Mai Truyền Kỳ nghe loa phóng thanh vang lên, thu hồi toàn tức địa đồ, nghiêm túc nhìn năm người trước mặt: “Tôi còn điều cuối cùng muốn nói, vô cùng quan trọng, các anh phải nhớ kỹ. Không quản đối phương trong đội ngũ có phải là chiến hữu hay bạn tốt của các anh hay không, nhưng hôm nay bọn họ là kẻ địch, các anh phải dốc sức đối phó bọn họ.”
“Vâng.”
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Nếu bọn họ đã đánh với các anh được phân nửa thời gian, nói muốn cầu hòa hoặc cùng các anh đánh một trận công bằng, các anh nên xử lý như thế nào?”
Chu Cát lập tức nói: “Chúng tôi kiên quyết từ chối chuyện như thế, chờ đến lúc phân thắng bại mới thôi.”
Lư Côn nói tiếp: “Chúng tôi nhất định không vì đối phương là chiến hữu mà lòng dạ mềm yếu, vì thế đội trưởng cứ yên tâm.”
Những người khác gật đầu.
Mai Truyền Kỳ lớn tiếng quát: “Sai.”
Năm người sững sờ, Tề Cư nhíu mày hỏi: “Sai sao? Chẳng lẽ muốn chúng tôi đầu hàng?”
“Không phải đầu hàng, mà đáp ứng bọn họ cầu hòa hoặc đánh một trận công bằng, đợi bọn họ mất cảnh giác, thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị liền nã pháo, đợi đến lúc trọng tài xử bọn họ mất quyền thi đấu thì thôi, như thế sẽ làm giảm thương vong bên ta.”
Năm người: “…”
Nguyên Phong hỏi: “Đội trưởng, làm như thế có chút nham hiểm a.”
Mai Truyền Kỳ liếc nhìn Nguyên Phong: “Lúc anh làm nhiệm vụ, là chọn dùng não diệt địch, hay chọn lưỡng bại câu thương?”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
“Rất tốt, hy vọng mọi người đều nhớ kỹ, có một số chuyện không phải dựa vào vũ lực của mình để giải quyết tất cả.” Mai Truyền Kỳ quét mắt nhìn mọi người: “Nếu không có bất cứ vấn đề gì, chúng ta liền ra ngoài kiểm trắc gien và thể năng.”
Dứt lời, năm người nhanh chóng mang kính râm lên, cũng lấy nón ra đội.
“…” Mai Truyền Kỳ nghi hoặc: “Các anh đây là…”
Tề Cư trả lời: “Báo cáo đội trưởng, đây là trận đấu sẽ khiến toàn bộ tinh cầu chú ý, không thể để người khác phát hiện thân phận thật của chúng tôi là quân nhân, nếu không sẽ bị cấp trên xử lý kỷ luật.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Sáu người ra khỏi phòng nghỉ, bình luận viên dẫn theo nhiếp ảnh gia đi tới: “Các vị khán giả, nơi này đang phát trực tiếp trận đấu cơ giáp, hiện tại là mười giờ năm phút, người dự thi ‘Truyền Kỳ’ đang dẫn đồng đội rời khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị đến thông đạo tiến hành kiểm trắc, lần kiểm trắc này do viện nghiên cứu SDP cung cấp máy kiểm trắc loại mới nhất, tuyệt đối có thể đảm bảo tính công bằng của trận đấu này…”
Mai Truyền Kỳ vừa ra khỏi phòng nghỉ liền nghe bình luận viên nói như dây pháo, đùng đùng đùng liên tục không ngừng.
Lực chú ý của cậu không đặt lên người bình luận viên, mà đang tìm kiếm thân ảnh đội ngũ còn lại, đáng tiếc cậu không thấy đội kia nhưng lại nhìn thấy một đứa nhỏ xinh đẹp đang ngồi giữa Tiêu Lập và Xa Thiếu Hoa.
Mai Truyền Kỳ nhìn rõ khuôn mặt đứa bé, suýt nữa bị vấp té.
Đứa nhỏ kia không phải con cậu thì còn có thể là ai!
Hôm nay là thứ ba, ai có thể nói cho cậu biết, sao thằng bé không ở trường học mà lại ở đây?
Mai Truyền Kỳ xoa trán.
Nhất định là Phong Tĩnh Đằng dẫn nhóc theo.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy đau đầu, bất quá có hai người so với cậu còn đau đầu hơn, lúc này đang an vị bên cạnh Mai Nguy Hiểm.
