Đáy mắt Mai Truyền Kỳ chợt lóe vẻ bỡn cợt, ngồi xuống cạnh Liên Trạch Dương: “Trạch Dương, sao cậu lại ở đây?”
Liên Trạch Dương thấy Tiểu Lục Tử có vẻ sốt sắng, khóe miệng khẽ cong: “Tôi đang chờ cậu.”
“Phải vậy không?” Mai Truyền Kỳ cũng không hỏi Liên Trạch Dương sao lại chờ mình, quay đầu nói với Tiểu Lục Tử: “Tiểu Lục Tử, cậu sửa soạn đồ đạt chúng ta sẽ đi Z thành.”
Liên Trạch Dương nghe bọn họ muốn rời đi, nhíu mày lại.
“Được.” Tiểu Lục Tử nhanh chóng chạy vào phòng thu thập hành lý.
Mai Truyền Kỳ thâm ý nhìn Liên Trạch Dương: “Nhìn cậu kìa, làm cho người ta sợ hãi bỏ chạy rồi đó.”
Liên Trạch Dương thản nhiên đáp: “Nếu biết anh em cậu xem trọng Tiểu Lục Tử, vậy mà còn dẫn cậu ta về Z thành nữa.”
Mai Truyền Kỳ nghiêm túc nói: “Có câu tôi phải nói trước, nếu chỉ là vui đùa, đừng tìm Tiểu Lục Tử, nếu cậu thật sự nghiêm túc, vậy phải nhắc nhở người nhà của cậu có chấp nhận người của Z thành hay không.”
Liên Trạch Dương là thiếu gia của một gia tộc lớn lâu đời, muốn ở cùng người Z thành, chắc chắc sẽ bị gia tộc phản đối gay gắt.
Bất quá, cậu biết Liên Trạch Dương khác Giản Dực, không như Giản Dực hay lạm giao, chắc chắc người trước sẽ suy nghĩ nghiêm túc chuyện này.
Liên Trạch Dương im lặng.
Mai Truyền Kỳ quay đầu nói: “Tiểu Lục Tử, ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Tiểu Lục Tử từ trong phòng đi ra: “Kỳ ca, có chuyện gì không?”
“Tôi vừa nãy mới nhớ tới một chuyện, vài ngày nữa tôi có một trận thi đấu quan trọng, vì thế cho nên cần phải rèn luyện nhiều hơn, tạm thời không thể đến Z thành, cậu ở đây thêm vài ngày nữa đi, chờ sau khi trận đấu kết thúc thì quay về.”
“Chuyện này…” Tiểu Lục Tử khó khăn nói: “Chuyện này… nơi này quá xa hoa, tôi có chút không quen.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Liên Trạch Dương im lặng: “Biết cậu ở không quen, vì thế nên tôi tới đón cậu về chỗ tôi.”
“Được.” Tiểu Lục Tử hưng phấn trở vào phòng tiếp tục thu thập.
Liên Trạch Dương tự giễu nói: “Cứ như vậy vội vàng rời đi.”
Mai Truyền Kỳ trêu chọc nói: “Là do cậu thành tâm không đủ.”
Liên Trạch Dương bĩu môi, chuyển đề tài câu chuyện: “Cậu mới vừa nói trận đấu quan trọng, là thi đấu gì?”
“Cậu hẳn biết tôi đang tham gia đấu trường cơ giáp đi?” Mai Truyền Kỳ thấy hắn gật đầu, tiếp tục nói: “Có thể đây là trận đấu cuối cùng, nếu thắng hoặc được người trong quân đội coi trọng, nói không chừng tôi có thể tiếp tục làm quân nhân nữa đấy.”
“Đây là chuyện tốt, chỉ là…” Liên Trạch Dương nhíu mày: “Sau khi vào quân đội, chắc chắn cậu phải lộ mặt, lúc đó chẳng may bị người phát hiện thân phận, chẳng phải là uổng công vô ích sao?”
