Đám quân nhân nghe tiếng mở cửa, thấy có người đi ra, lập tức cùi đầu chào: “Thượng tá, hảo!”

Mai Truyền Kỳ thấy đội hình chỉnh tề, cùng với động tác đồng loạt, khóe miệng khẽ cong: “Mọi người hảo, mọi người không cần khách khí như vậy, mọi người lần sau nên nhìn rõ người rồi mới cúi chào.”

Mười tên quân nhân thấy người ra là Mai Truyền Kỳ, lập tức ‘A’ một tiếng.

“Thượng tá thật sự đã đăng ký kết hôn với cậu ta rồi?”

“Mịa nó, đều ở cùng một chỗ, sớm biết trước như thế tôi không thèm khiến Thượng tá kinh hỉ, hiện tại, ngược lại bị kinh hách là chúng ta.”

“Tôi phải hỏi Thượng tá cho rõ chuyện này.”

Mười tên quân nhân trước mặt Mai Truyền Kỳ bắt đầu thảo luận.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày nói: “Phong Tĩnh Đằng không có ở nhà, các người có cần vào nhà chờ anh ta trở về hay không?”

Mười tên quân nhân đều không chú ý đến cậu, vây thành vòng tròn thảo luận với nhau.

Mai Truyền Kỳ cũng không để ý nữa, đóng cửa lại, trực tiếp đi về hướng xe huyền phù.

Mười tên quân nhân thấy Mai Truyền Kỳ muốn rời đi, phi thường ăn ý liếc mắt ra hiệu, nhanh chóng quay người đi về hướng Mai Truyền Kỳ, chặn đường cậu lên xe huyền phù.

Cầm đầu là Tề Cư chắn trước cửa xe, hắng giọng một tiếng: “Ngươi chính là Mai Truyền Kỳ?”

Mai Truyền Kỳ tinh mắt nhíu mày, cười nói: “Tôi có phải là Mai Truyền Kỳ hay không, trong lòng anh hẳn phải biết rõ?”

Lư Côn đứng bên cạnh Tề Cư khinh thường nói: “Bộ dạng chẳng ra sao, Thượng tá sao lại coi trọng ngươi chứ.”

Mai Truyền Kỳ trả lời một câu: “Đúng thế, khẳng định mắt Thượng tá nhà anh có vấn đề, phải trị.”

Lời này khiến Lư Côn cứng họng.

Chu Cát hừ lạnh: “Lá gan nhỏ như thế nhưng miệng cũng lợi hại, nếu lá gan của ngươi lợi hại bằng một nửa miệng, cũng sẽ không có kết cục bỏ trốn như thế.”

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhìn hắn: “Công phu quyền cước của các anh cũng tương đối lợi hại, lại muốn dùng miệng công kích người khác, nếu không, cũng sẽ không có quả tốt khi chặn đường người khác đâu.”

“Ngươi…” Chu Cát đỏ mặt: “Mai Truyền Kỳ, ngươi đừng có ở đó phách lối, nếu không phải vì ngươi, Thượng tá của chúng tôi, không, phải nói là Đại tá, đã sớm trở thành Thiếu tướng.”

Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Có ý gì?”

“Nếu không phải…”

Chu Cát còn chưa dứt lời, Tề Cư bên cạnh lớn tiếng quát: “Chu Cát, không nên nói lung tung, đây là chuyện của Thượng tá.”

Mã Vĩ đứng sau lưng Mai Truyền Kỳ trêu chọc nói: “Nghe ý tứ lúc nãy của Mai đại thiếu gia, là muốn chúng tôi dùng công phu quyền cước để ‘hỏi thăm sức khỏe’ cậu.”

Chín người còn lại nghe thế, khóe miệng khẽ cười, nhanh chóng nhấc chân tiến tới, vây nhốt Mai Truyền Kỳ, bộ dạng không đánh nhau một trận thề không bỏ qua.

Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày, quét mắt nhìn bọn họ: “Các người là muốn mười đánh một? Phong Tĩnh Đằng dạy các người lấy nhiều khi ít sao?”

Mã Vĩ nói: “Không, chúng tôi từng người lên, đến khi nào đánh ngươi răng rơi đầy đất mới thôi.”

Hắn nhìn về chín người còn lại: “Các anh em, đừng đánh mặt hắn, tránh để Thượng tá phát hiện.”

Nguyên Phong giả vờ nói: “Chúng ta làm như vậy cũng quá bắt nạt người khác đi.”

Mã Vĩ lên tiếng: “Chúng ta chỉ là một đối một, làm như thế vì thăm dò bản lĩnh phu nhân Thượng tá, nếu không, làm sao biết hắn có xứng với Thượng tá của chúng ta chứ, đúng không?”

Nguyên Phong nở nụ cười: “Thì ra là thử bản lĩnh a, vậy tôi sẽ không khách khí nữa.”

Mai Truyền Kỳ nhíu mi, bỗng nhiên như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt bỗng nhiên mở to: “Phong Thượng tá, anh trở về thật đúng lúc, người của anh muốn lấy nhiều khi ít nè, thật là không phúc hậu nha.”

