Sau khi trở lại A thành, việc đầu tiên Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng làm là đưa Mai Nguy Hiểm đến bệnh viện kiểm tra cơ thể, xác định đứa nhỏ không bị tổn thương nghiêm trọng mới chở về nhà tắm rửa, sau đó đến chủ trạch Mai gia dùng cơm tối cùng Lão tổ tông.
Mai Phi Trần vẫn như thường ngày, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng khiến người khác khó thân cận được, bất quá đáy mắt lúc này lại tiết lộ sự quan tâm đối với đứa nhỏ, xác định hài tử không có gì đáng lo ngại, lúc này mới chuyển lực chú ý lên người Phong Tĩnh Đằng.
Đối với việc Phong Tĩnh Đằng đến, ông rất hoan nghênh, nhưng lại có vài phần đánh giá và nghiên cứu.
Phong Tĩnh Đằng ngồi đối diện ánh mắt sắc bén của Lão tổ tông, thái độ ung dung bình tĩnh trả lời những câu hỏi khiến ông cảm thấy hài lòng.
Lúc ăn cơm, An Tư bồi Mai Truyền Kỳ ngồi phía bên phải của Mai Phi Trần, giống như chủ như nơi này, nhiệt tình chiêu đãi Phong Tĩnh Đằng.
Mai Truyền Kỳ nhìn ra được thái độ An Tư xem Phong Tĩnh Đằng như là người nhà.
Trong lúc dùng cơm, Mai Phi Trần và Phong Tĩnh Đằng vừa ăn vừa nói chuyện về mặt quân sự, hai người tán gẫu càng lúc càng hăng say, dường như không thể nào nói hết đề tài được.
Sau khi ăn xong, ánh mắt ông nhìn Phong Tĩnh Đằng ngày càng kỳ lạ, trong mắt ngoại trừ nét thỏa mãn, chính là tán thưởng, khiến Mai Truyền Kỳ cảm thấy Lão tổ tông như là bố vợ xem mặt con rể, càng xem càng vừa ý.
Dùng qua bữa cơm, Mai Phi Trần để Mai Truyền Kỳ, Mai Nguy Hiểm và Phong Tĩnh Đằng qua đêm ở đây.
Nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng lưu lại của An Tư, Mai Truyền Kỳ thực sự không nỡ nói lời từ chối.
Cũng không biết có phải Mai Phi Trần cố ý hay không, ông bảo người dọn ba căn phòng, đứa nhỏ ngủ phòng giữa, Mai Nguy Hiểm và Phong Tĩnh Đằng ngủ hai bên, dường như cố ý tách hai người ra.
Phong Tĩnh Đằng nhìn theo bóng dáng An Tư, quay người vào căn phòng được Lão tổ tông an bài.
Từ lúc đứa nhỏ bị bắt đi, anh chưa ngủ tốt một đêm nào, hiện tại hài tử đã trở lại, anh cho là có thể ôm Mai Truyền Kỳ hảo hảo ngủ một giấc, không nghĩ tới đến chỗ Lão tổ tông dùng cơm lại khiến anh và Mai Truyền Kỳ chia phòng ngủ.
Lẽ nào Lão tổ tông vẫn không coi anh là bạn lữ của Mai Truyền Kỳ?
Phong Tĩnh Đằng ngủ trên giường xa lạ, làm cách nào cũng không ngủ được, nằm trên giường hơn nữa giờ vẫn cứ không buồn ngủ, đành phải đứng dậy đi tới ban công ngoài cửa sổ.
Anh vừa ra ngoài, liền phát hiện phòng của anh cùng Mai Nguy Hiểm, Mai Truyền Kỳ lại liên thông với nhau cùng một cái hành lang, không có bất kỳ vật cản nào.
Phong Tĩnh Đằng hai mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên, đi về phía căn phòng của Mai Truyền Kỳ.
Lúc đi ngang qua phòng của Mai Nguy Hiểm, anh thấy trong phòng nhóc vẫn còn sáng đèn.
Phong Tĩnh Đằng chợt dừng bước, nghi hoặc sao muộn thế này thằng bé vẫn chưa đi ngủ, lẽ nào chơi du hí đến quên ngủ đi?