Mai Truyền Kỳ cười: “Kim lão đại cũng đề cập chuyện này với tôi, đúng rồi, Kim lão đại là bằng hữu tôi đã nhận thức trong ngục, đấu trường cơ giáp này là do hắn quản lý. Theo thông tin của hắn, nếu người từ đấu trường cơ giáp được chọn lựa vào quân đội, sau khi nhập quân tịch điều đầu tiên là làm đội viên dự bị, sau đó được huấn luyện nghiêm ngặt trong vòng nửa năm, nếu được thông qua, sẽ bắt đầu tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm.”
Liên Trạch Dương nghe câu nói cuối cùng kia, nhíu chặt mày, bất quá, đây là sự lựa chọn của Mai Truyền Kỳ, hắn cũng không tiện nói.
“Điều quan trọng nhất, trong thời gian đầu, thân phận sẽ được bảo mật, khi nào lên đến cấp Tá, mới có thể chính thức được nhận vào, lúc đó mới thật sự trở thành sĩ quan.”
“Cấp Tá…” Liên Trạch Dương nhíu mày: “Người của Mai gia các cậu lên đến cấp Tá, thời gian ngắn nhất cũng mất mười năm đi? Chẳng lẽ cậu muốn ở đó mười năm sao?”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Vì nhiệm vụ ở đó vô cùng nguy hiểm, công lao cũng lớn, thế nên sẽ được thăng cấp nhanh thôi, chỉ cần ba bốn năm cũng có thể lên được cấp Tá. Tôi nghe Kim lão đại nói, hơn mười năm trước, có một người chỉ dùng một năm đã thăng cấp thành thiếu Tá.”
“Một năm?” Liên Trạch Dương kinh ngạc nhướn mày: “Người này thật có bản lĩnh, bất quá cậu đã bị khai trừ quân tịch, vậy còn có thể trở lại sao?”
“Có thể, cũng có trường hợp có người đã bị khai trừ quân tịch lần nữa làm quân nhân, chỉ cần có bản lĩnh, quân đội sẽ thu nhận.”
Liên Trạch Dương vỗ vỗ vai cậu: “Hi vọng lần tranh tài này cậu đạt được thắng lợi, trước đó, cậu phải bồi Nguy Nguy, cậu phải biết rằng nhóc có biết bao nhiêu nhung nhớ cậu bên cạnh a.”
Mai Truyền Kỳ nghe hắn nhắc đến con mình, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Cậu hy vọng sau khi được chọn, có thể bồi đứa nhỏ hết một năm, sau đó tiếp tục vào đội huấn luyện.
Mai Truyền Kỳ chợt nhớ tới lúc nãy thấy Ti Kiếm Đường, lại hỏi: “Trạch Dương, lúc nãy tôi đi vào, có gặp Ti Kiếm Đường và Phỉ Cẩm, hai người bọn họ sao…. Sao ở cùng nhau.”
“Cậu nói Phỉ Cẩm là tên nam tử trẻ tuổi kia ư?”
Mai Truyền Kỳ vừa nghe thế, liền biết Liên Trạch Dương biết tin gì đó, dù sao Ti Kiếm Đường tại nơi này thuê phòng, chắc chắn sẽ truyền vào tai Liên Trạch Dương.
Cậu gật gật đầu: “Tôi thấy hai người bọn họ từ trong phòng đi ra.”
Liên Trạch Dương trêu ghẹo: “Nhìn thấy bọn họ cùng đi ra, có phải là ghen không?”
Mai Truyền Kỳ liếc mắt: “Tôi cùng Ti Kiếm Đường đã là quá khứ, hiện giờ hắn ở cùng ai, không có quan hệ với tôi nữa.”
Liên Trạch Dương thử dò xét: “Hắn là cha ruột đứa nhỏ, cậu cũng không để ý ư?”
Mai Truyền Kỳ nhún vai: “Hắn không biết sự tồn tại của Nguy Nguy, mà tôi cũng không nói cha ruột của nhóc là ai, chỉ tội ủy khuất Quân Thanh. Nếu chuyện này ngăn cách giữa Quân Thanh và Lôi Tử Hàng, chắc là tôi sẽ suy nghĩ đem chuyện Nguy Nguy không phải con ruột của Quân Thanh nói Lôi Tử Hàng biết. Lúc nãy tôi hỏi chuyện về Ti Kiếm Đường và Phỉ Cẩm, vì bọn hắn rất có thể liên quan với người đã hãm hại tôi vào trại giam.”