Mười tên quân nhân cả kinh, nhanh chóng quay lại nhìn cửa lớn.

Cánh cửa trống không, làm gì có Phong Tĩnh Đằng.

Ngay sau đó, có người rên lên một tiếng đau đớn.

Bọn họ quay đầu lại, đã có ba người bị đánh nằm rạp xuống đất, bưng bụng co lại thành một đoàn.

Một giây sau đó, Mai Truyền Kỳ liền đẩy ngã thêm hai người vừa mới quay đầu lại nữa.

Lư Côn cả giận nói: “Mịa nó, thật nham hiểm!”

Khóe môi Mai Truyền Kỳ cong lên: “Phong Thượng tá không dạy các anh binh bất yếm trá ư?”

Cậu ngoắc ngoắc tay hướng Mã Vĩ và Nguyên Phong: “Hai người cùng lên đi.”

Thái độ không đem bọn họ vào mắt lập tức chọc giận Nguyên Phong và Mã Vĩ, hai người nhanh chóng vọt tới.

Mai Truyền Kỳ đầu tiên hướng về phía Nguyên Phong, làm hắn ngã xuống đất, trước khi Nguyên Phong bò lên được, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy ngã Mã Vĩ.

Lư Côn, Tề Cư, Chu Cát ở một bên thấy rất rõ ràng.

Phản ứng của Mai Truyền Kỳ đặc biệt nhạy bén, dễ dàng né tránh công kích, hơn nữa ra tay hết sức nhanh chóng, động tác nối liền, lúc né tránh đồng thời trong thời gian ngắn nhất tìm kẻ hở công kích đối phương, lực độ vô cùng mạnh, chỉ cần chỗ bị cậu đánh trúng, nhất định khiến đối thủ đau đến không đứng thẳng được, một quyền quyết định thành bại.

Điều quan trọng nhất, cậu dường như có thể tính chính xác động tác và phản ứng của đối phương, vì thế mới có thể trong vòng mười giây đẩy ngã một người.

Do đó có thể thấy được, Mai Truyền Kỳ là một người trường kỳ được huấn luyện, nếu không tốc độ nhạy bén cũng không nhanh như thế.

Lúc Nguyên Phong bò dậy được, Mã Vĩ đã té lăn trên đất, đau khắp cả người.

Hắn hơi run run, nhanh chóng tập trung tinh thần nhìn Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ từng bước hướng về phía trước, ép Nguyên Phong về phía Lư Côn, Tề Cư và Chu Cát.

Cậu lướt mắt nhìn bọn Chu Cát đang căng thẳng, bỗng nhiên xông lên trước, khiến Nguyên Phong lui về sau vài bước, nhấc chân lên hướng về phía Nguyên Phong.

Nguyên Phong cả kinh, lúc tránh né, xuất phát từ phản ứng giơ tay chặn lại, ai ngờ Mai Truyền Kỳ bỗng nhiên thay đổi phương hướng, mạnh mẽ đạp lên bụng Chu Cát.

“Chu Cát, cẩn thận.” Lư Côn và Tề Cư hô to một tiếng.

Chu Cát biến sắc, lập tức dùng tay đỡ lấy.

Mai Truyền Kỳ đột nhiên thu chân ra quyền, một giây sau, hai má Chu Cát liền bị tàn nhẫn đánh lên.

Chân hắn lảo đảo lui về sau vài bước, Mai Truyền Kỳ nhân cơ hội nhấc chân lên.

Cả người Chu Cát nặng nề ngã xuống đất.

Lư Côn thấy Chu Cát ngã xuống: “Con bà nó, thật giảo hoạt!”

Rõ ràng đang cùng Nguyên Phong đánh nhau, lại đột nhiên tấn công về phía Chu Cát.

Mai Truyền Kỳ nói: “Cái này gọi là chiêu đánh bất ngờ.”

Cậu nhìn vẫn còn ba người vẫn chưa ngã xuống, cong môi cười: “Là từng người lên, hay cả ba cùng lên?”

Lư Côn cùng Tề Cư hai mắt nhìn nhau, gật gật đầu, hai người giáp công tiến lên.

Nguyên Phong cũng vọt tới, 3 vs 1.

Mai Truyền Kỳ vừa lui vừa nói: “Các người cũng thật là ba đánh một sao?”

Ba người không phí lời với cậu nữa, trực tiếp tiến công.

Mai Truyền Kỳ lùi vào nhà xe.

Ba người cũng đi vào theo.

Mai Truyền Kỳ hướng nút bấm trên tường nhấn một cái, cửa gara đột nhiên đóng lại, nhà xe nhất thời tối đen.

Ba người Lư Côn thừa dịp còn nhìn thấy phương hướng Mai Truyền Kỳ, nhanh chóng xông tới.

Sau một khắc, Nguyên Phong a một tiếng.

Trong lòng Lư Côn và Tề Cư chùng xuống, trong bóng tối không dám lên tiếng.

“Tôi ở đây này.” Mai Truyền Kỳ lên tiếng nói.

