Buổi tối.

Vậy thì sao.

Gần đây Lục Quý Hành ký hợp đồng với hết người này đến người khác, vậy nên rất hiếm khi trở về gặp cô.

Lúc này không làm gì thì có vẻ hơi đáng tiếc

Anh vốn đã kiệm lời, lúc này chỉ còn có…Làm….

Mồ hôi đầm đìa, ánh sáng trên ngọn đèn mờ ảo, giọt nước mắt trên khoé mi được ánh sáng chiếu xuống càng thêm rực rỡ, lộ ra màu sắc quyến rũ. Vưu Gia thở hổn hển không thôi, nhưng anh vẫn cố tình giở trò.

Cô gọi tên anh như cầu xin anh thương xót, anh lại cười như đạt được ý đồ, dùng giọng nói khàn khàn kéo dài âm cuối trêu chọc hỏi cô: “Có nhớ anh không?”

Vưu Gia thầm mắng trong lòng, ai nhớ anh chứ, có quỷ mới đi nhớ anh, không nhớ, không nhớ, không nhớ!

Nhưng lời vừa thốt lên, lại nhẹ nhàng nói: “Nhớ.”

Anh bật cười thành tiếng, đôi mắt hơi híp lại, lộ ra một độ cong quyến rũ mê người, trêu chọc làm đầu óc cô choáng váng. Anh kỳ thật là có chút xấu xa, chỉ mỗi tội hình như đều dùng hết lúc ở bên cạnh cô rồi, cũng là người chậm nhiệt*, cho nên bình thường sẽ có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng một khi đã trở nên thân thiết rồi sẽ phát hiện chỉ là tính khí của anh có chút trẻ con mà thôi.

*Raw là 慢热: là người chậm phản ứng, chậm biểu lộ tình cảm, kiểu người mà ít khi thân thiện hay biểu lộ tình cảm ngay từ đầu mà chờ một thời gian mới dần dần mở lòng ra.

Vưu Gia khó hiểu nhớ lại tin tức cô xem mấy ngày nay, chỗ nào cũng có hình ảnh của anh, điều này khiến cô cảm thấy người cùng mình đi lĩnh giấy kết hôn và người ở trên TV hoàn toàn không phải là cùng một người.

Báo chí nói thế nào nhỉ?

À, nói Lục Quý Hành thật lạnh lùng! Đẹp trai! Hormone nam tính bùng nổ!

Người hâm mộ lại càng đáng sợ hơn, vì dạo này anh đang đảm nhận vai trò giám khảo cho một chương trình, trong lúc ghi hình luôn mang bộ mặt lạnh lùng, cho nên họ đã đặt cho anh một cái nickname là Đại Ma Vương.

Họ cắt những đoạn nhảy của anh ra, nói cái gì mà: Oa, người như Đại Ma Vương có thắt lưng mạnh mẽ, tốc độ lại nhanh như vậy, lúc làm chuyện kia nhất định…Ừm, ai có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Cô rõ ràng đã kết hôn, mà khi nhìn thấy những hình ảnh đó liền không nhịn được mà khuôn mặt đỏ bừng.

Hình ảnh mang cảm giác mạnh đến mức nghĩ đến lại không khỏi nổi da gà, rõ ràng đó chỉ là những đoạn nổi bật do người hâm mộ cắt ghép ra mà thôi.

……

Lục Quý Hành vén tóc cô lên, hỏi: “Em che mặt làm gì?”

Vưu Gia liếm đôi môi khô khốc: “...Không, không có gì đâu.” Giọng cô run lên vì chột dạ.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Không thể tiếp tục nghĩ đến nữa, quả thật quá tà ác rồi.

“Chuyên tâm nào.” Anh liếm vành tai cô.

Ngón chân Vưu Gia không nhịn được mà cuộn tròn.

Trước đó cô đã từng lướt thấy một câu hỏi trên Zhihu với nội dung là: Hẹn hò với một người nổi tiếng thì sẽ có trải nghiệm gì.

Khi đó Vưu Gia nghĩ, chắc chắn sẽ rất kích động! Người nổi tiếng, những người sống dưới ánh đèn sân khấu hàng ngày, nếu thật sự hẹn hò thì sẽ phấn khích biết bao!

Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy thật sự là quá! Bất! Tiện! Rồi!

Mỗi lần gặp mặt đều giống như họp mặt tổ chức ngầm, ra ngoài cùng nhau đi dạo cũng không thể thoải mái, hơn nữa công việc của anh thật sự rất bận rộn, lịch trình có thể sắp xếp đến tận năm sau. Nếu muốn gặp anh, cô còn phải chọn ra những thời gian rảnh hiếm hoi từ những khoảng trống lịch trình đó.

