“Ti An.” Mai Truyền Kỳ nói ra một cái tên.
Phong Tĩnh Đằng nghe đến họ ‘Ti’, lập tức nghĩ đến Ti Kiếm Đường, cau mày nói thầm một câu: “Sao cũng là họ Ti.”
Mai Truyền Kỳ không nghe rõ Phong Tĩnh Đằng nói: “Anh nói cái gì?”
“Không có gì!” Phong Tĩnh Đằng lập tức ngồi dậy đến bên bàn ngồi xuống, vừa mở quang não vừa hỏi: “Ti nào?”
Mai Truyền Kỳ đến bên cạnh anh: “Anh muốn điều tra thân phận của mẹ tôi sao?”
“Ừm. Tôi muốn thử xâm nhập vào hệ thống của Tổng cục dân chính để kiểm tra thân phận của mẹ cậu.” Ngón tay Phong Tĩnh Đằng như bay, tốc độ đánh chữ vô cùng nhanh, chỉ một giây liền đánh ra một chuỗi ký tự thật dài.
Giống như quen việc dễ làm, nhanh chóng xâm nhập được vào hệ thống hộ tịch.
Anh một bên nhập vào các chương trình phức tạp một bên hỏi: “An thế nào, Ti thế nào, cậu nói rõ một chút xem.”
“An trong bình an, Ti trong công ty.”
Mai Truyền Kỳ nói xong câu đó, như vừa phát hiện một bí mật kinh người, mắt bỗng trừng lớn, khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Phong Tĩnh Đằng đều tập trung lực chú ý của mình vào quang não, vì thế không nhận ra sự bất thường của Mai Truyền Kỳ.
Lúc này, trong lòng anh đang thầm vui vì Mai Truyền Kỳ không nói Ti này giống họ của Ti Kiếm Đường.
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng tìm ra được những nữ nhân tên Ti An, trên toàn cầu tổng cộng có bốn, năm trăm người, nhưng đã qua đời và có chương trình bảo vệ thì chỉ có một người.
Anh chăm chú nhìn chương trình bảo vệ trên quang não, nhíu chặt chân mày, chương trình bảo vệ này quả thật hết sức phức tạp, muốn phá giải nó còn cần phí chút thời gian.
Từng giây từng giây trôi qua, mãi đến khi hình ảnh trên màn hình đột nhiên biến đổi, Phong Tĩnh Đằng mới thở phào nhẹ nhõm: “Phá giải thành công.”
Anh nghiêng đầu hỏi: “Cậu có muốn lúc này vào xem hay không?”
Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, nhìn vào quang não, trong mắt hiện vẻ phức tạp, tâm tình trùng xuống lắc đầu: “Không cần.”
Cậu quay người đến bên cạnh giường, ngã xuống không nhúc nhích nằm nhoài trên đó.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ đột nhiên mất hứng, kinh ngạc nhướng mày, đứng dậy nằm đè lên người cậu: “Sao thế?”
Giọng anh trầm thấp lộ ra vẻ sủng nịnh và đau lòng.
Nghe tiếng, Mai Truyền Kỳ trở mình, đối mặt với đôi mắt lo lắng của đối phương.
Cậu không tự chủ vươn tay ôm phần eo rắn chắc của Phong Tĩnh Đằng trên người mình, vô lực nói: “Không cần nhìn nữa, tôi có thể khẳng định người bên trong không phải mẹ của mình.”
Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Sao cậu đột nhiên khẳng định như vậy?”
“Anh đọc tên mẹ tôi đi.”
Đáy mắt Phong Tĩnh Đằng chợt lóe vẻ nghi vấn, vẫn thử đọc ra tiếng: “Ti An!?”
“Anh liên tục đọc thêm mấy lần đi.”
Phong Tĩnh Đằng trong lòng yên lặng liên tục đọc thêm vài lần, thần sắc đột nhiên ngưng lại, không xác định nói: “An Ti, An Tư?”
Vừa nãy lực chú ý của anh đều dồn hết vào họ ‘Ti’, thật không nghĩ tới tên Ti An sẽ liên tưởng đến An Tư.
Bất quá, Phong Tĩnh Đằng đối với danh tự này cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy lẽ ra là như thế
Mai Truyền Kỳ nghe đến danh tự này, chậm rãi nhắm hai mắt, hiện tại trong đầu của cậu vô cùng hỗn loạn, trong lòng lại phức tạp.