Cậu đem chuyện của Phỉ Cẩm, còn có lúc Văn Khải Khang bắt cóc Nguy Nguy, chuyện Nguy Nguy nghe lén được nói hết cho Liên Trạch Dương biết.
Liên Trạch Dương kinh ngạc: “Đêm qua, tôi thấy Ti Kiếm Đường một mình uống say, sau đó Phỉ Cẩm chạy đến nơi này, dìu Ti Kiếm Đường vào phòng, lúc đó tình cờ tôi đi ngang qua họ, Ti Kiếm Đường liên tục gọi tên cậu, tôi đoán sau đó hắn xem Phỉ Cẩm thành cậu, liền…”
Mai Truyền Kỳ nhíu mày, đối với chuyện Ti Kiếm Đường xem Phỉ Cẩm thành cậu và Ti Kiếm Đường tưởng tượng cậu trở thành bạn giường cảm giác không tốt chút nào.
“Truyền Kỳ, tôi hỏi cậu, nếu cậu thấy Phong thượng tá cùng người khác từ trong phòng đi ra, cậu sẽ nghĩ sao?”
Mai Truyền Kỳ ngẩn người.
Tưởng tượng đến cảnh người đi ra là Phong Tĩnh Đằng và Phỉ Cẩm…
Trong lòng cảm thấy không thoải mái, hơn nữa, vô cùng khó chịu, cũng rất tức giận.
Liên Trạch Dương liên tục nhìn chằm chằm vào vẻ mặt biến hóa của cậu, sau đó nói: “Được rồi, cậu không cần trả lời tôi nữa.”
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Sao thế?”
Liên Trạch Dương cười nói: “Từ vẻ mặt của cậu đã nói cho tôi biết, nếu như Phong thượng tá cùng người khác ra khỏi phòng, cậu sẽ liều mạng với họ.”
Mai Truyền Kỳ không lên tiếng, biểu thị ngầm thừa nhận.
Cậu quả thật có ý tưởng đó.
“Người anh em à, nếu cậu thật sự thích Phong thượng tá, vậy phải nắm chắc cơ hội, đừng để mất đi mới phát hiện đối phương có tầm quan trọng với mình ra sao.”
Liên Trạch Dương móc một cái lọ từ trong túi ra, đưa cho Mai Truyền Kỳ: “Đây là Dực ngày trước giao cho tôi, nhờ tôi chuyển cho cậu.”
“Là cái gì?” Mai Truyền Kỳ đi tới nhìn một chút: “Đậu đậu đường? Dực đưa tôi cái này làm gì?”
Liên Trạch Dương cười ha ha, nhìn Tiểu Lục Tử trong phòng, đến bên cạnh Mai Truyền Kỳ, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc cấm, dùng để tránh thai, vì thế bên ngoài dán nhãn đậu đầu đường, để như thế mới không có ai hoài nghi cậu, dù sao nam nhân muốn mang thai phải có túi thai, ai sẽ hoài nghi cậu có thuốc tránh thai.”
Hiện tại nhân khẩu nơi này ngày càng suy giảm, thuốc tránh thanh và các loại phương pháp ngừa thai đều trở thành đồ cấm.
Khóe mắt Mai Truyền Kỳ giật giật: “Tôi đệt, có ý gì đây, các cậu xác định tôi bên dưới sao?”
Liên Trạch Dương đồng tình vỗ vỗ vai cậu: “Đã sinh đứa nhỏ rồi, cậu còn ngại gì nữa?”
Mai Truyền Kỳ vứt cái lọ lên người Liên Trạch Dương.
