Thật sự Chu Dương vẫn cảm thấy Vưu Gia rất…
Khó nhìn thấu.
Bạn nói cô ngoan ngoãn, cô nhất định sẽ lộ ra một ít điểm xấu.
Bạn nói cô keo kiệt! Cô nhất định sẽ khiến bạn bất ngờ. Ví dụ như lúc đi quyên góp, mọi người đều dành ra tám chín trăm hay một nghìn tệ quyên góp cho có, cô ấy từng nghe rằng Vưu Gia lén lút quyên góp số tiền đến năm chữ số và không muốn công khai, nhưng người phụ trách lại lỡ mồm rồi nói đứa trẻ này thật ngốc. Chu Dương cảm thấy Vưu Gia quá tốt bụng, nếu làm khơi dậy lòng đồng cảm và mong muốn bảo vệ của Vưu Gia, cô sẽ sẵn sàng giúp đỡ người khác.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ số tiền ít ỏi đó chẳng là gì với cô cả.
Lại nói như mua cái đồng hồ mấy trăm nghìn vạn luôn trong một lần cũng có là gì?
Quả là làm Chu Dương phải nhìn cô bằng ánh mắt khác, cho dù là người tiêu xài phung phí như cô ấy thì cái nhãn hiệu kia cũng chưa từng dám liếc qua một cái.
Đó không phải là thứ mà người tiêu dùng như họ có thể mua được.
Vưu Gia thật sự…
Sống trong một khu dân cư cao cấp, lái một chiếc Mini nhỏ màu trắng, đã kết hôn, tuổi còn trẻ, ăn mặc lại rất bình thường, dường như không thể nhìn ra nhãn hiệu quần áo, rất hiếm khi đeo đồ trang sức, chỉ có một sợi dây chuyền trên cổ cô cũng cố nhét vào trong áo. Có lần, Chu Dương vô tình nhìn thấy mới phát hiện cô đeo nhẫn kết hôn trên cổ, cho nên khi đó mới biết được cô đã kết hôn rồi.
Không có tật xấu tiêu xài phung phí, ăn cơm cũng một mực chê bai thức ăn ngoài quá đắt, thỉnh thoảng sẽ đến nhà ăn, thỉnh thoảng thì tự mình làm. Đó là thói quen sinh hoạt bình thường của những sinh viên vừa mới ra trường.
Chỉ là rất giống như người độc thân. Nếu không phải hai người có mối quan hệ tốt và thi thoảng Vưu Gia sẽ vô tình nhắc về chồng mình, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy người chồng kia là do Vưu Gia bịa đặt ra mất.
Sau khi suy nghĩ một lúc, sự tò mò của Chu Dương về chồng của Vưu Gia gần như tăng vọt.
Cô ấy bỗng nghĩ đến một khả năng: “Không phải là em bị…Ôi, nhìn cũng không giống mà!” Cô ấy đánh giá Vưu Gia từ trên xuống dưới, không phải vì cảm thấy giá trị nhan sắc của cô không cao mà là rất cao, ngoại hình như vậy mà đặt trong giới giải trí thì nhất định rất nổi bật. Đó là khí chất, Vưu Gia tạo cho người ta ấn tượng rằng cô là một cô gái ngoan ngoãn với một gia đình, một nền giáo dục tốt.
Vưu Gia ngạc nhiên một chút, cho rằng Chu Dương có thể muốn nói liệu cô có phải là được bao nuôi. Cô im lặng một lúc rồi lặng lẽ liếc cô ấy một cái: “Chị đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo hơi nhiều rồi có đúng không?” Tổng tài bá đạo nào đó bao nuôi tình nhân, còn tặng giấy chứng nhận kết hôn làm quà nữa.
Chẳng qua nghĩ lại thì thật sự…khá giống.
Cô nhớ thời đại học cũng từng lời đồn, có một lần, Lục Quý Hành đến gặp cô, anh lái xe đợi ở cổng sau, cô rất vui mừng, thấy anh tựa ở cửa xe thì bèn chạy nhào vào vòng tay anh.
Hình như anh bị đụng hơi đau, anh nhíu hai hàng lông mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra và nhéo cằm cô để trêu chọc: “Rất nóng lòng muốn gặp anh sao? Em không nói sớm để anh đặt phòng trước.”
