Vưu Gia ngẩng đầu lên, hai cô gái lập tức im lặng, xấu hổ nhìn cô một cái rồi cười cười chắp tay: “Xin lỗi chị Gia Gia, bọn em kích động quá rồi!”

Vưu Gia bật cười, khẽ lắc đầu, chỉ là vừa nãy nghe bọn họ từng người một gọi một tiếng “chồng”, cô liền cảm thấy như chính mình đã bị lừa vậy.

Hầy…

Giống như trên đầu là cả một đồng cỏ xanh mướt vậy.

Vưu Gia thu dọn hộp cơm rồi trở về phòng trực ban ngủ trưa, so với chị Chu, cô quả thực sung sướng hơn một ít, ít nhất còn có thời gian nghỉ trưa. Tuy rằng thời gian cũng không nhiều, nhưng có là được rồi! Bởi vì tối hôm qua thức khuya, nên sáng nay cô cảm thấy mình không tỉnh táo cho lắm.

Hôm nay là ca trực ngày*, buổi sáng tám giờ đi làm, buổi chiều sáu giờ được tan tầm, buổi trưa được nghỉ hai tiếng, bây giờ vẫn còn một tiếng nữa để nghỉ ngơi, cũng coi như rất hạnh phúc rồi.

*Gốc là ca trực trường bạch, là một hệ thống thời gian làm việc, tức là 9:00 sáng đến 12:00 trưa, 14:00 đến 17:00 chiều là thời gian làm việc, 12:00 đến 14:00 là thời gian ăn trưa và nghỉ ngơi. Loại hệ thống làm việc này phổ biến hơn ở một số doanh nghiệp vừa và nhỏ không cần làm ca đêm.

Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, mấy y tá bên đó vẫn đang ăn cơm, mấy y tá trẻ tuổi cũng đang xem video phát sóng trực tiếp kia, không biết MC đã nói gì, chỉ thấy hình như nói một đoạn thật dài, Lục Quý Hành suy nghĩ một lúc lâu, nhàn nhạt trả lời: "Ừ.”

Mấy y tá bật cười nghiêng ngả đến nỗi thở không ra hơi: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Đại Ma Vương của chúng ta không hổ danh là hoàng tử nhạt nhẽo, MC kia trong lòng chắc cũng mệt mỏi lắm, làm việc thật là khó ha ha ha ha!”

“Cuộc sống thật sự không dễ dàng! Thật sự không dễ dàng mà!”

……

Vưu Gia cũng không nhịn được mà mỉm cười, gần đây lúc cô mở vòng bạn bè hay là Weibo ra đâu đâu cũng có thể nhìn thấy tin tức về Lục Quý Hành, ảnh tham gia hoạt động, ảnh chụp show tạp kỹ, video fan làm, các loại meme hài hước, cùng đủ loại tin tức khác nhau, đương nhiên cũng không thể thiếu những lời tỏ tình mê muội mãnh liệt của fan hâm mộ.

Sau khi xem quá nhiều, trái lại cô còn có cảm giác mình không quen biết anh…

Vưu Gia không dừng bước, tiếp tục đi đến cuối dãy, cô đẩy cửa phòng trực ban ra, cởi áo treo lên móc, vừa xoa cái cổ đau nhức vừa đi đến bên giường, cô nằm ngửa trên giường, một chân để ở mép giường, cô đá giày, dùng đầu ngón chân kéo chăn đắp lên người.

Chỉ khoảng ba đến năm phút sau, cô vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Cả buổi sáng nay cô đều rất bận rộn, đi kiểm tra các phòng bệnh, tham gia hội thảo chẩn đoán bệnh, tiếp đón bệnh nhân, thu thập bệnh án, khám sức khoẻ, mở ghi chú của bác sĩ rồi viết bệnh án, mở ghi chú của bác sĩ rồi lại viết bệnh án…Hình như hôm nay có rất nhiều bệnh nhân mới, cô phải liên tục chạy đi chạy lại giữa phòng bệnh và phòng làm việc, y tá liên tục thúc giục chủ nhiệm Liêu kê đơn, chủ nhiệm Liêu bận quá nên ném hết sang cho cô, hoàn toàn khiến cô cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi bị công việc chi phối. - TᎽT

Mệt mỏi rã rời, mỗi khi rảnh rỗi là dường như mí mắt nặng cả ngàn cân.

