Sau khi trở lại biệt thự, Mai Truyền Kỳ nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong lòng cậu toàn nhớ về chuyện của An Tư, thật sự muốn quên cũng quên không được.
Phong Tĩnh Đằng đem người đang lăn lộn trên giường ôm vào lòng, hỏi: “Có phải ngủ không được không?”
Mai Truyền Kỳ lườm anh: “Biết rõ mà còn hỏi.”
Khóe miệng Phong Tĩnh Đằng khẽ cong lên: “Chúng ta vận động cho nóng người đi, đảm bảo làm xong chuyện này cậu có thể nhanh chóng ngủ được.”
Mai Truyền Kỳ cảm thấy ý kiến này không tồi, sau khi vận động mệt mỏi có thể nhanh chóng ngủ được.
Cậu hứng thú chống nửa người lên: “Vận động nóng người gì?”
“Vận động nóng người giữa bạn lữ.” Bàn tay Phong Tĩnh Đằng vươn vào trong y phục của cậu vỗ về thắt lưng.
Khóe miệng Mai Truyền Kỳ giật giật: “Mấy ngày nay chưa ngủ, anh còn tinh lực nghĩ đến chuyện kia?”
“Cậu chẳng phải mấy ngày cũng chưa ngủ sao, vẫn còn tinh lực lăn qua lộn lại, cậu như thế căn bản không giải quyết được vấn đề, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện kia, không bằng cùng tôi vận động nóng người, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu có thời gian suy nghĩ, chỉ làm cậu chú ý đến tôi mà thôi.”
Mai Truyền Kỳ cảm giác tay người nọ ngày càng càn rỡ, lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại: “Tôi đang ngủ.”
Phong Tĩnh Đằng buồn cười nhìn cậu: “Cậu ngủ mà còn có thể nói chuyện được à.”
Ngay lập tức, tiếng ngáy vang lên.
Phong Tĩnh Đằng biết có người cố ý ngáy, ý cười trong mắt ngày càng đậm, môi mỏng cong lên, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai Mai Truyền Kỳ: “Đừng giả bộ nữa, tôi biết em không ngủ, chúng ta chỉ cần làm một hồi, đảm bảo cho em dục tiên dục tử, hơn nữa sau khi vận động còn có thể khiến em ngủ ngon giấc, chuyện tốt như thế sao em có thể bỏ qua được chứ?”
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Mai Truyền Kỳ như dỗ hài tử: “Lẽ nào em không muốn nhìn thân thể cường tráng của tôi, cơ bụng gợi cảm, còn có đôi chân tràn ngập sức mạnh, có thể cùng cơ thể tràn ngập mê hoặc thỏa thích làm một hồi…”
Giọng nói trầm thấp của Phong Tĩnh Đằng truyền ra, lại như có tác dụng thôi miên, rất nhanh, người trong ngực truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Nghe tiếng hít thở nho nhỏ kia, anh dở khóc dở cười, thật không biết nên nói khiến bạn lữ nhanh chóng ngủ được là thành công, hay là mị lực của anh còn chưa đủ hấp dẫn, nghe âm thanh mê hoặc như vận còn có thể ngủ được.
Bất quá, bọn họ quả thật rất mệt mỏi, cũng chừng vài ngày vẫn chưa được chợp mắt.
Phong Tĩnh Đằng hôn hôn lên miệng Mai Truyền Kỳ, hài lòng ôm người ngủ thiếp đi.
Mai Truyền Kỳ ngủ thẳng đến chiều hôm sau mới tỉnh dậy, sau đó đến phòng vệ sinh tẩy rửa một hồi rồi lên lầu hai xem đứa nhỏ.
Cậu không thấy thằng bé liền chạy xuống lầu một, sau đó bên cạnh cửa thấy có tin nhắn trên đó: Tôi dẫn đứa nhỏ đi xử lý chuyện của Văn Khải Khang.
Mai Truyền Kỳ nhướn mày, vào phòng bếp tìm thức ăn Phong Tĩnh Đằng đã làm trước đó.
Sau khi lấp đầy bụng xong, theo thói quen mở quang não để kiểm tra tin tức, nháy mắt cậu liền bị một tiêu đề hấp dẫn lực chú ý: Mai Truyền Kỳ thật sự không phải đào binh sao?
Đáy mắt Mai Truyền Kỳ chợt lóe vẻ nghi hoặc.
Chuyện đào binh cũng đã xảy ra cách đây một năm rồi, sao lại có người đề cập đến chuyện này?