Xa Thiếu Hoa trong quân ngũ lập không ít chiến công, gặp chuyện khó khăn không ít, nhưng lúc này dường như đang chịu bó tay.
Chỉ vì hắn bất cẩn đạp phải địa lôi của đứa nhỏ, hắn cũng chỉ nói một câu: “Mai Nguy Hiểm, sao baba con lại đặt tên con là Mai Nguy Hiểm?”
Đứa nhỏ vừa nghe, quay đầu nhìn hắn: “Thiếu Hoa thúc thúc, thúc biết tại sao cha thúc lại đặt lên là Thiếu Hoa không?”
Xa Thiếu Hoa giải thích: “Anh bạn nhỏ Mai Nguy Hiểm, chữ Thiếu của ta là bốn âm chứ không phải ba âm, còn chữ Hoa có hai âm chứ không phải bốn âm, hiểu chưa?”
Đứa trẻ dường như không nghe, nói tiếp: “Thiếu Hoa thúc thúc, cha thúc hy vọng thúc có thể làm nhiều nói ít, vì thế nên mới đặt tên này, vậy mong thúc ít nói một chút.”
Xa Thiếu Hoa: “…”
Tiêu Lập nghe thế, không khách khí cười to.
Trần Hải và Hạ Bạch đứng phía sau, cùng những người khác, cắn chặt môi dưới, không để mình cười ra tiếng.
Sở dĩ bọn họ ở đây vì để bảo vệ hài tử an toàn.
Xa Thiếu Hoa chà chà mặt, quyết định không tính toán với đứa nhỏ, tiếp tục hỏi: “Anh bạn nhỏ Mai Nguy Hiểm, baba con đâu? Baba con hiện tại không phải là quân nhân, nhất định có thời gian mang con đi chơi mới đúng, sao con lại đi cùng Phong thượng tá đến xem thi đấu?”
Tiêu Lập nghe như thế, tâm liền nâng lên, biết Xa Thiếu Hoa đang lừa đứa nhỏ nói ra, không biết nhóc có biết chuyện của baba không nữa.
Mai Nguy Hiểm đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn Xa Thiếu Hoa, trầm giọng nói: “Nhìn một chút tiền đồ này của thúc xem! Xa gia phí tinh lực lớn để giáo dục thúc, cho thúc ngồi vào vị trí Trung tá, lẽ nào thúc chỉ học được bản lĩnh cùng đứa nhỏ nói thôi sao?”
Xa Thiếu Hoa: “…”
Sao hắn cảm giác khẩu khí của đứa nhỏ này giống như ông nội đang dạy dỗ thế.
Đám Trần Hải và Hạ Bạch rốt cục không nhịn nổi nữa, không khách khí cười lên.
Tiêu Lập cảm thấy bụng của mình đều cười đến đau cả ruột, hắn thật sự muốn biết Mai Truyền Kỳ làm sao dạy dỗ được con trai như vậy.
Mai Nguy Hiểm nhào lên người Tiêu Lập, nở nụ cười thật tươi hỏi: “Tiêu thúc thúc, con mới vừa học cách phát biểu của ông cố, có giống không?”
“Giống, cực kỳ giống.” Lời này là Xa Thiếu Hoa nói.
Hắn tức giận nói: “Tôi cho là mình nhìn thấy ông nội mình đây.”
Những người khác nghe thế, cười càng lớn hơn.
Mai Nguy Hiểm bò lên người Tiêu Lập: “Tiêu thúc thúc, con có thể đặt cược không?”
Tiêu Lập thu lại nụ cười: “Con muốn đặt cược?”
Mai Nguy Hiểm gật đầu: “Con muốn đặt Truyền Kỳ thắng, nhưng con chỉ là đứa nhỏ, không có thẻ tên, không thể đặt cược được.”
Tiêu Lập hơi nhíu mày: “Sao con muốn đặt Truyền Kỳ thắng?”
Mai Nguy Hiểm ngây thơ nói: “Vì người này giống baba con cũng gọi là Truyền Kỳ.”
“Chỉ vì như thế?”
“Vì nếu đặt Truyền Kỳ thắng có thể được một lời hai, khiến tín dụng điểm của con cao gấp ba lần.”
Tiêu Lập buồn cười nói: “Con xác định Truyền Kỳ sẽ thắng?”
Mai Nguy Hiểm hưng phấn nói: “Con tin là ai tên Truyền Kỳ cũng sẽ thắng thôi.”
Xa Thiếu Hoa xì cười.
