“A Lan, giúp tôi trông chừng một lát, tôi ra ngoài một lúc. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi ở ngay dưới lầu.” Vưu Gia nhờ người giúp, sau đó cởi áo blouse trắng ra, thay quần áo rồi kéo anh đi xuống lầu.

Cô sợ bị người khác phát hiện.

Đây là bệnh viện đấy, nếu để người khác vây quanh mà gây ra hỗn loạn, vậy cô mắc tội lớn rồi.

Vậy mà anh lại không có chút tự giác nào cả, cứ lười biếng mặc cô nắm tay kéo đi, không nhanh không chậm mà bước đi, Vưu Gia tức giận đập vào tay anh một cái: “Lục Quý Hành! Em sẽ tức giận đó.”

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một tí, sau đó anh mỉm cười, ngón tay cọ cọ vào cằm cô, thấp giọng nói: “Ồ.”

Thật ra cũng không có vấn đề gì, fan của anh cũng không đến mức quá đáng sợ, gần đây anh được chú ý nhiều hơn, cũng chỉ là thành quả của buổi biểu diễn mà thôi, fan qua đường là chủ yếu, cũng có những khán giả yêu thích, nhưng ra ngoài đường, nhất là những trường hợp như vậy, cơ hội bị người khác nhận ra lại còn bị vây quanh gần như là không có khả năng. Dù sao thì lúc đi trên đường đội mũ và đeo khẩu trang nhìn rất kỳ hoặc, nhưng ở trong bệnh viện đa số mọi người đều mang khẩu trang, thế nên rất ít người sẽ chú ý tới anh, ai mà có thể tưởng tượng được Lục Quý Hành đang ở bệnh viện ngay lúc này, lại còn bị một nữ bác sĩ nắm tay kéo đi.

Tính cách của Vưu Gia thật sự là vạn năm không đổi, cẩn trọng lại nhát gan đến đáng thương. Khi còn nhỏ, cô chính là một bé ngoan chính hiệu, chép bài tập thôi mà cũng vô cùng khẩn trương.

Anh thật sự lo lắng nếu ngày nào đó anh bất cẩn để truyền thông biết đến cô, liệu rằng cô có bởi vì quá mức sợ hãi mà không dám ra khỏi cửa hay không.

Anh Mạch đã đỗ xe ở vị trí trong cùng của bãi đỗ xe, anh ấy đang đứng dựa lưng vào xe hút thuốc, vừa nhìn thấy Vưu Gia liền lập tức tặc lưỡi hai tiếng: “Cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là ‘hồng nhan hoạ thuỷ’ rồi. Cậu ấy ngồi máy bay trong suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để đến đây gặp mặt em một lần thôi đó. Em nói xem có mệt không chứ?”

Buổi sáng tham gia hoạt động trong thành phố, buổi chiều phải di chuyển đến địa điểm khác để quay phim, ở đấy không gần sân bay, đi từ đó cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ, nếu như để chậm trễ thời gian thì nhất định sẽ rất gấp gáp.

Vưu Gia thè lưỡi với anh ấy nói: “Vậy sao anh không ngăn cản anh ấy?”

“Thôi quên đi! Cứ hễ chuyện gì động đến em là cậu ấy sẽ không nghe đâu.” Anh Mạch mở cửa xe, sau đó gõ gõ ngón tay lên đồng hồ: “Mười lăm phút thôi đó! Nếu không thì sẽ không kịp thật đấy.”

Vưu Gia “Vâng” một tiếng, cúi người chui vào xe.

Lục Quý Hành theo sau cô, dùng một chân kéo cửa xe lại, bỗng xoay người đè eo cô xuống ghế, cúi đầu phủ lên môi cô một nụ hôn.

Sự lười biếng lúc nãy của Lục Quý Hành đã tan biến trong phút chốc, toàn thân anh dâng lên cảm giác xâm chiếm mãnh liệt, giữ chặt hai tay cô ở bên cạnh, chuyên tâm hôn cô.

Vưu Gia ngẩng đầu phối hợp với anh, ban đầu là nhắm mắt, lát sau cô mơ hồ mở nửa mắt, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, mi mắt anh khẽ lay động, sau đó vươn tay ra ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Vưu Gia không còn đủ sức lực để nhìn anh nữa.

Cô khẽ nhắm hai mắt, lại cảm thấy không khí trong lồng ngực từng chút từng chút một bị lấy đi, đầu lưỡi cô bị anh không ngừng mút lấy trở nên tê dại.

Đến lúc anh buông cô ra, lồng ngực Vưu Gia ẩn ẩn có chút đau, thở hổn hển hít từng ngụm khí, dùng chân đá vào đầu gối anh một cái: “Sao anh lại ngang ngược như thế chứ!”