Mai Truyền Kỳ tò mò click vào nhìn, bên trong có một đoạn video, mở video lên, là cảnh cậu nhảy xuống sông trong rừng cổ cứu hài tử.
Mở đầu đoạn video, là hình ảnh cậu và Phong Tĩnh Đằng cùng các phụ huynh chạy về phía thác nước, sau khi cứu được mấy đứa nhỏ liền kết thúc đoạn video.
Mai Truyền Kỳ kiểm tra bình luận phía dưới.
Bình luận bên dưới có đến chín mươi chín phần trăm người đều nói video này là giả, do cậu tự biên tự diễn, giả tạo ra tình cảnh cứu những đứa nhỏ sắp bị chết đuối, ý đồ muốn xoay chuyển hình tượng đào binh trong lòng mọi người.
Rất nhiều người nhảy vào khinh bỉ đoạn video giả này.
Mãi đến khi tới ngàn vạn lượt bình luận, có vài vị phụ huynh của học viện Vinh Diệu nói đỡ cho Mai Truyền Kỳ.
“Tôi là một phụ huynh của học viện Vinh Diệu, tôi cũng giống như mọi người, vô cùng xem thường Mai Truyền Kỳ, căn bản không hoan nghênh hắn mang theo đứa nhỏ cùng chúng tôi tham gia hoạt động nấu cơm dã ngoại của trường, thậm chí trước lúc vào rừng cổ, tôi còn cùng người khác nói ‘Nếu kẻ nhu nhược này đi, chúng tôi không đi’. Cuối cùng, Mai Truyền Kỳ bị chúng tôi buộc phải dẫn theo con rời đi, nhưng hắn cũng không dễ đi như thế, hắn khởi động xe huyền phù dẫn theo đứa nhỏ lặng lẽ theo đoàn trường đến điểm tập trung. Tôi không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng tôi thì nghĩ ‘Kẻ này thật không biết xấu hổ gì hết, không ai hoan nghênh hắn, hắn lại mặt dày di theo, chẳng biết kẻ này có biết viết chữ xấu hổ như thế nào không’. Mãi đến khi tận mắt thấy hắn không màn nguy hiểm nhảy xuống sông cứu người, tôi mới thay đổi ấn tượng về hắn. Đương nhiên, hành động cứu người này không hoàn toàn xóa bỏ định kiến của tôi về việc hắn là đào binh, tuy nhiên trong lòng tôi nghĩ, nếu có dũng khí nhảy xuống nước cứu người, thật sự là bỏ trốn trên chiến trường sao?”
“Tôi là phụ huynh X lớp X của học sinh XXX, suy nghĩ về Mai Truyền Kỳ cũng giống như vị phụ huynh phía trên, đương nhiên, tôi cũng nghĩ đến chuyện hắn cố ý sai người đến đẩy đứa nhỏ xuống nước, còn hắn thì nhảy xuống cứu người, giống như mọi người nói, là hắn tự biên tự diễn. Thế nhưng, nếu tự biên tự diễn cũng phải có dũng khí, nếu ngay cả dũng khí liên tục nhảy xuống nước cũng không có, vậy thì diễn thế nào? Giả như toàn bộ quá trình đều được an bài thỏa đáng, trong lòng khẳng định cũng sẽ lo lắng mình rơi xuống thác nước cao ngàn thước, kết cục tan xương nát thịt, nhưng hắn vẫn không do dự liền nhảy xuống cứu người. Cuối cùng, tôi còn một điều muốn nói với Mai Truyền Kỳ: Mai Truyền Kỳ, nếu ngươi thật sự tự biên tự diễn, đừng chỉ nhảy xuống nước cứu đứa nhỏ là đủ, thủ đoạn thơ ngây như vậy làm sao có thể xoay chuyển cái nhìn của người khác về ngươi?”
Câu nói sau cùng kia mặt ngoài dường như không tin Mai Truyền Kỳ, thế nhưng cũng âm thầm châm chọc cậu tự biên tự diễn, muốn thay đổi ấn tượng của người khác, làm sao chỉ cần giở thủ đoạn nho nhỏ về nhảy xuống sông cứu người là đủ.