Vưu Gia thật sự rất nhớ anh, nhưng cô cũng cảm thấy anh đúng là không biết xấu hổ, vì vậy cô liền đấm vào ngực anh. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ kiêng dè khi hành động, với cả khu phía Tây bên này hầu như không có ai đi đến, anh ôm lấy eo cô và nhấc bổng cô lên, rồi mở cửa xe đưa cô vào trong, một chân ép vào chân cô và ghìm cô vào hàng ghế sau…
Lại nói, hầu như hai người thường xuyên gặp mặt trên xe, những lúc anh bận rộn thì gần như phải bay đi khắp mọi nơi, thi thoảng rảnh mới có thể đến thăm cô, mỗi lần đều rất vội vàng vì thời gian vốn dĩ không nhiều, Vưu Gia đã quen với việc anh không kiêng dè gì cả. Bởi vì thời gian thật sự rất quý giá đó!
Khi đó, anh lái một chiếc xe Land Rover màu trắng, mặc dù không phải BMW hay Mercedes-Benz, nhưng nhìn logo trên xe có thể thấy được sự giàu có và sang trọng, nhưng nếu có hiểu biết một chút thì sẽ cảm thấy chiếc xe kia không hề rẻ.
Ở trường học, Vưu Gia luôn là cô gái ngoan ngoãn, cô đã nhận được học bổng, làm cán bộ trong Hội sinh viên của Uỷ ban đoàn, cô làm việc nghiêm túc và cẩn trọng, không thân mật với nam sinh nào, cũng không yêu đương, ngoại trừ học tập ra thì cô cũng làm nhân viên quản lý bán thời gian ở thư viện. Nghiêm túc, chịu khó, cố gắng, đoan chính, cô luôn là sinh viên ưu tú đạt chuẩn, các giáo viên đều rất thích cô và quan tâm đến cô. Trong mắt các bạn học, cô chính là thỏ trắng ngoan ngoãn, ngây thơ và tốt bụng, một công chúa nhỏ lớn lên trong toà tháp, không mong manh nhưng lại mềm lòng và hơi khờ.
Cho nên đột nhiên một ngày trông thấy cô bị một người đàn ông nhét vào xe Land Rover màu trắng, cảm giác sợ hãi kia, thật sự không thể nói hết.
Ban đầu Vưu Gia không biết, cô không phải người thích làm chuyện thân mật nơi công cộng, nhưng bởi vì khu học tập thay đổi, bình thường sẽ không ai đến phía Tây, nếu không cô cũng sẽ không tuỳ ý để cho Lục Quý Hành làm loạn, ai có thể nghĩ tới lúc đó trùng hợp lại có người đi ngang qua, còn nhìn thấy cô, đúng lúc thấy cảnh đó.
Trường học là một nơi của địa phương, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một khi có tin tức lớn thì nhất định sẽ bị truyền ra ngoài, tốc độ truyền tin có thể dùng virus lênh nhiễm để hình dung.
Không đến hai ngày Vưu Gia đã hít đầy bụng tin đồn, nói học viện Y có một sinh viên giỏi sa đoạ, quen người trong xã hội, lái Land Rover, cách ăn mặc kia, nhìn là biết không phải loại đúng đắn gì…Tám phần là bị con nhà giàu bao nuôi.
Cô còn nghĩ chuyện này thật sự đã xảy ra đó! Cô cứ nghĩ mấy chuyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh. Hơn nữa cũng không nên xuất hiện trên người những sinh viên học Y cực khổ như bọn họ chứ!
Không biết ở đâu lan truyền ảnh chụp, ảnh đã được làm mờ.
Nhưng Vưu Gia chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người trên đó, còn không phải là cô sao…
Lúc nhìn thấy mặt mày cô ngơ ngác cả ra, hóng chuyện cả ngày, không nghĩ tới lại hóng của chính mình.
Hơn nữa…Cái quỷ gì?
Lúc gặp nhau cô than vãn với Lục Quý Hành, nói: “Lại còn có người báo cáo với giáo viên ở đó, mãnh liệt yêu cầu thu giấy chứng nhận học vị của khối u ác tính xã hội là em, để em quay về cấp ba học hai năm giáo dục đạo đức, em…” Cô vẫn luôn tốt tính, cũng không nhịn được muốn chửi bậy. Đây đúng thật là lo chuyện bao đồng, ăn no rảnh rỗi, sức tưởng tượng còn rất phong phú nữa kìa.
Lục Quý Hành nghe xong cũng không có phản ứng gì, hỏi cô: “Cần anh đến giải thích với các giáo viên không?”
“Không cần, có thể cần…Bố mẹ em đến.” Tìm anh đến giải thích cũng không rõ, toàn bộ chỉ bằng hai cái miệng, nói bọn họ quen biết rất nhiều năm, đang trong mối quan hệ yêu đương? Không đủ sức thuyết phục. Còn không bằng để bố mẹ cô đến, người lớn nói chuyện, dù sao cũng có trọng lượng hơn cô chứ.
