Mai Truyền Kỳ vừa rời đi, thông tấn khí của Chu Cát liền vang lên.

Hắn nhìn thấy là Phong Tĩnh Đằng gọi tới, cả người run lên, cảm thấy khuôn mặt bị đánh lúc nãy càng đau hơn.

Chu Cát tiếp máy, âm thanh trầm thấp phẫn nộ lập tức truyền vào tai: “Cậu và đám Lư Côn có phải đang ở nhà tôi hay không?”

Hắn nhẫn nhịn đau đớn trên mặt, gian nan nói: “Phong Thượng tá, ngài hãy nghe tôi nói…”

Âm thanh lãnh nộ đánh gãy lời hắn: “Cậu chỉ cần trả lời tôi là có hay không thôi.”

Chu Cát vội vàng nói: “Vâng, bất quá…”

Lời còn chưa dứt, đối phương liền cúp thông tấn khí.

Những người khác bưng vị trí bị đánh đi tới bên cạnh Chu Cát: “Phong Thượng tá nói gì?”

“Phong Thượng tá chỉ là hỏi tôi có phải đang ở nhà ngài ấy hay không, tôi nói có, vừa muốn giải thích liền bị cúp máy.” Vẻ mặt Chu Cát như đưa đám: “Tôi có cảm giác sẽ bị đánh.”

Tề Cư vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo, chỉ cần chúng ta giải thích với Phong Thượng tá, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp địa vị của Mai Truyền Kỳ trong lòng Phong Tĩnh Đằng, cũng không ngờ bên cạnh Phong Tĩnh Đằng còn có một tiểu yêu nho nhỏ chuyên gây rối.

Phong Tĩnh Đằng về đến nhà, gương mặt bình tĩnh rời khỏi xe huyền phù, dùng sức đóng cửa xe lại, ‘bang’ một tiếng thật lớn, khiến trong lòng mười tên quân nhân đứng trong sân cùng run lên.

Bước chân anh phảng phất như từ địa ngục đi ra, từng bước từng bước đến gần bọ họ: “Truyền Kỳ đâu?”

Phong Tĩnh Đằng vừa hỏi, vừa chú ý vào y phục dính đầy bùn đất của họ, rõ ràng trước đó đã có đánh nhau, vài người trong đó gương mặt đều bị sưng lên.

Chu Cát yên lặng duỗi hai tay ra, để Phong Tĩnh Đằng nhìn cái răng trong tay hắn.

Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy cái răng kia, hàn khí trên người nháy mắt xuống hơn trăm độ: “Các cậu dám đánh rớt răng của Truyền Kỳ.”

“Phong Thượng tá, răng này là của tôi.” Chu Cát nhanh chóng giải thích.

Phong Tĩnh Đằng nghe không phải là răng của Mai Truyền Kỳ, lập tức dời mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào bọn họ: “Tôi cảm thấy chúng ta rất lâu rồi chưa lên võ đài.”

Ngay cả nặng lời anh cũng không nỡ nói cùng Truyền Kỳ, bọn họ lại dám ra tay đánh người, nhất định là chán sống rồi.

Đám người Chu Cát run lên, nghĩ đến vẻ quyết tâm của Phong Tĩnh Đằng trên lôi đài, hai chân bọn họ lập tức nhũn ra, không nghĩ tới phân lượng Mai Truyền Kỳ trong lòng Phong Thượng tá sẽ nặng như thế.

Tề Cư bước ra khỏi hàng: “Phong Thượng tá, chúng tôi cũng không đả thương được Mai Truyền Kỳ.”

“Nếu như không làm em ấy bị thương, em ấy sẽ nói các người ép em ấy ly hôn sao? Nếu như không làm em ấy bị thương, thông tấn khí của em ấy sẽ bị cúp sao? Nếu như không làm em ấy bị thương, vậy em ấy ở đâu? Trong phòng sao?”

Phong Tĩnh Đằng nghĩ đến lúc nghe Mai Truyền Kỳ nhắc tới hai chữ ly hôn, cả người đều hoảng hốt, nghĩ có phải là Phong gia tìm người đến gây phiền phức cho Mai Truyền Kỳ, ép cậu ly hôn với mình, nhưng không nghĩ tới đều là thủ hạ của mình.

Tề Cư nói: “Phong Thượng tá, thông tấn khí của Mai Truyền Kỳ là do chính hắn ta cúp, sau đó hắn ta tự mình lái xe rời đi.”

“Baba, nhất định là bị thương nghiêm trọng, vì thế tự mình vào bệnh viện.” Một âm thanh non nớt chen vào.

Đám Tề Cư nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một đứa nhỏ xinh như búp bê đứng bên cạnh Phong Tĩnh Đằng.