Lục Quý Hành chống một tay sau lưng cô, cúi người ngắm nhìn cô, tay còn lại vuốt ve cánh môi đỏ mọng, khẽ cười nói: “Có bức tường là anh ở đây, cả đời này em cũng đừng mong có thể trèo ra ngoài. Cho nên em nên sớm vứt bỏ tâm tư đó đi.”

Vẫn còn nhớ cơ à…

Vưu Gia cười cười, quay đầu đi nơi khác, hừ một tiếng: “Khẩn trương như vậy, anh thật sự nuôi chó ở bên ngoài rồi hả?”

Lục Quý Hành niết cằm cô một cái: “Em thử nói thêm câu nữa xem?”

“Để anh ở bên ngoài thật sự không an toàn tí nào.” Vưu Gia hoảng sợ, vẫn còn ham muốn sống sót rất lớn mà đổi chủ đề. Nghĩ đến những cô nàng trẻ tuổi trong khoa của cô cả ngày mê muội điên cuồng hét, cô lại không thể không nghĩ tới lúc làm việc anh sẽ gặp được những cô gái như thế nào: “Bây giờ ngay cả những thực tập sinh nhỏ tuổi trong khoa em cũng la hét gọi anh là chồng cả ngày, haizz, em cứ cảm thấy như trên đầu mình là một mảnh xanh mướt…”

Lục Quý Hành cúi đầu hôn lên đôi môi đang ríu rít không ngừng của cô, sau đó lại ngẩng đầu lên, đôi mắt mang theo ý trêu chọc: “Dấm này mà em cũng ăn hả? Bọn họ có gọi thì anh cũng không nghe thấy, nhưng mà nếu em gọi thì anh sẽ nghe thấy được. Nào, gọi một tiếng anh nghe thử xem.”

Vưu Gia: “...”

*

Cuối cùng cô có gọi hay không?

Có.

Anh còn rất đắc ý nữa kìa.

Vậy nên có thể nói, anh chính là một người vừa trẻ con vừa nham hiểm, vừa mạnh mẽ vừa ngang ngược.

……

Vưu Gia thật sự hiểu biết Lục Quý Hành là năm cô mười sáu tuổi.

Nhưng cô đã biết đến anh ngay từ khi còn nhỏ rồi.

Anh lớn hơn cô ba tuổi, sống ở khu biệt thự trong cùng của khu nhà hỗn hợp.

Tiểu khu có hai người khá nổi tiếng, một người là Vưu Gia, người còn lại chính là Lục Quý Hành.

Lần đầu tiên mẹ Lục đưa Lục Quý Hành đến nhà cô làm khách, Vưu Gia hoảng sợ đến mức đứng nấp sau lưng mẹ. Lúc đó cô khoảng bốn tuổi, Lục Quý Hành bảy tuổi, cao hơn cô hai cái đầu, anh mặc một bộ đồ màu đen, bên đai quần treo mấy sợi dây chuyền bạc, giày anh mang là phiên bản giới hạn của một thương hiệu xa xỉ nào đó, trong mắt Vưu Gia, anh lúc đó cao quý mà lạnh nhạt, tuỳ tiện ném một cây gậy cũng lộ ra cảm giác áp bách của thiếu niên bất lương ngông cuồng. Dường như anh cảm nhận được sự sợ hãi của cô mà cố ý híp mắt nhìn cô, thừa lúc bố mẹ không chú ý lại làm ra động tác cắt cổ dọa cô, nhìn thấy Vưu Gia bị dọa đến mức co rụt lại, khoé môi anh nhếch lên nở nụ cười tàn ác, bộ dạng lúc đó phải nói là vô cùng xấu xa.TᎽT

Lục Quý Hành cùng anh trai của Vưu Gia là Vưu Tĩnh Viễn bằng tuổi nhau, hai người lại chơi rất thân, cho nên khi đó cô cũng tính là thường xuyên được gặp mặt anh.

Nhưng Vưu Gia đặc biệt sợ anh, trừ khi bố mẹ hoặc anh trai yêu cầu thì cô nhất định sẽ không nói chuyện với anh. Bởi vì khi đó tuổi còn nhỏ, vậy nên hai người căn bản cũng không nảy sinh cái gì.

Vưu Gia chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, nghiêm túc học tập, cư xử đúng mực. Biết vâng lời bố mẹ, luôn được thầy cô và bạn học quý mến. Tính tình mềm mại, là một cô bé đáng yêu và dễ mến tiêu chuẩn.

