Sau đó, rất rất lâu sau, có một từ ngữ mới rất thịnh hành gọi là sáo lộ*!
*Có nghĩa là “một chiến lược”, “thủ đoạn” hoặc một cái gì đó “đã được lên kế hoạch sẵn”.
Ví dụ như, khi đối phó với một cô gái nhỏ chưa hiểu biết nhiều về thế giới, cô gái nhỏ này còn có chút rụt rè và nhút nhát, ngoại trừ việc từng bước tiếp cận ra, biện pháp nhanh nhất chính là một gậy đánh ngất xỉu, khiến cô ấy choáng váng không tìm được phương hướng, sau đó xuất hiện nắm lấy tay cô ấy, nói với cô ấy rằng: “Nào, đi theo anh là được.”
Giáo trình tiêu chuẩn của một con sói đuôi to dỗ dành thỏ trắng nhỏ.
Lục Quý Hành có thể chịu trách nhiệm nói một câu: Tự mình kiểm tra cho nên đã biết rất có hiệu quả!
Vưu Gia: “...”
Phải mất rất nhiều năm sau đó, Vưu Gia mới biết được rằng mình đã bị anh lừa rồi.
Ngày đó đứng dưới ánh đèn đường, cô chân thành nhìn anh mà “Hả?” một tiếng.
Khi đó anh nói: “Anh theo đuổi em lâu như vậy, em suy nghĩ như thế nào rồi?” Chỉ một câu nói ấy cũng khiến cho cô bị dọa đến ngơ ngác, đầu tiên cảm thấy rất khó tin, sau đó lại cảm thấy giống như ảo giác. Anh nói thích cô? Mẹ kiếp, không phải cô khiêm tốn, nhưng cô thật sự không nhìn ra được bản thân có điểm nào đáng để hấp dẫn người như anh. Hơn nữa, biểu hiện của anh không hề giống có chút nào thích cô…phải không?
Ngay từ khi còn nhỏ, Vưu Gia đã luôn là cô gái an phận tuân theo quy tắc, nghe đến hai chữ yêu sớm thôi cũng đủ để cô mặt đỏ tim đập, người theo đuổi cô tính ra phải nói là nhiều đến một bàn tay, mỗi lần như vậy đều là cô bị dọa sợ đến không biết phải làm thế nào, căn bản cũng không dám đáp lại.
Nhưng ít nhiều cô vẫn có thể nhìn ra được ai thực sự theo đuổi mình. Có thích hay là không thì dựa vào trực giác của cô cũng có thể đoán đúng tám đến chín phần.
Khi Lục Quý Hành thẳng thắn hỏi cô: “Em suy nghĩ thế nào rồi?” đã làm Vưu Gia tràn đầy nghi ngờ với cuộc sống, cô thật sự cảm thấy giống như mình đã làm chuyện gì có lỗi với anh.
Vưu Gia bắt đầu suy nghĩ lại các chi tiết trong hai năm gần đây.
Thật sự, không đếm hết một bàn tay.
Những cuộc gọi chưa đến mười lần, mỗi lần như vậy đều chỉ có vài phút ngắn ngủi, mà chủ đề trò chuyện không phải thời tiết hôm nay thế nào thì là em ăn cơm chưa? Đều là những loại câu hỏi vô bổ tốn nước bọt này. Gọi video ba bốn lần, lần nào cũng là anh nói chuyện phiếm với Vưu Tĩnh Viễn, cô không cẩn thận lọt vào ống kính, sau đó Vưu Tĩnh Viễn mới nói với cô: “Đến chào anh Tiểu Quý của em một tiếng đi.”
Lần nào Vưu Gia cũng ngoan ngoãn chào anh, còn anh thì luôn bày ra vẻ mặt cao quý lạnh lùng, chỉ nói “Ừm” một tiếng, thật giống một người anh trai lãnh khốc nghiêm túc không thích cười.
Có một lần anh nói nhiều nhất: “Gần đây gầy hơn rồi.”
Vưu Gia thấp giọng “À” một tiếng: “Có khi là do dạo này đang phải thi ạ.”
Kỳ thi cuối kỳ của ngành Y chính là một chiến trường khốc liệt, quá máu me quá hung tàn. Nếu như nói mỗi lần thi xong giống như vừa bị lột da cũng không phải là đang nói dối. Mỗi lần sắp bước vào kỳ thi, cô đều mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Anh chỉ “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa, chỉ đáp lại: “Đừng để bị quá mệt.”
Khi đó Vưu Gia cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh, dù sao anh cũng không phải là loại người quan tâm đến người khác, đối với ai cũng rất lạnh nhạt.
À, còn nữa, vào ngày sinh nhật của cô, anh cũng có biểu hiện đôi chút…là một bao lì xì bì màu đỏ, khi đó bao lì xì điện tử vẫn chưa phổ biến, mỗi lần anh đưa cho cô đều là bao lì xì bằng giấy, mười tờ Mao gia gia, cùng bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ! Bởi vì số tiền có hơi nhiều nên Vưu Gia đã…đưa cho mẹ.
Hết rồi.
Vưu Gia cố hết sức nghĩ lại xem còn chi tiết nào mà cô bỏ lỡ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cô chỉ nghĩ đến một chuyện.
Nhớ lại mùa hè năm mười sáu tuổi, anh chặn cô ở hành lang của KTV, nghiêng đầu hỏi cô: “Yêu đương rồi?”
Cô nhớ lúc đó mình đã sợ hãi lắc đầu, bởi vì sợ anh sẽ nói với anh trai.