Lư Côn nghe phía sau phát ra âm thay, quay người về sau xuất thủ, đánh trúng ngực đối phương.

Nháy mắt đụng lên người đối phương, đáy lòng hắn vui vẻ, song lại phát ra âm thanh rên rỉ.

Tiếp đó, bụng hắn chịu một quyền, phía sau đầu gối bị đá một cước, khiến cả người quỳ xuống đất.

Lúc này, cửa gara được mở lên, ánh sáng tràn vào khắp nơi.

Lư Côn liền thấy Nguyên Phong và Tề Cư đều ngã trên mặt đất, trong đó, Tề Ngư ngã vào chỗ hắn vừa mới ra tay.

Mai Truyền Kỳ chống eo, cúi đầu nhìn Lư Côn quỳ trước mặt: “Chà chà, quá đại lễ! Quả thực quá đại lễ rồi, so với cúi chào lúc nãy còn hành lễ lớn hơn, thực sự là không chịu nổi.”

Lư Côn bưng bụng đau đớn phẫn nộ nhìn cậu.

Mai Truyền Kỳ vỗ vỗ vai hắn: “Xem anh hướng tôi quỳ lạy, tôi nhắc nhở anh một chút, lần sau trong bóng tối giao thủ với người khác, tuyệt đối không nên đeo nhiều huân chương sáng choang như thế, như thế quả thực chính là nói cho kẻ địch ‘mau tới đánh ta a’, kẻ địch kia không đánh mới là đồ ngốc.”

Cậu đi tới cửa, đối với người nằm trên đất nói: “Phong Thượng tá có nói với các người rằng đôi lúc các anh quá chính trực không?”

Giống như vừa rồi, lúc cậu đánh ngã Mã Vĩ, người khác cũng không biết chạy qua giúp đỡ, còn kiên trì cuộc chiến một chọi một, thật là ngốc nghếch, hơn nữa còn cho rằng cậu sau khi đánh xong Nguyên Phong rồi mới cùng bọn họ đánh.

Mọi người im lặng.

Phong Thượng tá quả thật cũng nói như thế, quá chính trực sẽ dễ dàng chịu thiệt.

Mai Truyền Kỳ chuyển mắt nhìn Lư Côn: “Lần nữa sẽ để cho các ngươi xem một chút cái gì gọi là nham hiểm thật sự.”

Cậu lấy thông tấn khí ra, gọi vào số của Phong Tĩnh Đằng, đợi khi đối phương mở máy, lập tức cả giận nói: “Phong Tĩnh Đằng, anh có ý kiến gì với tôi hả, hay là đối với tôi bất mãn a, có gì thì trực tiếp nói với tôi, sao lại gọi thủ hạ vây công đánh tôi, như thế còn là nam tử hán sao. Tôi đệt, cả răng cũng đều bị đánh rớt.”

Mọi người: “…”

Mai Truyền Kỳ cầm thông tấn khí, tiếp tục la lên: “Phong Tĩnh Đằng, anh muốn ly hôn thì cứ việc nói thẳng đi, cần gì tìm người đến buộc tôi ly hôn? Cái gì, cái gì tôi nghĩ sai rồi, bọn họ cũng gọi anh là Thượng tá, vừa mở cửa liền vây chặn tôi, đúng rồi, có người còn gọi là Chu Cát, có phải là người của anh không? Thế nào, là người của anh, không sai chứ?”

Chu Cát vừa nghe, há mồm liền muốn giải thích: “Phong…”

Ai biết, trong miệng rơi ra một cái răng.

“…” Chu Cát yên lặng nhặt cái răng lên, người rơi răng là hắn mới đúng.

“Này, đó là thông tấn khí tôi mới mua, đừng đập.” Mai Truyền Kỳ nói xong ném thông tấn khí xuống đất, sau đó nhặt lên tắt máy.

Mọi người: “…”

Chu Cát thấy Mai Truyền Kỳ tắt máy, đột nhiên hắn cảm thấy mệnh mình không còn dài nữa, trước khi Phong Thượng tá tới, hắn phải tranh thủ hít thở không khí mới được, nếu không, liền không còn cơ hội nữa.

Mai Truyền Kỳ cười híp mắt thu hồi thông tấn khí: “Xin lỗi, tôi mới vừa trên mạng học được tự biên tự diễn, không nghĩ tới nhanh như thế dùng trên người các ngươi, các ngươi cảm thấy vinh hạnh đi?”

Nói đi cũng phải nói lại, cậu đối với tin tức lúc nãy vẫn còn giật mình, căn bản không nghĩ đến sẽ cón người đem chuyện xảy ra trong rừng cổ đăng lên tinh võng, hơn nữa còn có người nói đỡ cho cậu, khiến nhiều người thay đổi cái nhìn về cậu, rõ ràng đây là một khởi đầu tốt.

“Đợt chút nữa Phong Thượng tá sẽ trở lại, tôi không chào hỏi mọi người nữa.” Mai Truyền Kỳ ngồi trên xe huyền phù, hướng người bên ngoài cho một cái hôn gió, lưu lại mười người vừa tức vừa phẫn nộ, tiêu sái lái xe rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play