Cậu trước đây thật sự rất hi vọng An Tư là cha mình, nhưng hiện tại biết An Tư có thể chính là cha ruột của mình, trong đầu lại cảm thấy khó tiếp thu.
Vấn đề không phải vì An Tư có là cha của cậu hay không, mà vì Mai Chính Quân có thể không phải cha ruột của mình, Mai Chấn Đông không phải ông nội của mình, khiến cậu có cảm giác gia đình này là do ảo giác tạo ra.
Phong Tĩnh Đằng biết hiện giờ cậu cần phải tỉnh táo lại, hôn lên môi cậu, đứng dậy ngồi vào bàn, click vào màn hình, một gương mặt thanh tú xuất hiện trước tầm mắt anh.
Anh nhíu nhíu mày lại.
Người trong ảnh là một phụ nữ, tóc rối xinh đẹp đen mun được vén sau lưng, khuôn mặt tú lệ và đôi mắt trong suốt, mũi khéo léo, đôi môi không dày nhưng lại gợi cảm, tuy nhiên trên người phụ nữ này hoàn toàn không tìm được một điểm tương đồng với Mai Truyền Kỳ và Mai Nguy Hiểm.
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy nếu như không phải Mai Chấn Đông không nói dối Mai Truyền Kỳ về hình dạng của Mai Nguy Hiểm giống như bà nội của nhóc, nếu không phải nữ nhân trước mắt này căn bản không phải là bà nội của Mai Nguy Hiểm.
Anh cảm thấy khả năng sau sẽ lớn hơn.
Phong Tĩnh Đằng đóng quang não lại đến bên cạnh Mai Truyền Kỳ nằm xuống, ôm cậu vào ngực, thỉnh thoảng hôn hôn má cậu biểu thị an ủi.
Mai Truyền Kỳ dưới sự an ủi của Phong Tĩnh Đằng, tâm tình dần tốt hơn, mở hai mắt ra, lẳng lặng nhìn hoa nở bên ngoài, thầm nghĩ: Hiện tại chỉ là suy đoán của cậu thôi, mọi chuyện chưa chắc là như thế, ở đây suy nghĩ lung tung, quả thực là đang lãng phí tình cảm.
Nghĩ nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm thấy không khó chịu nữa.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ dường như bình phục lại, sau đó mở miệng nói: “Cậu hiện giờ không phải đã cảm thấy An thúc có thể chính là cha cậu, ách, dựa theo lời ông nội cậu nói, hình dạng Nguy Nguy rất giống bà nội thằng bé sao, vậy thì An thúc hẳn đã sinh cậu ra, thì đó chính là baba chứ không phải cha.”
Anh suy nghĩ một chút: “Nói đi thì phải nói lại, sao cậu lại để Nguy Nguy gọi mình là baba, chứ không phải cha?”
Ở tinh cầu này, phu phu sau khi kết hôn, sẽ có một bên phụ trách sinh con, từ lúc đứa nhỏ xuất thế, người sinh ra hài tử sẽ được gọi là baba, người còn lại được gọi là cha.
Cơ thể Mai Truyền Kỳ cứng đờ: “Tôi cảm thấy để đứa nhỏ gọi mình là baba, sẽ khiến hai cha con thân mật hơn.”
Phong Tĩnh Đằng cảm thấy thân thể cậu đột nhiên cứng lại, cũng không suy nhiều, dù sao người cha muốn con mình gọi là baba cũng có cả khối người.
“Tôi còn một vấn đề nữa, nếu quả thật An thúc là baba cậu, vậy cha cậu vẫn là Mai thiếu tướng? Nếu không phải Mai thiếu tướng thì là ai?”
Mai Truyền Kỳ im lặng quay đầu nhìn Phong Tĩnh Đằng, bất đắc dĩ mở miệng: “Phong Thượng tá thân ái, sao anh vừa lên tiếng liền nói câu trọng điểm, anh không sợ sau khi tôi biết được chân tướng, bởi vì không chấp nhận được mà thực sự phát điên lên sao?”
An Tư đi theo bên người lão tổ tông đã hơn 200 năm, vì thế An Tư ít nhất cũng hơn 200 tuổi đi, mà Mai Chính Quân còn chưa đến 80 tuổi, hai người căn bản không thể nào là bạn lữ, với số tuổi của An Tư đủ làm ông của Mai Chính Quân, vì thế bọn họ không phải là bạn lữ.
Nếu như họ không phải là bạn lữ, mà An Tư là baba cậu, vậy người cha kia là…
Trong đầu Mai Truyền Kỳ chợt lóe lên gương mặt của lão tổ tông, nhất thời run một cái.