Giống như bây giờ, đã hơn hai tháng cô không được gặp anh mấy rồi.

Lần cuối cùng gặp anh là từ lúc vào xuân, khi đó cô mặc một chiếc áo len mỏng tiễn anh ra sân bay, trời hơi lạnh, trước khi đi anh còn nắm lấy tay cô xoa xoa, thổi hơi ấm, sau đó giúp cô nhét tay vào túi áo, cúi đầu nói: “Nếu nhớ anh thì nhớ gọi điện thoại.”

Vưu Gia “Ồ” một tiếng, chọc chọc vào mặt anh, muốn nói vài câu thâm tình, nhưng cuối cùng chỉ đá nhẹ chân xuống đất, nghiêng đầu nói: “Vậy anh nhớ quay về sớm một chút, khoa bọn em có mấy anh chàng đẹp trai lắm, nói không chừng ngày nào đó em sẽ quên anh rồi ly hôn đó.” Hai người một năm chỉ gặp nhau có vài lần, giống hệt như đang yêu xa vậy.

Anh nheo mắt nhìn cô một lúc, một bộ dáng lãnh đạm như đang nói “Ồ, có bản lĩnh thật đấy”, “Có đẹp trai bằng anh không?”

Anh cũng tự luyến thật đấy. Vưu Gia cười nhạo anh một tiếng: “Không kém nhau lắm đâu nha! Quan trọng là ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy. Anh cũng biết mà, con người em tương đối nông cạn, lại mắc bệnh cuồng nhan sắc giai đoạn cuối, vô cùng thích ngắm trai đẹp, chỉ là chuyện vài phút thôi.”

Thực ra là không nỡ xa anh nhưng lại không thể nói ra miệng, vừa mở miệng ra toàn là lời nói phét, nhưng anh thì đã sớm hiểu lòng cô, gõ đầu cô một cái nói: “Em dám sao.”

“Sao mà không dám chứ.” Vưu Giai chính là một “giang tinh”* trời sinh, chỉ cần một điểm tựa là có thể lật trời, anh càng nói cô lại càng muốn phản bác.

*Raw là 杠精, chỉ những người trong lúc nói chuyện thích tranh cãi.

“Vưu Gia!” Anh trầm giọng gọi cô một tiếng, giọng nói có vài phần nghiêm túc pha lẫn vài phần cảnh cáo.

Vưu Gia cười một tiếng: “Anh bị ngốc à?”

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của anh, cô nhịn không được liền nhón chân hôn anh một cái.

Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, vừa chạm vào đã rời đi ngay, nhưng sự lạnh giá trên gương mặt anh đã dần tan biến mất, khoé môi anh khẽ cong lên, anh đưa tay xoa xoa đôi môi cô, yết hầu khẽ chuyển động vài lần.

Yết hầu của anh quả thật rất mê người, mỗi khi Vưu Gia nhìn chằm chằm vào nó, nội tâm cô đều không khỏi nảy sinh ý đồ xấu với anh.

Vưu Gia cảm thấy hình như anh muốn hôn cô, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại.

Khi đó anh chưa nổi tiếng như bây giờ, thậm chí còn có thể nói là không hề có chút tiếng tăm nào, đi trên đường cũng không cần đeo kính râm, cùng lắm chỉ đeo một cái khẩu trang là được, không có nhiều người biết đến anh, cũng không có những fan tuyến đầu luôn theo dõi lịch trình mỗi ngày, Vưu Gia lúc tiễn anh đến sân bay cũng có thể hôn anh.

Hơn hai tháng không gặp nhau, thế mà đến khi gặp lại, dường như cả thế giới đều đã biết đến Lục Quý Hành.

Hôm qua, mấy em gái thực tập trong khoa còn hí hửng bàn tán sôi nổi về anh:

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tôi muốn gả cho Lục Quý Hành quá.”

“Trời ơi, giọng nói nghe hay quá!”

“Nhảy cũng đẹp quá đi!”

“Hormone nam tính mạnh quá đi thôi!”

“Tôi chỉ nhìn thôi cũng đủ chảy máu mũi rồi!”

“Góc chính diện quá xuất sắc!”

“Làm sao mới có thể được ngủ với Lục Quý Hành đây aaaaaa!”

“...”

Á, Vưu Gia nghe đến mức hai tai đều đỏ, cô im lặng ngồi trốn trong một góc, cảm thấy rằng suy nghĩ của fan hâm mộ thật sự quá đáng sợ.