Anh xuyên qua bức rèm ngoài cửa sổ nhìn vào căn phòng, liền thấy người hộ vệ gọi là An Tư đang ngồi bên giường, giúp Mai Nguy Hiểm đang say ngủ kéo lại chăn, hai mắt dưới lớp mặt nạ đặc biệt ôn nhu, giống như đang nhìn con mình vậy.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy nam nhân gọi là An Tư này đặc biệt kỳ quái, không giống như hộ vệ thông thường, như trên bàn cơm hôm nay, người này không những có thể cùng ngồi vào bàn dùng cơm với họ, hơn nữa hỏi han ân cần với Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm, so với Lão tổ tông còn quan tâm hơn.
Còn nữa, Lão tổ tông dường như rất dung túng nam nhân này, người ngoài nhìn vào liền biết An Tư trong lòng ông có địa vị rất không bình thường.
Phong Tĩnh Đằng lấy lại tinh thần, liền thấy An Tư cúi người xuống đến gần khuôn mặt nhỏ kia.
Lúc cách đứa nhỏ gần một thước, An Tư đột nhiên nhấc mặt nạ lên, trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn kia hôn một cái, ôn hòa nở nụ cười.
Phong Tĩnh Đằng thấy khuôn mặt của An Tư, con ngươi bình tĩnh bỗng nhiên khiếp sợ, hai chân đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
“Phong Tĩnh Đằng, anh đứng đó nhìn gì thế?”
Mai Truyền Kỳ cũng vì ngủ không được nên mới ra ban công, cũng không ngờ vừa ra ngoài liền thấy Phong Tĩnh Đằng đang đứng trước phòng con mình nhìn lén vào trong.
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mừng vì trong phòng đã được cách âm nên mới không khiến người trong phòng chú ý tới có người đứng bên ngoài cửa sổ.
Mai Truyền Kỳ hiếu kỳ đi tới, nhìn qua cửa sổ sau rèm cửa thì thấy An Tư đang điều chỉnh mặt nạ ngồi bên giường đứa nhỏ, sau đó đứng lên tắt đèn ra ngoài.
“Cậu có lẽ nhìn thấy tướng mạo của An Tư đi? Tôi nghĩ chuyện này không nên để Lão tổ tông biết được, nếu không ngày mai cậu đừng mong bước ra khỏi nơi này.”
Mai Truyền Kỳ cười quay đầu, thấy Phong Tĩnh Đằng phức tạp nhìn mình.
Cậu ngưng cười lại: “Sao thế? Lẽ nào anh bị hù dọa a?”
Phong Tĩnh Đằng nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ nhìn thấy tướng mạo của An Tư như thế nào sao?”
“Hộ vệ của Lão tổ tông đều mang theo mặt nạ, không thể dùng hình dáng thật của mình gặp người khác, không chỉ riêng tôi, những người của Mai gia đều chưa từng biết mặt thật của những hộ vệ này.”
Mai Truyền Kỳ tới gần Phong Tĩnh Đằng, thì thầm hỏi: “Lúc nãy anh thật sự nhìn thấy tướng mạo của An thúc?”
Phong Tĩnh Đằng chợt lóe vẻ cổ quái, khẽ gật đầu, đáp một tiếng: “Ừm.”
Mai Truyền Kỳ nhìn quanh bốn phía: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào phòng đi.”
Cậu dẫn Phong Tĩnh Đằng vào phòng mình, đóng cửa sổ lại, lập tức tò mò hỏi: “An thúc nhìn như thế nào? Có phải là rất đẹp trai hay không?”
Phong Tĩnh Đằng nhìn khuôn mặt hiếu kỳ lại có chút hưng phấn của Mai Truyền Kỳ, nhíu mày lại: “Trả lời vấn đề của tôi trước, tôi hỏi cậu, An thúc thật sự chỉ là hộ vệ của Lão tổ tông thôi sao?”
Mai Truyền Kỳ chợt nghĩ tới điều gì đó, cười hỏi: “Anh có phải cảm thấy An thúc không giống như những hộ vệ khác đúng không?”
Phong Tĩnh Đằng nói: “Ừm, Lão tổ tông không những để An thúc cùng dùng cơm với chúng ta, hơn nữa An thúc đối với cậu và Nguy Nguy rất tốt, như người nhà vậy.”
Mai Truyền Kỳ lập tức sửa lời: “Không phải như, mà thúc ấy vốn là người nhà của tôi.”
Phong Tĩnh Đằng kinh ngạc nhướn mày, ra hiệu Mai Truyền Kỳ nói tiếp.
