vào, ngươi xem có phải hắn không hề đến chào hỏi ngươi không? ”
"Dường như thúc ấy rời đi rất gấp gáp, ta cũng chỉ thấy thoáng qua, Thất Hoàng thúc luôn khiêm tốn lễ độ, nói như vậy xem ra cũng đúng." Lý Diễm gật gật đầu, xem như thừa nhận mình nhìn lầm.
"Vậy ngươi thấy hắn đến từ đâu?"
"Hình như là từ lãnh cung bên kia." Lý Diễm suy nghĩ một lát mới nhíu mày nói: "Ta đã đi qua nơi đó, lạnh lẽo vắng vẻ, ngoại trừ một ít hoa cỏ thì chẳng có tí sức sống nào, nếu bắt ta sống trong đó chắc sẽ buồn chán đến chết mất.”
"Nếu không muốn sau này chán đến chết thì ngươi còn phải hứa với ta một chuyện."
"Chuyện gì?" Lý Diễm có chút thấp thỏm nhìn nụ cười ấm áp của Tần Nhan.
"Ngươi không được phép nói với bất kì kẻ nào chuyện ngươi nhìn thấy ai hôm nay." Tần Nhan suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Ngươi cũng chưa từng gặp ta.”
Mặc dù Lý Diễm không hiểu vì sao nhưng vẫn gật đầu thật mạnh đồng ý.
"Nhất định ta sẽ không nói."
Lúc này Tần Nhan mới hài lòng, nghĩ đến mình vừa lạnh lùng nói lời nặng nề với đứa nhỏ này, cảm thấy hơi áy náy, vì thế nàng sờ đầu hắn bảo: "Ở đó có hoa sen nở rất đẹp, ngày khác ta tự tay làm bánh hoa sen cho ngươi ăn được không?”
Lý Diễm nhất thời lộ ra vẻ mặt sùng bái nói: "Mẫu hậu còn biết làm cả điểm tâm sao?”
Tần Nhan bị ánh nhìn của hắn làm cho ngẩn người, động tác tay cũng khựng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Không biết cũng có thể học được.”
Đương nhiên Lý Diễm không nghe ra nỗi khổ trong lời nói của nàng, tự mình hô: "Mẫu hậu quá giỏi, vừa biết trèo cây vừa thạo bếp núc, phụ hoàng cũng không bằng người đâu.”
Tần Nhan cầm đóa hoa xoay người rời đi, Lý Diễm vội vàng đuổi theo, vòng qua bên cạnh nàng ríu rít nói: "Mẫu hậu mẫu hậu, khi nào người mới dạy ta leo cây vậy? Ta muốn ngắm nhìn phía bên ngoài hoàng cung, mẫu hậu mẫu hậu, hay là ngày mai người đi thả diều với ta đi, ối, ngày mai không được, phụ hoàng muốn dẫn ta đi tham dự yến hội, không thì hôm khác nhé, ta còn muốn ăn bánh hoa sen do mẫu hậu làm..."
Tần Nhan bị hắn quấn lấy thật sự hết cách, thấy Lý Diễm hào hứng bừng bừng nên cũng chẳng nỡ đẩy hắn ra, dáng vẻ không lớn không nhỏ ấy khiến nàng bất tri bất giác nở một nụ cười.
"Nương nương, Thái tử, thì ra hai người ở chỗ này."
Tần Nhan và Lý Diễm cùng nhìn lại, ra là Hoàn Nhi, vẻ mặt nàng ta giật mình khi thấy nàng cùng Thái tử đùa nghịch.
Nàng chỉnh lại biểu cảm, hỏi: "Là Thần Phi đến đòi người sao? ”
Hoàn Nhi như vừa tỉnh mộng, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, là Hoàng Thượng đột ngột giá lâm, nô tỳ chỉ nói với Hoàng Thượng là nương nương ra ngoài đi dạo, sẽ lập tức quay về ngay, lúc này Hoàng Thượng mới lệnh cho nô tỳ đi tìm nương nương. Nàng ấy dừng một lát mới do dự nói: "Nô tỳ đã âm thầm đuổi tiểu cung nữ kia đi rồi, dù sao như vậy cũng không tốt lắm.”
Tần Nhan nghe xong liền mỉm cười, nhìn Hoàn Nhi nói: “Đa tạ.”
Nàng nói vô cùng tự nhiên, hệt như đang đối mặt với một người bình thường, chẳng mảy may có chút giả vờ nào, vốn là ngươi cho ta, nên thù lao này ngươi xứng đáng được nhận. Hoàn Nhi nhớ đến lời nàng từng nói trước đây, mỗi người đều có chuyện xưa, bất kể thân phận thế nào, cho nên nàng chưa bao giờ bận lòng mọi sự rối ren ở hậu cung này, ngược lại còn rất thản nhiên trước mặt mọi người.
Hoàn Nhi lại có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: "Thỉnh nương nương quay về sớm một chút, Hoàng Thượng vẫn còn đang chờ trong cung.”
Tần Nhan gật đầu nói: "Ngươi đưa Thái tử trở về trước đi, giao cho Tiểu Khấu kia để nàng ấy lập công một lần, tương lai cũng dễ bẩm báo.”
Hoàn Nhi thoáng bội phục sự cẩn thận của nàng, vì thế gật đầu đồng ý, hành lễ rồi ra hiệu Thái tử đi theo mình. Thái tử vẫn còn chút lưu luyến không muốn rời, Tần Nhan đành ngồi xổm ngang người với hắn, nhìn vào mắt hắn mà nói: "Cuộc sống mai sau còn dài, ngươi còn sợ không gặp được ta sao?”
Lúc này Lý Diễm mới vui vẻ bật cười, ngoan ngoãn đi theo Hoàn Nhi.