Nhưng Lục Quý Hành lại là một cậu bé quậy phá trong mắt bố mẹ, không thích học hành mà lại thích một số thứ không thể hiểu rõ được, anh là một điển hình đại diện của “nghịch ngợm và nổi loạn”. Phản nghịch, không chịu sống bình thường, lên cấp hai thì càng đam mê âm nhạc, thường xuyên trốn học để đến quán bar, đi theo một DJ để học làm DJ, hoặc là tham gia nhảy đường phố để giao lưu cùng mọi người.

Anh đặc biệt thích những thứ có nhịp điệu mạnh mẽ. Mỗi khi Vưu Gia đi ngang qua câu lạc bộ nhảy đều có thể qua bức tường thủy tinh đầy những nét vẽ bậy mà dễ dàng nhìn thấy anh, anh thường đứng cùng một nhóm thanh thiếu niên mang phong cách hip hop với mái tóc nhuộm đủ màu giống như là sống ở thế giới kì quái. Lúc anh nhảy thực sự rất đẹp trai, là một người có thiên phú, bẩm sinh đã giỏi cảm nhạc, học nhảy cũng vô cùng nhanh. Khi nhảy mang theo một sức hấp dẫn khó tả, nhất là khi giành chiến thắng trong các cuộc thi, gương mặt anh luôn tràn ngập dáng vẻ ngông cuồng của tuổi trẻ.

Nhưng thế giới đó lại khác xa so với Vưu Gia.

Thế giới của cô tràn ngập những kỳ thi và xếp hạng, ngoại trừ bốn tiếng học múa dân gian vào cuối tuần, những thứ còn lại trong cuộc sống của cô đều liên quan đến học tập. Mẹ cô quyết định đăng ký cho cô học múa cũng chỉ bởi vì nó sẽ cộng điểm thi đại học.

Hai người bọn họ quả thật không phải người ở cùng một thế giới.

Cô chưa bao giờ cố gắng để hiểu thế giới của anh.

Thấy anh thì sẽ trốn thật xa.

Có một lần nọ, Lục Quý Hành chặn đường cô trong một hành lang lờ mờ ánh sáng của KTV, năm đó cô mười sáu tuổi, bởi vì học nhảy lớp, nên vừa mới thi đại học xong, cô đi theo anh trai ra ngoài chơi, anh cũng ở đó. Vưu Gia đi ra ngoài hít thở không khí, anh cũng đi theo, sau đó chặn cô ở một góc hành lang nhỏ, nghiêng đầu hỏi: “Yêu đương rồi?”

Có lẽ ai đó đã nói gì đó với anh.

Không có, chỉ là có người đang theo đuổi cô, nhưng cô không đồng ý. Cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến anh, nhưng từ trước đến nay cô luôn sợ anh, lại sợ anh nói với anh trai của mình, cô khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không…không có ạ.”

Anh gật đầu: “Em vẫn còn nhỏ, đừng vội.” Anh đút hai tay vào túi, lại lấy ra một nắm kẹo cứng, xoè lòng bàn tay ra, hỏi cô: “Có muốn ăn không?”

Cô cẩn thận lấy một viên kẹo, bóc ra bỏ vào miệng, anh cũng ăn một viên rồi không nói gì nữa, sau đó nghiêng đầu nói: “Đi thôi!”

Hả…anh…anh có ý gì?

Vưu Gia suy nghĩ điều này ba năm cũng không thể hiểu được.

Khi đó anh phải đi đào tạo khép kín, mỗi tháng chỉ có thể gọi điện về nhà một lần, có khi anh sẽ gọi cho Vưu Tĩnh Viễn, nói muốn nói chuyện cùng cô, khi đó cô không rõ, mình và anh rõ ràng không thân, anh lại muốn nói chuyện với cô làm gì! Cô chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy, anh vốn cũng không phải là người nhiều lời, hai người chỉ trò chuyện vài ba câu rồi cúp máy. Vưu Gia từ khi còn nhỏ đã được dạy là phải lễ phép, mỗi lần tuy rằng không tình nguyện, nhưng lần nào nhận máy cũng gọi một tiếng anh Quý, chưa từng từ chối lần nào.

Hai năm sau, anh cuối cùng cũng dành được thời gian để về nhà vào cuối năm, sau đó anh tổ chức tiệc, Vưu Tĩnh Viễn đưa cô đi cùng, anh đưa cô về nhà. Lúc đó, anh đứng dưới ánh đèn đường trước nhà cô, hỏi: “Anh theo đuổi em lâu như vậy, em suy nghĩ như thế nào rồi?”

Vưu Gia vẫn còn nhớ rõ lúc đó tim mình đập loạn nhịp thế nào, không phải vì động lòng, mà là bị doạ cho hoảng sợ, đầu óc rối tung???

Theo đuổi ai?

Suy nghĩ cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play