Chu Cát vội nói: “Cậu bạn nhỏ, đừng nói lung tung như thế, sẽ hại bọn chú bị đánh đấy, hơn nữa chúng ta cũng không có đánh baba nhóc.”

Mai Nguy Hiểm mở to đôi mắt vô tội nhìn bọn họ: “Chú ơi, chú càng giải thích thì càng che giấu, khẳng định chú đã đánh baba con, baba con mới lái xe rời đi.”

Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng trừng bọn họ, trước tiên vào nhà xe kiểm tra xem có còn xe hay không.

Kỳ thật anh biết rõ Mai Truyền Kỳ, đám Lư Côn muốn đả thương cậu còn phải phí chút sức lực, chỉ là khi nghe tin cậu bị thương cùng với chuyện ly hôn, trong lòng hoảng hốt không thôi.

Hơn nữa, với tính tình của đám Lư Côn, nhất định là trước mặt Mai Truyền Kỳ nói những thứ không nên nói.

Mai Nguy Hiểm thấy Phong Tĩnh Đằng vừa đi, lập tức cười hề hề về phía đám người Lư Côn: “Các chú à, có phải là bị baba đánh đau đi? Các chú nhất định cho rằng baba con dễ ức hiếp, cho nên mới bị đánh đi? Thực sự là quá ngu ngốc mà! Hơn nữa, bắt nạt baba con là phải trả giá thật lớn.”

Nụ cười xấu xa bỗng trở nên oan ức, trong mắt như đọng vài giọt lệ trên đó, xoay người khóc lóc chạy về phía Phong Tĩnh Đằng: “Cha, cha, bọn họ thừa nhận đánh baba, bọn họ là đại bại hoại.”

Đám Lư Côn nghe đứa nhỏ nói, nhanh chóng trợn mắt lên, đứng hình toàn tập!

Thằng nhóc này quả thật rất giống baba nó, đáng ghét vô cùng, quá biết tự biên tự diễn đi.

Thật sự có baba dạng gì thì con liền dạng đó!

Phong Tĩnh Đằng không thấy xe huyền phù của Mai Truyền Kỳ, xác định cậu thật sự đã ra ngoài.

Sau đó, liền nghe đứa nhỏ khóc lóc chạy tới.

Phong Tĩnh Đằng đau lòng ôm nhóc: “Ngoan, đừng khóc, cha sẽ phạt bọn họ mà.”

Anh trầm mặt đến trước mặt đám người Lư Côn.

Đám Lư Côn cảm thấy bọn họ có nhảy xuống sông cũng tẩy không sạch nổi.

Lúc này, thông tấn khí của Phong Tĩnh Đằng vang lên.

Anh nhìn nhìn, thấy là Mai Truyền Kỳ gọi tới, nhanh chóng nghe máy: “Truyền Kỳ, cậu đang ở đâu?”

“Phong Tĩnh Đằng, tôi không sao. Cú điện thoại lúc nãy là đùa anh thôi, bất quá, thủ hạ của anh quả thật thiếu dạy dỗ, tôi thay anh dạy cho bọn họ một khóa. Anh cũng đừng phạt bọn họ, dù sao bọn họ cũng muốn tốt cho anh, đừng tổn thương trái tim mỏng manh của họ, tôi còn có việc, không nói nữa, buổi tối có thể không kịp về ăn cơm, anh bồi bọn họ đi.”

Mai Truyền Kỳ gọi tới, cậu cảm thấy giáo huấn bọn Lư Côn nhiêu đó là đủ rồi, huống chi đối phương cũng không phạm sai lầm lớn.

Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ cúp máy, yên lặng nhìn Mai Nguy Hiểm đang nghe lén bên cạnh.

Đứa nhỏ này càng ngày càng biết đóng kịch.

Mai Nguy Hiểm không vì vạch trần mà lúng túng, cười hì hì: “Thì ra là baba lợi hại như vậy, một người đánh mười người, cha à, binh lính của cha quá vô dụng, nên bỏ vào nồi nấu lại đi, cẩn thận giáo huấn một lần nữa.”

Lúc này, trong mắt nhóc đừng nói là nước mắt, ngay cả ghèn cũng không tìm thấy.

Phong Tĩnh Đằng vừa tức vừa buồn cười nhéo nhéo mũi nhỏ, quay đầu nhìn đám Tề Cư nói: “Các cậu vào nhà bôi thuốc đi, còn Chu Cát thì vào bệnh viện nạm răng vào, chi phí cứ tính cho tôi. Buổi tối tôi sẽ dẫn mọi người đến quán rượu dùng bữa.”

Mọi người đều hoan hô.