Tiêu Lập giả vờ khổ sở: “Nhưng nếu đặt Truyền Kỳ thắng cuộc phải đặt tối thiểu 20 triệu tín dụng điểm, con có nhiều tín dụng điểm sao?”
Dù sao đối phương chỉ là tiểu hài tử, nhỏ như thế đã học đánh cược, vì thế nói 20 triệu tín dụng điểm để đánh cuộc khiến nhóc tự biết khó mà lui.
Bất quá, tiền đặt cược tối thiểu vào Truyền Kỳ mặc dù không cần 20 triệu tín dụng điểm, nhưng ít nhất cũng phải 10 triệu tín dụng điểm.
Nụ cười trên mặt Mai Nguy Hiểm phai dần, lộ ra vẻ khổ sở, tay nhỏ không ngừng xoa lên quần áo, dường như thật khó khăn, một bộ không bỏ ra nổi số tín dụng điểm lớn như thế.
“Thật sự phải có 20 triệu tín dụng điểm sao ạ?”
Thật lòng Tiêu Lập không muốn nhìn đứa nhỏ trước mặt mất đi nụ cười kia, điều này cũng khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Hắn quay đầu qua đáp: “Đúng thế.”
Mai Nguy Hiểm ủy khuất nói: “Vậy nếu con có 20 triệu tín dụng điểm thì mới có thể đặt cược với Tiêu thúc thúc được?”
“Đúng thế.”
“Không có yêu cầu khác sao?”
“Không có.”
Khuôn mặt Mai Nguy Hiểm đột nhiên sáng ngời, làm gì còn bộ dạng ủy khuất như lúc nãy.
Nhóc cười khúc khích: “Tiêu thúc thúc, con muốn đặt cược 100 triệu a.”
“Cái gì?” Tiêu Lập nhanh chóng quay đầu, không tin vào tai mình.
Xa Thiếu Hoa cười nói: “Anh bạn nhỏ, con biết 100 triệu tín dụng điểm lớn bao nhiêu sao? Con biết phía sau có mấy số 0 không?”
Mai Nguy Hiểm quay đầu nhìn Xa Thiếu Hoa: “Thiếu Hoa thúc thúc, hài tử Xa gia chẳng lẽ bảy tuổi còn chưa biết đếm ư? Ngay cả 100 triệu cũng không biết phía sau có bao nhiêu số 0 đi? Vậy thật ngu ngốc mà.”
Xa Thiếu Hoa: “…"
Hắn quyết định ngưng nói chuyện với đứa nhỏ này.
Tiêu Lập không xác định hỏi: “Con thật có 100 triệu?”
Thật ra hắn muốn hỏi Mai Truyền Kỳ sao lại cho đứa nhỏ nhiều tín dụng điểm như thế.
Mai Nguy Hiểm gật đầu: “Lúc đấu thú với Văn gia tam thiếu Văn Khải Khang, thua 100 triệu tín dụng điểm, chú Phong cho con hết số tiền này đấy.”
Mọi người: “…”
Tiêu Lập hỏi: “Con đặt cược hết 100 triệu tín dụng điểm, baba con biết không?”
Hy vọng chuyển sang Mai Truyền Kỳ, có thể khiến đứa nhỏ từ bỏ đánh cuộc.
Mai Nguy Hiểm ý cười không giảm: “Baba có nói, chuyện nhỏ để con tự quyết định, chuyện lớn mới tìm baba.”
Mọi người im lặng.
Bỏ 100 triệu tín dụng điểm để đặt cược, còn không phải là chuyện lớn?
Tiêu Lập tò mò hỏi: “Trong mắt baba con, cái gì là chuyện nhỏ, cái gì là chuyện lớn?”
“Baba con nói, chuyện mình có thể tự giải quyết hoặc quyết định thì là chuyện nhỏ, những chuyện không giải quyết được hoặc không quyết định được thì là chuyện lớn, lúc đó mới tìm baba.”
Tiêu Lập đỡ trán.
Phương pháp giáo dục thật kỳ lạ.
Hắn không biết, Mai Truyền Kỳ dạy con mình như vậy vì cậu thường xuyên không có mặt ở bên cạnh đứa nhỏ, nếu nhóc gặp chuyện cậu cũng không thể nào nhanh chóng giải quyết dùm nhóc, chỉ có thể để nhóc tự tìm cách giải quyết.
Ngoài ra, cậu cũng muốn bồi dưỡng tính độc lập cho hài tử, không phải việc gì cũng đều dựa vào cha mẹ.
Dù sao cha mẹ không thể cả đời che chắn phong ba bão táp cho con được.