Ngủ với anh ấy?

Vưu Gia đột nhiên cảm thấy có một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ. Người này, chỉ biểu diễn trên sân khấu thôi mà cũng toả ra mị lực quyến rũ như vậy.

Nếu có ai đó hỏi trải nghiệm được làm vợ của một người nổi tiếng là như thế nào, thì có lẽ đó là…Tình địch ở khắp mọi nơi!

Trong lúc đang suy nghĩ linh tinh, anh hung hăng đụng mạnh vào người cô, cảnh cáo: “Tập trung đi, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Vưu Gia đã lâu không gặp anh, mà mỗi lần gặp mặt, anh đều rất…mãnh liệt, khiến cô luôn cảm thấy mình giống như một tình nhân được anh bao nuôi vậy, mấy tháng không gặp, nhưng hễ gặp nhau là lại làm chuyện kia.

Lại còn giống như hoàng đế, động một cái là lại hung dữ với cô.

Cô mỗi khi tức giận đều thích cắn anh, cắn một cái thật mạnh vào bả vai anh.

Lục Quý Hành khẽ hít một hơi, nhưng động tác vẫn không hề dừng lại.

Anh chỉ siết chặt eo cô, âm thầm cảnh cáo.

……

Lục Quý Hành! Nếu như để cho cô đánh giá anh, chắc chắn sẽ không giống với đánh giá của báo chí.

Như là…mưu mô…tính chiếm hữu rất mạnh…kiêu ngạo…thích làm không thích nói…ngoài trừ âm nhạc và vũ đạo ra thì không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.

Nhưng fan hâm mộ đánh giá anh cũng rất chính xác đó chứ.

Thế nên…cái gì nhỉ…thắt lưng mạnh mẽ…tốc độ nhanh…gì nữa nhỉ

Ài, không nghĩ nữa, fan của anh chắc chắn đều là ma quỷ, tà ác quá đi mất.

……

Sau khi xong xuôi, Lục Quý Hành ngồi khoanh chân trên giường, ngón tay lấy rất nhiều thuốc mỡ bôi lên eo cô.

Nơi đó một mảng bầm tím, dấu vết ba ngón tay vô cùng rõ ràng.

Vưu Gia nằm cuộn tròn trên giường, lấy ngón tay chọc vào chân anh, phàn nàn nói: “Anh đúng là đồ cầm thú.”

Lục Quý Hành nâng mắt lên, liếc cô một cái: “Cầm thú? Em thử nói lại lần nữa xem?”

Giọng điệu anh có vẻ như không chút để ý, thế nhưng Vưu Gia lại lúng túng không dám lên tiếng, nhưng miệng lại càng lẩm bẩm nhiều hơn.

Lục Quý Hành bôi thuốc cho cô xong, lấy ra một chiếc áo cổ tròn từ trong ngăn tủ mặc lên cho cô, lại đặt tay lên người cô, cúi đầu hỏi: “Có đói bụng không?”

“Đói…” Lời này, sao nghe ra có chút tà ác vậy nhỉ.

Vưu Gia liếm môi dưới, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô mới có cơ hội ngắm nhìn anh kĩ hơn, anh gầy hơn so với lần gặp trước một chút, tóc hình như cũng đã dài hơn, dưới mắt xuất hiện quầng thâm mờ nhạt. Nghe anh Mạch, người đại diện của anh nói gần đây công việc của anh rất bận, cô đột nhiên cảm thấy chua xót, vươn tay vuốt mặt anh: “Anh nghỉ ngơi không tốt sao?”

Anh “Ừm” một tiếng, nghiêng đầu cọ vào mặt cô: “Gần đây công việc gấp gáp, anh rút ngắn lịch trình, chỉ để được gặp bà xã của anh sớm hơn, vậy mà còn bị cắn đến chảy máu, em nói xem em còn có lương tâm không hả?”

Vưu Gia ôm lấy cổ anh, lè lưỡi, tầm mắt nhìn xuống bả vai anh, thật…thật sự chảy máu rồi.

Cô cảm thấy mình không dùng bao nhiêu sức lực cả.

Sau đó cô vừa cảm thấy bối rối vừa thấy đau lòng: “Được rồi, em xin lỗi!”

Bây giờ đổi thành cô bôi thuốc cho anh, anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, lười nhác ngồi đó, Vưu Gia nửa quỳ bôi thuốc cho anh, mới bôi hai cái đã bị anh ôm eo nhấc vào trong lòng.

Vưu Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm gì vậy!” Tim cô đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

Kết hôn đã ba năm, nhưng mỗi lần đối mặt với anh cô vẫn đỏ mặt, tim thì đập thình thịch giống như mới yêu lần đầu vậy, có lẽ là do sức hút của anh…thực sự quá lớn!