Lục Quý Hành dừng vài giây, bỗng nhiên nói: “Đi đăng ký kết hôn đi!”
“Dạ?”
“Anh sẽ cùng cô chú nói chuyện, ngày mai xin nghỉ đi, cùng anh về nhà một chuyến.”
Vưu Gia: “...” Cái gì?
“Một lần vất vả cả đời nhàn nhã, có thể tiết kiệm không ít phiền phức, tóm lại dù sao cũng phải đăng ký, chuyện sớm muộn mà thôi.”
“À.”
……
Chuyện hôn nhân của Vưu Gia, chính là được quyết định ngẫu nhiên như vậy.
Ngày hôm sau về nhà gặp bố mẹ, bọn họ đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, Lục Quý Hành lại quen chiêu trò, nói vài câu liền khiến bố mẹ Vưu vui đến quên trời đất, đưa luôn hộ khẩu cho anh, còn thúc giục, “Đi lĩnh chứng sớm một chút cũng bớt lo, mau đi đi.”
Lúc quay về trường học, giáo viên đến tìm cô, cô trực tiếp đưa giấy đăng ký kết hôn đến trước mặt giáo viên.
Quả thực rất tiện.
Cho nên từ thân đến tâm, Vưu Gia đã chấp nhận chuyện này.
……
Một lát sau, Chu Dương tò mò hỏi cô: “Cũng chưa từng nghe em nói qua, chồng em làm nghề gì?”
Vưu Gia suy nghĩ, trả lời coi ấy: “Anh ấy ca hát, cũng nhảy múa nữa.”
Chu Dương “À” một tiếng, trong đầu tưởng tượng ra ca sĩ thường trú hát ở quán bar, hoặc là đi diễn dưới cầu vượt, mặc dù cô ấy rất có hứng thú với nghề này, nhưng nếu nghĩ rộng hơn, nghề này không ổn định cho lắm!
Có thể là con nhà giàu! Không cần lo lắng chuyện sinh hoạt, cũng không có áp lực cuộc sống, có thể làm chuyện mình thích. Sau đó lúc kết hôn, Vưu Gia cũng có khoản thu nhập riêng, mặc dù không phải đều dựa vào chồng, nhưng ngẫu nhiên tiêu xài một chút cũng không có đủ. Chu Dương cảm thấy mình đã đoán được tám chín phần mười.
Lấy kinh nghiệm xem các diễn đàn hóng hớt của cô ấy, loại ghép đôi này, đa số đều là nam xấu nữ đẹp, đồng tiền hấp dẫn! Tựa như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, mặc dù màu mỡ, nhưng thật sự…Cũng chẳng phải là cảnh đẹp ý vui.
Cuộc sống không dễ dàng a cuộc sống không dễ dàng!
Chu Dương mười phần cảm khái vỗ vỗ vai cô, “Hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm đi! Làm chung lâu như vậy, chị hình như còn chưa gặp qua chồng em thì phải?”
Vưu Gia lưỡng lự lắc đầu: “Anh ấy…rất bận. Không chắc có thời gian đâu, xin lỗi chị nha.”
Chu Dương nhìn bộ dạng do dự của Vưu Gia, càng thêm cảm thấy, chồng cô có phải là người không thể nào…Lộ mặt?
“Không sao đâu, rảnh rỗi lại nói tiếp.” Chu Dương trả lời, rất tiếc nuối.
Cô ấy mặc dù là một người khá cởi mở ai cũng có thể tiếp nhận, nhưng vẫn cảm thấy Vưu Gia thật sự quá đáng thương. Hoa đẹp nên phối với bình tốt vẫn hơn.
Chẳng qua trên đời này, làm gì có việc vẹn toàn cả đôi, trong hoạ gặp phúc, chuyện tốt đều tụ tập ở củng một chỗ, thế thì còn đến mức nào.
Vưu Gia cảm thấy rất ngại, sở dĩ cô ít nhắc đến Lục Quý Hành, thứ nhất là cảm thấy nghề nghiệp của anh không tiện nói ra, cho dù lúc anh không nổi tiếng thì cũng là một nghệ sĩ nhỏ, ít hợp đồng, cũng không phải không có, lượng công việc so với hiện tại thật sự cũng không ít. Thứ hai về việc riêng tư của cô cùng Lục Quý Hành, cô càng thích tự mình trải nghiệm, không thích cùng người khác chia sẻ.
Vì thế cô giải thích rằng: “Công việc của anh ấy thật sự rất bận, em cũng thường xuyên không gặp mặt anh ấy.”