Trên thực tế, trong mắt Vưu Gia, Lục Quý Hành mới thật sự giống như anh trai của cô, anh có hơi nghiêm khắc, thỉnh thoảng cũng sẽ quản cô, cô cũng có chút sợ anh, vì vậy luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Anh gật đầu nói: “Em vẫn còn nhỏ, đừng vội.”
Sau đó thì sao, sau đó anh lấy ra mấy cái kẹo từ trong túi áo, xoè lòng bàn tay ra hỏi cô: “Muốn ăn không?”
Con người anh trước giờ có một loại khí chất chỉ nói một không nói hai, Vưu Gia sợ cô không ăn anh sẽ không vui nên cẩn thận bóc một viên.
Ăn rồi.
Cũng cảm thấy rất ngọt.
Chẳng lẽ là còn có thâm ý gì khác?
……
Cuối cùng anh lại nói: “Em thử nghiêm túc suy nghĩ đi!”
Cái giọng điệu đó, giống hệt như giáo viên nói với cô rằng em nên nghiêm túc xem lại xem mình đã sai ở đâu.
Dù sao bất kể thế nào, thì anh cũng đã thành công “Đánh” cho cô một đòn choáng váng. Anh có theo đuổi được cô hay không không quan trọng, quan trọng là anh đã khiến cô nghĩ rằng mình muốn theo đuổi cô rồi, mà anh thì như một tên lưu manh cứ bám lấy cô nhưng không được đồng ý, vậy nên sau đó không hiểu sao Vưu Gia cảm thấy tự trách vô cùng. Trong lúc ngơ ngác mà leo lên nhầm thuyền giặc của anh rồi không có cách nào đi xuống được nữa.
Cho nên cô luôn nói, lòng dạ Lục Quý Hành thật sự là mười phần nham hiểm.
…….
Khi Vưu Gia quay trở lại khoa vẫn còn rất tức giận, Lục Quý Hành xấu xa như vậy, luôn tính kế cho cô nhảy vào, sau đó thành công rồi thì lại tự mình đắc ý.
……
Sau khi tan làm, Chu Dương kéo Vưu Gia đến khu mua sắm.
Dạo qua khắp các cửa hàng, điên cuồng mua sắm, không cầm nổi thì lại đóng gói gửi về nhà.
Vừa đi vừa nói với cô: “Em biết không? Ngoại trừ yêu đương, thì mua sắm chính là cách tốt nhất để khiến chúng ta giải toả tâm tình. Cái cảm giác thỏa mãn này người sống tiết kiệm như em nhất định không hiểu được đâu.”
Vưu Gia liếm một miếng kem, liên tục gật đầu đồng ý, còn không phải sao, dù sao trong một ngày cũng có thể mất hơn một tháng lương, cô chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy đau lòng rồi được không?
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, cố gắng tận hưởng khi còn có thể.
Châm ngôn của Chu Dương.
Đặc biệt giống con nhà giàu, đáng tiếc cô ấy không có tấm lòng của con nhà giàu, không có số mệnh của con nhà giàu, bố mẹ qua đời sớm, chỉ cần bản thân ăn no thì cả nhà sẽ không đói bụng, không mua nhà, không đầu tư cổ phiếu, không mua xe, có tiền lương là dùng ngay, nếu dùng hết thì miễn cưỡng nhịn đói, tuỳ tiện sống cho qua ngày.
Có đôi khi Vưu Gia nghĩ rằng cô ấy không nên làm bác sĩ, cô ấy nên làm ca sĩ lưu lạc dưới chân cầu sẽ tốt hơn, tính khí của cô ấy thích hợp vô cùng.
Chu Dương nhìn trúng một chiếc vòng tay, đang ngồi trước cửa hàng nói chuyện phiếm cùng nhân viên, Vưu Gia chán nản đi qua hàng bên cạnh xem đồng hồ, nhìn mãi thì thấy được một cái đồng hồ nam.
Nhân viên bán hàng kiên nhẫn giới thiệu cho cô: “Chiếc đồng hồ này là sản phẩm hàng đầu trong bộ sưu tập của chúng tôi, bất kể là tay nghề hay kiểu dáng đều vô cùng…”
Vưu Gia nghe không lọt tai, nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ ngẩn người, lại nhớ lại mình hình như rất lâu trước kia đã từng vô tình làm hỏng một chiếc đồng hồ của Lục Quý Hành, nó giống hệt như chiếc đồng hồ này, cô không cẩn thận ngâm nó ở trong nước khử trùng…sau đó…
Cô áy náy nhìn anh: “Làm sao bây giờ! Cái này có phải rất đắt không anh?”
Nhưng anh chỉ hờ hững nhéo cằm cô: “Không đắt, hàng Taobao 88 tệ miễn phí vận chuyển, nếu như em thích, anh cũng sẽ mua cho em một cái.”
Anh vẫn thường hay đùa giỡn khi nói chuyện, lúc đó cô cũng không tin lời anh nói.
Nhưng không ngờ… đắt như vậy!
Vưu Gia đếm mấy con số, mười, trăm, ngàn, trăm ngàn…
Không được, đếm nữa tim sẽ bị nổ tung mất.
Vưu Gia tiếc nuối đến rơi nước mắt nói: “Giúp tôi gói cái này lại!”
Chu Dương vừa nhìn thấy logo, suýt chút nữa phun ra một ngụm nước, hỏi cô: “Em đi cướp ngân hàng à?”
Vưu Gia: "...”
“Hay là em đang bao nuôi trai trẻ?”
Vưu Gia: "...”
Cô bao nuôi Lục Quý Hành có được không? Cảm giác cũng không tệ…