“Tôi là phụ huynh X lớp X của học sinh XXX, lúc đi vào rừng cổ nấu cơm dã ngoại tôi cũng có mặt, tôi không muốn biện minh thay Mai Truyền Kỳ, bất quá, sau khi Mai Truyền Kỳ nhảy xuống sông cứu người, tôi chưa bao giờ suy nghĩ như mọi người về việc Mai Truyền Kỳ tự biên tự diễn nhảy xuống cứu người. Mọi người có nghĩ đến chuyện việc Mai Truyền Kỳ trở thành đào binh là do người khác an bài hay không? Theo lý giải của tôi, một năm trước Mai Truyền Kỳ chỉ là một tên lính mới, chỉ được xếp vào quân dự bị, ngay cả cơ hội ra chiến trường để nhìn trùng tộc cũng không có, vậy vì sao hắn lại sợ hãi? Vì sao lại phải bỏ trốn?”
Vị phụ huynh này vừa nói, đám người mắng Mai Truyền Kỳ tự biên tự diễn giảm hơn một nửa, có nhiều người suy nghĩ về vấn đề này.
Thế nhưng, vẫn có nhiều người nói có rất nhiều chiến sĩ đứng ra vạch mặt chuyện Mai Truyền Kỳ bỏ trốn trên chiến trường, chuyện này nhất định là sự thật.
Vị phụ huynh kia liền nói: “Chúng tôi cũng có nhiều người đứng ra chứng minh Mai Truyền Kỳ nhảy xuống sông cứu đứa nhỏ, hơn nữa còn có video chứng minh, nhưng mọi người vẫn không tin, nói hắn tự biên tự diễn. Thế thì chuyện bỏ trốn, chỉ có chiến sĩ đứng ra chứng minh, không có video gì hết, thế sao mọi người lại tin tưởng?”
Những bình luận sau đó, có nhiều người đều vì chuyện này mà bắt đầu tranh chấp.
Mai Truyền Kỳ kéo xuống bình luận phía dưới, nhìn thấy một bình luận đặc biệt: “Trước hết bỏ qua chuyện Mai Truyền Kỳ có phải là đào binh hay không, cùng với chuyện hắn dũng cảm nhảy xuống nước cứu người, tôi thấy hắn là một người cha tốt, lúc bị mọi người phỉ nhổ, còn bị ném đồ vào người, nhưng vẫn cứ tham dự hoạt động của trường, bồi đứa nhỏ đi vào rừng cổ nấu cơm dã ngoại, hắn cũng là một người dũng cảm. Nếu đổi lại là tôi, tôi bảo đảm mình không có dũng khí đó. Không biết mọi người có dám hay không?”
Bình luận này vừa mới xuất hiện, thanh âm nhục mạ mất hơn phân nửa.
Những bình luận sau cùng, có vị phụ huynh của học viện Vinh Diệu bình luận nói: “Trong lúc Mai Truyền Kỳ nhảy xuống sông cứu người, con trai hắn mất tích, mọi người còn nói hắn tự biên tự diễn sao?”
Mai Truyền Kỳ sau khi xem xong bình luận này, mới nhớ còn chưa báo tin con mình đã được cứu cho đám bạn biết.
Cậu nhanh chóng nhắn tin cho đám Giản Dực, sau đó, liền có một tin tức lớn xuất hiện.
Tin này vừa được đăng lên, lập tức khiến mọi người chú ý.
Tin tức về chuyện sau khi Văn Khải Khang bị bắt, đột nhiên lại bị giết hại.
Vài phút sau, Văn Gia liền đứng ra phát biểu, nói Văn Khải Khang là gieo gió gặt bão, không quan hệ với Văn gia, thi thể giao cho người quân bộ thiêu hủy, bọn họ sẽ mang tro cốt về.
Mai Truyền Kỳ cảm thấy Văn Khải Khang thật sự rất đáng thương, gã đã chết mà không có ai đến nhận thi thể.
Lúc này, thông tấn khí vang lên.
Mai Truyền Kỳ vừa nhìn, thấy là Tiểu lục tử gọi tới, lập tức xoa trán, cậu dĩ nhiên đã quên Tiểu lục tử còn đang ở chỗ của Liên Trạch Dương.
Cậu mở máy lên, liền nghe Tiểu lục tử nổi giận nói: “Kỳ ca, tiểu Nguy Nguy bị bắt cóc là chuyện lớn như thế, anh sao không nhắn cho tôi biết.”
“Đừng lo lắng, hiện tại đã cứu về rồi, cậu cứ ở yên đó chờ tôi, tôi qua đón cậu.”
Mai Truyền Kỳ ngắt máy, thay quần áo đi xuống, mở cửa ra liền thấy một đám quân nhân mặc quân trang mau đen đứng thẳng tắp ngoài cửa.