Anh nhíu mày, thấp giọng nói: “Anh cũng đói rồi.” Giọng điệu pha chút tủi thân cùng vài phần ủy khuất.

Vưu Gia có chút đau lòng, giọng nói cũng nhẹ đi: “Vậy em nấu mì cho anh nhé?”

Anh “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.

……

Sau đó, Vưu Gia mặc đồ ngủ xuống bếp, đeo tạp dề, bắt tay vào nấu mì, cô cảm thấy tất cả đều là…Thủ đoạn! Chính là thủ đoạn để gạt cô nấu mì cho anh!

Thế nên mới nói, lòng dạ Lục Quý Hành thật sự rất nham hiểm.

……

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lục Quý Hành đã phải rời đi, anh Mạch đến đón gọi anh đi xuống, Vưu Gia mặc thêm áo khoác bên ngoài lớp đồ ngủ rồi đi xuống nhà tiễn anh. Lần này trở về anh không mang theo đồ đạc gì cả, có lẽ là đã sớm quyết định chỉ ở lại một đêm từ trước.

Ba bốn giờ sáng, ngay cả cú đêm chỉ sợ rằng cũng đã sớm tiến vào mộng đẹp, có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, anh vừa ấn thang máy vừa xoa xoa nơi giữa hai hàng lông mày.

Hôm nay anh phải tham dự một cuộc họp báo công bố quyền đại diện cho một nhãn hiệu lớn, anh mặc một thân quần áo đen phong cách mô tô, có lẽ hôm nay cần phải biểu diễn, cho nên ăn mặc không quá nghiêm túc. Nhưng nhìn vẫn vô cùng đẹp trai! Anh thuộc kiểu người khí chất lúc mặc quần áo và không mặc hoàn toàn không giống nhau.

Thật ra Vưu Gia rất đau lòng, phần lớn các nghệ sĩ dù hơi có tiếng tăm một chút đều sẽ có đội ngũ tạo hình riêng, hoặc quản lý của họ sẽ nhờ cậy các đội ngũ tạo hình đáng tin cậy giúp đỡ, nhưng Lục Quý Hành đã ra mắt hai ba năm, mỗi lần có hoạt động đều tự mình hẹn đội tạo hình, quần áo cũng tự mình chọn, ra mắt với tư cách là nghệ sĩ thực sự rất vất vả, có đôi khi Vưu Gia cảm thấy rất tức giận, anh xuất sắc như vậy, tại sao mãi vẫn không nổi tiếng chứ!

Nhưng bây giờ cuối cùng cũng được như ý muốn rồi, anh trở nên hot một cách đáng kinh ngạc, nhưng cô vẫn cảm thấy không được vui.

Anh ấy quá vất vả rồi.

Lịch trình dày đặc đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Ở tầng hai, trong bãi đậu xe dưới lòng đất, anh Mạch đã mở đèn xe đợi sẵn ở chỗ gửi xe, Lục Quý Hành đi thẳng đến chiếc xe, nhưng lúc gần đến nơi thì đột nhiên quay người lại ôm cô, ấn đầu cô vào lòng nhẹ giọng nói: “Có lẽ một tuần nữa anh mới trở về được, cũng không lâu lắm, nếu thấy nhớ anh thì cứ gọi điện thoại, nếu anh không nghe được thì gọi cho anh Mạch.”

Ba bốn giờ sáng, màn đêm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng động cơ ô tô gầm lên chói tai, hốc mắt Vưu Gia không hiểu sao có chút nóng lên, cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ “Vâng” một tiếng: “Vậy em ở đây đợi anh. Cố gắng ăn nhiều một chút, lúc nào có thể nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe!”

Anh cười một tiếng: “Đã rõ.”

Anh Mạch hạ cửa kính xe xuống, trên mặt không có chút biểu tình, thò đầu ra ngoài cửa xe nói: “Được rồi, cứ làm như là sinh ly tử biệt không bằng. Em Gia cứ yên tâm, anh sẽ giúp em chăm sóc tốt cho cậu ấy, tìm cho cậu ấy hai tiểu mỹ nhân đáng yêu hầu hạ, đảm bảo cậu ấy cực kỳ vui vẻ.”

Vưu Gia trừng mắt: “Anh dám!”

Anh Mạch cười đến ngả ra sau.

Vưu Gia cũng không thèm nói chuyện với anh ấy nữa, tuổi cũng lớn rồi vậy mà không đứng đắn tí nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play