Hình như cô đã mơ một giấc mơ, hoặc là cô đã nhớ đến Lục Quý Hành lúc nửa tỉnh nửa mơ.

Đó là khoảng thời gian khi cô còn học đại học.

Lúc đó Lục Quý Hành vừa mới ký hợp đồng với công ty quản lý, nhưng vì một số lý do nên anh luôn bị chèn ép, tài nguyên trong tay ít đến mức đáng thương, anh Mạch khi cũng chỉ là một người đại diện mới, không có địa vị, cũng không có tiếng nói. Hai người đi va chạm khắp nơi, lắc lư qua lại trong dòng chảy tư bản.

Con đường này căn bản không hề dễ đi, quan hệ lợi ích rất phức tạp, nếu muốn có chỗ đứng thì phải cần có một thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa mới được.

Có một khoảng thời gian dài anh không nhận được hợp đồng nào cả, đôi khi công ty sẽ sắp xếp cho anh đi làm đại diện hoặc phát ngôn cho một số nhãn hàng vớ vẩn nào đó, đều là anh Mạch liều mạng giúp anh đẩy đi, có thể từ chối liền từ chối, thà được ít mà chất lượng còn hơn. Dẫn đến việc xuất hiện trước công chúng cũng ít đi.

Tuyệt vọng nhất chính là anh muốn phủi mông rời đi cũng không được, nếu như đơn phương chấm dứt hợp đồng, sẽ có một khoảng bồi thường lớn cần anh chi trả, mà Lục Quý Hành lại không đủ khả năng.

Vì để tranh thủ giành lấy một ít tài nguyên tốt mà anh Mạch lo lắng đến mức trên miệng nổi đầy vết bỏng rộp, nhưng tuyệt vọng lúc nào cũng lớn hơn thất vọng.

Công ty không có hành động gì, từng cơ hội cũng vì thế mà từng cái từng cái trượt khỏi lòng bàn tay. Vậy thì có thể làm gì được đây, cứ mặc kệ thôi! Nếu lạc quan có thể sẽ nghĩ như vậy. Nhưng thời kỳ hoàng kim của một nghệ sĩ sẽ trôi qua trong chớp mắt đấy! 

Khi đó Vưu Gia thường xuyên mắt đỏ hoe lén nói với anh Mạch: “Sao mệnh của anh ấy lại xui xẻo như vậy chứ!”

Lúc đó anh Mạch sẽ thường xuyên rót canh gà* an ủi cô, nào là “Có công mài sắt có ngày nên kim”, “Bùng nổ ở phút cuối”, rồi cái gì mà là vàng thật thì nhất định sẽ toả sáng!

*Có nghĩa là những từ, những câu, hoặc những bài báo mang tính triết lý nhưng vô bổ, không có tác dụng gì

Nhưng có một điều Vưu Gia rất biết ơn chính là cho dù có cực khổ đến đâu, anh Mạch vẫn luôn một mực tin tưởng: “Cậu ấy nhất định sẽ nổi tiếng. Cậu ấy sinh ra chính là để ăn chén cơm này.”

……

Lúc anh phát hành đĩa đơn đầu tiên, gần như không có quảng bá hay tuyên truyền cái gì cả, anh Mạch miễn cưỡng làm được một cái gif chuyển động trên một trang web nhỏ.

Cuối cùng, kết quả bảng xếp hạng vô cùng thê thảm, dường như không có mấy lượt tải xuống.

Lúc đó, Vưu Gia thường đeo tai nghe nghe đi nghe lại đĩa đơn của anh vào mỗi tối, cô vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó khi có người nhắc đến âm nhạc thịnh hành, nhất định sẽ nhớ đến tên của anh. Sẽ có rất nhiều người biết đến anh, và anh sẽ hào quang vạn trượng*.

*Tỏa sáng rực rỡ, ý chỉ sự nổi tiếng, ai ai cũng biết tới

Ngày này –

Cuối cùng cũng đã đến rồi.

……

Vưu Gia bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, cô ôm chăn ngồi trên chiếc giường cứng chật hẹp trong phòng trực ban, bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, dự báo thời tiết nói sẽ còn tiếp tục mưa trong ba giờ nữa.