Chu Dương nhíu mày…“Bận rộn nhiều việc sao?” Không giống con nhà giàu lắm nhỉ.
Vưu Gia gật đầu.
Cô ấy lại tự động liên tưởng đến ca sĩ thường trú ở quán bar bận rộn chạy show, đã thành bộ dạng này rồi, Vưu Gia còn muốn mua đồ mắc tiền cho anh ta nữa!
Việc kết hôn cũng giống như đầu tư, tiền ra khó kiếm lại.
Chu Dương hoảng sợ trong lòng, nhìn Vưu Gia một lúc lâu.
Chẳng lẽ cô bao nuôi tiểu thịt tươi thật sao?
Thật có tiền đồ.
…
Gần đây Lục Quý Hành như mang thể chất dễ lên hot search, một chuyện nhỏ xíu cũng có thể lăn lộn trên top tìm kiếm cả tuần.
Trong mười cái hot search hôm nay, có hai cái là anh.
# Lục Quý Hành sân bay #
# Người đại diện TVN Lưu Quang Lục Quý Hành #
Cái trước là vì tạo hình hôm nay của anh, bởi vì hoạt động cần, anh nhuộm tóc, tạo hình có hơi hoang dã quái đản, một thân quần áo màu đen, kết hợp với khuôn mặt lạnh như băng kia của anh, thật sự là rất thu hút người khác.
Hình ảnh tạo hình được đăng lên, đủ loại meme được chế ra,
Sau một lúc hot search trên liền trở nên buồn cười.
Mọi người đều biết, tạo hình của Lục Quý Hành thay đổi tất nhiều, dám thử những phong cách khác nhau, giá trị nhan sắc cao, có làm kiểu gì cũng đẹp. Nhưng anh cũng có đồ yêu thích riêng, ví dụ như đồng hồ và giày, từ khi ra mắt đến nay anh chỉ đi giày của một hãng, mang qua hai cái đồng hồ, cùng bộ sưu tập, kiểu dáng và màu sắc tương tự nhau. Dù là ở trường hợp nào cũng đều có hai cái đó, quan trọng là hãng đồng hồ cũng chỉ là hãng bình dân, lúc trước fans hâm mộ còn bàn bạc với nhau, nói muốn mua cho Đại Ma Vương cái đồng hồ. Tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ tuyến mười tám vụt thành nghệ sĩ tuyến ba, ngày trở thành sao hạng A, cũng không còn xa, sao có thể khó coi như vậy được.
Nhưng hôm nay fans hâm mộ ra sân tiễn anh, nhưng đột nhiên phát hiện, Lục Quý Hành đổi! Đồng! Hồ!
Mẫu đặc biệt của TVN Lưu Quang.
Quan trọng là cái này rất khác so với cái trước kia.
Không phải là mẫu quá đặc sắc, nhưng chắc chắn là Rolls-Royce trong giới đồng hồ, giá cả không phải loại tầm thường.
Cái đồng hồ này thật ra không được ưa chuộng cho lắm, chủ yếu là vì thiết kế và màu sắc của nó quá mức lạnh lẽo, khí chất sắc bén, nếu không cẩn thận có thể biến chính mình trở nên quê mùa.
Chẳng qua anh đeo nó trên tay, ngược lại không có chút cảm giác nào là không phù hợp.
Có một ít fans nhanh trí đi bình luận dưới Weibo của @TVN Lưu Quang, nhiệt tình đề cử Đại Ma Vương làm người đại diện cho TVN.
Thậm chí đều đã nghĩ kĩ nên làm áp phích quảng cáo thế nào, fans hâm mộ thật tài tình, còn PTS nhìn rất thật, không biết kênh tin tức ngớ ngẩn nào đó tin là thật, nghiêm túc đem đi viết một bài báo, người qua đường nhìn thấy thì rộn ràng, người biết chuyện hết sức vui mừng, trên mạng tràn ngập bầu không khí vui sướng.
Lúc Vưu Gia biết chuyện này, cả người cô như nứt ra, cái này…Một cái đồng hồ dẫn đến chuyện lớn…?
Do ồn ào quá nhiều, một tài khoản Weibo không biết bị đào ra từ lúc nào, là một nhân viên bán hàng, nói là ở cửa hàng bách hoá phía Nam, mấy ngày trước có một cô gái đáng chú ý, tuổi còn trẻ, ăn mặc cũng bình thường, vừa ra tay chính là tiêu bảy mươi tám vạn, mua một cái đồng hồ nam, lúc quẹt thẻ ký tên lại ghi là…
Lục Quý Hành!