Nháy mắt liền đem chuyện bị oan uổng quên hết đi.

Mai Truyền Kỳ sau khi cúp máy, tới nhà hàng Noãn Dương, trực tiếp vào thang máy đến tầng thứ 99, trong này tổng cộng có mười gian phòng xa hoa, mỗi gian đều được trang trí hoa lệ, công năng đầy đủ, phục vụ cũng nhất lưu.

Cậu đi đến gian phòng cuối cùng, trên đường đi bỗng có một gian phòng mở ra, đi ra là một nam tử mặc tây trang màu trắng.

Mai Truyền Kỳ định thần nhìn lại, thấy người ra là Ti Kiếm Đường không khỏi sững sốt một chút.

Cậu không nghĩ tới ở đây lại gặp được người này, hơn nữa, thời điểm nhìn thấy Ti Kiếm Đường khiến cậu nhớ tới một chuyện.

Đó chính là chuyện Văn Khải Khang bắt con mình rốt cuộc có quan hệ đến Ti Kiếm Đường hay không.

Ti Kiếm Đường cũng không nghĩ tới ở đây lại nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, thần sắc lãnh đạm đột nhiên trở nên hoảng loạn: “Truyền… Truyền Kỳ, cậu sao lại ở đây?”

Mai Truyền Kỳ thấy hắn bối rối, nhíu mày, đoán thử Ti Kiếm Đường có phải vì kế hoạch bắt cóc con mình không nên khi đối mặt với cậu liền trở nên chột dạ.

Lúc này, gian phòng Ti Kiếm Đường vừa nãy xuất hiện lại bị người khác mở ra, bên trong truyền ra âm thanh: “Đường, sao anh không chịu chờ em.”

Sắc mặt Ti Kiếm Đường đột nhiên trở nên khó coi.

Mai Truyền Kỳ nghe giọng nói quen thuộc, ánh mắt chuyển về phía cánh cửa, thấy người tới là Phỉ Cẩm, nhếch miệng cười.

Phỉ Cẩm cùng nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, lộ ra thần sắc đắc ý, kéo kéo y phục trên người, đi lại gần Ti Kiếm Đường.

Hắn vòng tay ôm Ti Kiếm Đường: “Đường, chúng ta đi dùng bữa đi.”

Ti Kiếm Đường trầm mặt, rút cánh tay về, sốt ruột nhìn Mai Truyền Kỳ mở miệng, như muốn giải thích việc gì đó.

Mai Truyền Kỳ thấy dấu hôn trên cổ Phỉ Cẩm, ánh mắt giật giật, nhìn Ti Kiếm Đường nói: “Tôi tới nơi này tìm bạn, tôi còn có việc đi trước.”

Ti Kiếm Đường thấy Mai Truyền Kỳ trấn định đi qua, vội hô: “Truyền Kỳ!”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc xoay người: “Còn có việc gì sao?”

“Tôi…”

Ti Kiếm Đường không biết phải mở miệng giải thích tình huống này như thế nào, huống hồ, hắn cũng không phải là ai đó của Mai Truyền Kỳ, đối phương căn bản không cần hắn giải thích. Hơn nữa, Mai Truyền Kỳ đã cùng nam nhân khác kết hôn, trong lòng cũng đã sớm không còn hình bóng của hắn nữa.

Hắn rũ mắt, che khuất vẻ cô đơn: “Không có gì.”

Mai Truyền Kỳ quay người đi đến gian phòng cuối cùng, ấn chuông cửa, vài giây sau cửa phòng được mở ra, Tiểu Lục Tử bối rối chạy ra: “Kỳ ca.”

Cậu thấy quần áo của Tiểu Lục Tử có chút xốc xếch, nghi ngờ nói: “Cậu sao thế?”

“Không… Không có gì a!” Tiểu Lục Tử lúng túng cười.

Mai Truyền Kỳ quan sát Tiểu Lục Tử.

Cậu không cảm thấy Tiểu Lục Tử thật sự không có gì.

Rất nhanh liền chú ý thấy có một dấu màu tím trên cổ Tiểu Lục Tử.

Mai Truyền Kỳ híp mắt.

Đệt, hôm nay đến cùng là ngày nào thế?

Cậu liên tục nhìn thấy hai người trên cổ đều có dấu hôn.

Mai Truyền Kỳ trấn định hỏi: “Trong phòng cậu có người?”

Tiểu lục tử hơi hơi hoảng hốt: “Đúng… đúng vậy, Liên tiên sinh đang ở trong phòng chờ anh.”

Mai Truyền Kỳ ý vị thâm trường nói: “Có đúng vậy không?”

Cậu đi vào, liền thấy Liên Trạch Dương đang nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play