Quá hoang đường.
Lão tổ tông sao có thể là cha cậu.
Nếu quả thật là cha cậu, sao khi cậu còn nhỏ lại luôn châm chọc khiêu khích.
Mai Truyền Kỳ đối với chuyện lão tổ tông là cha mình, thật sự không dám tưởng tượng thêm nữa.
Phong Tĩnh Đằng buồn cười hôn lên khóe miệng cậu: “Tôi tin tưởng năng lực tiếp nhận của cậu rất mạnh, nhất định sẽ không dễ dàng phát điên.”
Mai Truyền Kỳ đột nhiên nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cậu không quản An Tư có phải là baba hay không, không quản cha là ai, hiện tại duy nhất có thể khẳng định chính là mình không thể nào trấn định đối mặt với An Tư và lão tổ tông.
“Được, chúng ta về nhà.” Phong Tĩnh Đằng phi thường tán thành ý nghĩ này.
Mai Truyền Kỳ đứng lên: “Anh đi tìm con, tôi lái xe đến lầu hai đây.”
Cậu nhanh chóng mở đèn lên, ngoại trừ hộ vệ của lão tổ tông đang tuần tra bên ngoài, cũng không thấy bóng dáng của lão tổ tông và An Tư.
Mai Truyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nhìn hộ vệ canh cửa nói: “Tôi có nói chuyện với lão tổ tông rồi, chúng tôi có việc đi trước, sau này rãnh rỗi lại về thăm ông.”
Nói xong, mở cửa đến chỗ xe huyền phù, lái xe đến thẳng lầu hai, chờ Phong Tĩnh Đằng ôm đứa nhỏ vào trong, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lúc bọn họ rời đi, trước cửa sổ lầu ba xuất hiện bóng dáng có người đứng đó, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ đi khỏi.
Ánh mắt Mai Phi Trần lóe lên vẻ buồn cười, hừ lạnh nói: “Đồ quỷ nhát gan, lại lựa chọn nửa đêm bỏ trốn, dầu gì nó cũng là người Mai gia.”
An Tư từ phía sau đi tới nhìn thấy chiếc xe màu hồng nhạt, vừa nghi hoặc vừa thất lạc: “Sao bọn họ lại rời đi gấp như vậy.”
Hắn còn muốn ngày mai cùng cả nhà Mai Truyền Kỳ dùng bữa sáng nữa.
“Có lẽ có chuyện đột xuất!” Mai Phi Trần nghe giọng An Tư, thanh âm không khỏi ôn nhu, nghiêng người sang, nhìn thấy mặt nạ đã được tháo xuống, tóc rối xõa tung lên bộ đồ ngủ của An Tư, ánh mắt trầm xuống, hô hấp dần trở nên nặng nề.
Người trước mắt như là tinh linh hạ phàm, xinh đẹp khiến người khác không nỡ chớp mắt.
Mặc dù ông đã nhìn gần 300 năm, nhưng vẫn cảm giác chưa đủ.
Mai Phi Trần bị An Tư hấp dẫn, không kìm chế được giơ tay xoa lên khuôn mặt tinh xảo, thấp giọng nỉ non: “An Tư, em thật đẹp!”
Ông cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng hồng hào, hai tay lướt từ trên cổ An Tư di chuyển xuống, từ từ mở rộng áo ngủ dò vào bên trong, xoa làn da trơn nhẵn.
Áo ngủ trên người An Tư nháy mắt liền rơi xuống đất, lộ ra thân thể mỹ lệ.
Hô hấp Mai Phi Trần trở nên ồ ồ.
An Tư nhẹ giọng nói: “Đừng… đừng đứng ở cửa sổ, sẽ bị người khác thấy.”
Mai Phi Trần nhanh chóng khom người, ôm đối phương lên giường, nhanh chóng đè xuống thân thể ngọt ngào.
Rất nhanh, hai cơ thể không phân ta ngươi quấn quít cùng nhau, vui sướng rong ruổi, dung nhập thật sâu vào cơ thể đối phương.
Bóng đêm ngoài cửa sổ, càng lúc càng yên tĩnh, nhưng trong phòng mỗi lúc một nóng hơn, âm thanh vui sướng, thở dốc xen lẫn rên rỉ hòa quyện thành một bản nhạc, dưới ánh đèn mờ nhạt diễn ra một mảnh sắc thái kiều diễm.