“Hài tử Mai gia khi đến sáu tuổi đều phải được đo lường gien và thể năng, sau đó đưa đến chỗ Lão tổ tông huấn luyện, năm đó tôi vì chỉ có gien cấp B nên bị Lão tổ tông từ chối ngoài cửa, lý do rất đơn giản, ông không thu những người có gien dưới cấp A. Sau đó, không biết là ai cầu xin giúp tôi, Lão tổ tông mới miễn cưỡng đồng ý cho tôi nhập môn, bất quá không phải Lão tổ tông tự mình giáo dục, mà là hộ vệ bên cạnh ông, cũng chính là An thúc dạy tôi. Bắt đầu từ lúc đó, chỉ cần tôi rãnh rỗi sẽ lưu lại huấn luyện bên cạnh An thúc.”
Mai Truyền Kỳ nói đến đây, khóe miệng khẽ cong: “Lúc dạy dỗ, An thúc đặc biệt nghiêm túc, cho dù thể năng của tôi không đủ, thúc ấy cũng không thất vọng gì mấy, trái lại còn nghiêm khắc đốc thúc tôi, trong sinh hoạt thì quan tâm đầy đủ, ngày thường cũng hay hỏi han ân cần. Nói chung thúc ấy vừa là lão sư, vừa là cha, bởi vì thúc ấy cho tôi tình thương yêu và sự quan tâm của người cha, cho nên đối với tôi thúc ấy là người nhà.”
“Về phần quan hệ giữa An thúc và Lão tổ tông…”
Mai Truyền Kỳ nhíu nhíu mày lại: “Tôi gần đây cũng mới biết, bọn họ chắc là quan hệ bạn lữ.”
Phong Tĩnh Đằng nghe được An Tư và Lão tổ tông là bạn lữ, ánh mắt ngẩn ra: “Cậu trước đây không phải thường đi theo bên cạnh An thúc sao? Làm sao bây giờ mới biết? Lẽ nào bọn họ gần đây mới ở chung với nhau?”
“Hẳn không phải đâu, có thể là lúc tôi đi theo huấn luyện bên cạnh An thúc thì bọn họ đã ở cùng nhau rồi, chỉ có điều lúc đó tôi còn nhỏ, tất nhiên không thể phát hiện chuyện của người lớn. Hơn nữa hai người họ trước mặt người khác căn bản không có hành động thân mật nào, thế nhưng Lão tổ tông luôn dung túng An thúc hơn so với bất luận người nào khác.”
Phong Tĩnh Đằng khẽ nhíu mày lại.
“Tôi đã trả lời vấn đề của anh, anh cũng nên tiết lộ cho tôi một chút hình dạng của An thúc ra sao đi, lúc nhỏ tôi cũng từng yêu cầu An thúc lấy mặt nạ xuống cho tôi nhìn, nhưng đều bị cự tuyệt, lâu dần tôi cũng từ bỏ ý định này. Nhưng dù sao tôi cũng xem thúc ấy là cha mình, trong đầu ít nhiều gì cũng tò mò hình dáng thật của cha ra sao.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn khuôn mặt khẩn trương của Mai Truyền Kỳ, suy nghĩ một hồi, nói: “Ông rất dễ nhìn!”
Mai Truyền Kỳ nghe xong bốn chữ này, liền không đợi dứt câu, bất mãn nói: “Mịa nó, anh không nói cụ thể luôn đi, ví dụ như hình dáng của thúc ấy giống ai, như thế tôi mới có thể tưởng tượng ra được.”
Con ngươi Phong Tĩnh Đằng chợt lóe vẻ phức tạp: “Dung mạo tinh xảo, vô cùng đẹp, tựa như thiên sứ vậy.”
Mai Truyền Kỳ thuận miệng hỏi: “Như thiên sứ nào?”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Phong Tĩnh Đằng đỡ trán: “Nếu tôi nói hình dáng giống như thiên thần Michael [một trong ba thiên thần có vị trí cao nhất Michael, Raphael, và Gabriel], cậu có thể tưởng tượng đi?”
Mai Truyền Kỳ tức giận nói: “Ai bảo anh hình dung thúc ấy như thiên sứ.”
Phong Tĩnh Đằng thâm ý nói: “Nếu như tôi nói hình dáng ông ấy giống hệt Nguy Nguy, vậy cậu có thể tưởng tượng ra được chứ?”