“Cậu xác định không muốn?” Liên Trạch Dương nói: “Cậu muốn hay không cũng đừng ném vào tôi chứ, đối với tôi cũng vô dụng thôi, thế nhưng cậu đừng quên thể chất của mình, cậu không cần túi thai cũng dễ dàng mang thai đó.”
Mai Truyền Kỳ lập tức đoạt cái lọ về, Liên Trạch Dương trêu chọc nói: “Nhớ kỹ, muốn bắt lòng của nam nhân thành tù binh, trước hết phải bắt thân thể của hắn.”
Trán Mai Truyền Kỳ chảy xuống hắc tuyến: “Không phải nói là muốn bắt được lòng của nam nhân, trước hết phải bắt dạ dày sao?”
“Câu này đã hết hạn từ lâu.” Liên Trạch Dương ôm vai cậu, nói nhỏ bên tai: “Buổi tối thử xem, nếu không, chờ lúc cậu tiến vào quân đội, đừng nói là lên giường, ngay cả gặp mặt cũng không thể, lúc đó đã vào đội ngũ, nửa năm mới về một lần, khi đó cậu đã sớm nhịn gần chết rồi.”
Mai Truyền Kỳ trêu tức nhìn Liên Trạch Dương: “Trạch Dương, tôi cảm thấy cậu có thể đổi nghề làm bà mai rồi đấy.”
Liên Trạch Dương cười cười: “Làm anh em tốt, nên mới nhắc nhở cậu như thế. Nếu là nam nhân thì đừng như đàn bà, thích thì thích, đem tâm và thân thể Phong thượng tá giải quyết tốt, cậu mới có thể an tâm tiến vào quân đội, không phải sao? Huống hồ hai người là bạn lữ, sớm hay muộn cũng sẽ lên giường thôi. Lẽ nào cậu còn muốn kéo dài đến lúc lưỡng tình tương duyệt hả? Tôi nói cho cậu biết, phụ nữ hiện giờ cũng đều lên giường trước, xem hai người có hòa hợp hay không rồi mới nói đến chuyện kết hôn, cậu đừng nói là ngay cả phụ nữ mình cũng không bằng nhá.”
Mai Truyền Kỳ im lặng nhìn cái lọ trong tay, cảm thấy Liên Trạch Dương nói cũng có lý.
Buổi tối, Mai Truyền Kỳ và Tiểu Lục Tử, Liên Trạch Dương cùng nhau dùng cơm, sau đó mới trở lại.
Lúc ăn cơm, cậu đặc biệt uống hơn hai ly rượu, hy vọng có thể dựa vào men rượu để chủ động một chút.
Liên Trạch Dương thấy Mai Truyền Kỳ uống rượu để có thêm động lực, nhanh chóng rót nhiều hơn vài ly, bất quá không dám để đối phương say khướt.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, mới dắt người lên xe.
Liên Trạch Dương nhìn Tiểu Lục Tử cũng leo lên xe theo, trong lòng có chút chán nản, nhưng Mai Truyền Kỳ trước đó cũng nói, hắn quả thật cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Mai Truyền Kỳ trở lại biệt thự, vừa lúc gặp phải bọn Lư Côn và Phong Tĩnh Đằng vừa dùng cơm trở về.
Hai người dẫn Mai Nguy Hiểm và Tiểu Lục Tử đuổi về phòng, sau đó mới vào phòng mình.
Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng nhắm mắt dưỡng thần nằm trên giường nói: “Có phải anh uống nhiều rượu không?”
“Có đứa nhỏ, tôi không dám uống nhiều, chỉ uống vài ly thôi.” Phong Tĩnh Đằng xoa xoa huyệt thái dương.
Mai Truyền Kỳ vỗ vỗ chân anh: “Anh đi tắm trước đi.”
“Ừm, tôi đến phòng bên cạnh tắm, ở đây để cậu sử dụng.”
Ánh mắt Mai Truyền Kỳ lóe lóe: “Hà tất phải đi làm gì, anh ở đây tắm luôn đi, lát nữa mới tôi dùng.”
Phong Tĩnh Đằng đáp một tiếng, đứng dậy vào phòng tắm.
Lúc đang tắm rửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.