Cô gửi một tin nhắn ngắn cho Lục Quý Hành: A Quý, nếu anh dám có chó ở bên ngoài, em nhất định sẽ hồng hạnh vượt tường, cắm lên đầu anh một đống sừng luôn, hừ! ╯^╰

Cô mặc áo blouse vào, sau đó đi ra ngoài. Chủ nhiệm Liêu đang ghé vào phòng y tá trao đổi gì đó với y tá trưởng, ông quay đầu nói với cô: “Lát nữa chú đến phòng khám ngoại trú, cháu ở lại đây đi, có việc gì thì gọi điện cho chú.”

Vưu Gia gật đầu: “Cháu biết rồi ạ!”

Buổi chiều thường sẽ rảnh rỗi hơn một chút, chị Chu vẫn chưa rời khỏi bàn phẫu thuật, lúc đó có gọi mấy bác sĩ chính, bác sĩ khoa thần kinh và khoa tim mạch đến hội chẩn. Bác sĩ bên chỗ cô đi hơn một nửa, chỉ còn lại Vưu Gia cùng một vài thực tập sinh.

Cô có chút khẩn trương, bệnh nhân giường 12 liên tục kêu đau mông, gọi cô đến xem mấy lần, cô đã khám rất kỹ nhưng vẫn không tìm thấy được triệu chứng khả nghi nào. Hơn nữa, mỗi lần cô hỏi đau ở đâu, bà ấy đều chỉ những vị trí khác nhau. Bệnh nhân giường 12 vốn không phải là bệnh nhân của chủ nhiệm Liêu, cô cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, đành phải xem đi xem lại bệnh án.

Nữ, 77 tuổi, góa chồng, có một trai một gái. Ba tuần trước vừa làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Mọi chỉ tiêu sức khỏe đều ổn định, đáng ra nên xuất viện rồi, có lẽ bác sĩ điều trị cho rằng tuổi bà đã già nên giữ lại thêm vài ngày để theo dõi.

Lần thứ ba đến kiểm tra, dì ở giường bên cạnh ghé qua thì thầm với cô: “Ôi cô bé, không cần để ý đến bà ấy đâu! Hai đứa con đều không đến thăm nên bà ấy mới thấy cô đơn thôi. Bà ấy không đau đâu, sao lại đau được chứ! Vừa rồi xuống giường còn rất nhanh nhẹn mà!”

Vưu Gia không dám tự mình đưa ra quyết định, vì vậy bèn gọi cho bác sĩ điều trị của bà ấy để hỏi ý kiến.

Có lẽ vẫn còn đang hội chẩn, xung quanh ồn ào, đối phương nhỏ giọng nói: “Không sao, cô cứ yên tâm đi! Lần trước tôi đã liên lạc với con gái bà ấy, bảo cô ấy đem giấy chứng nhận tâm thần đến đây, tôi nghi ngờ bà ấy có dấu hiệu của bệnh Alzheimer giai đoạn đầu, nhưng người thân không quan tâm đến bà ấy, không ai mang giấy đến, hôm trước thông báo xuất viện họ cũng không đồng ý. Cô không cần nói gì với bà ấy, bà ấy không nghe đâu, cứ làm theo lời bà ấy nói là được, khi nào họp xong tôi sẽ về ngay.”

Vưu Gia “Vâng” một tiếng, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, anh làm việc tiếp đi!”

Cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng uống chút nước, cô lấy điện thoại ra xem, nhưng Lục Quý Hành vẫn chưa trả lời.

Có thể anh đang bận.

Gần đây anh luôn rất bận.

Trước đây, Vưu Gia luôn cho rằng chính mình đã đủ bận rộn rồi, ngày nào cũng chạy đông chạy tây, giống như đang chạy đua với thời gian vậy. Có đôi lúc đến giờ tan làm rồi nhưng lại có người bệnh mới chuyển tới thì đành phải quay trở về làm việc.

Bây giờ anh còn bận hơn cả cô, thậm chí còn không có thời gian để ngủ, chỉ có thể chợp mắt một lúc trên xe hay trên máy bay. Thỉnh thoảng gọi điện cho cô cũng là lựa lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, nói vài ba câu lại tắt máy.

Haizz…

Vưu Gia thở dài.

Cô dựa vào bàn xem qua hồ sơ bệnh án, thỉnh thoảng lại trò chuyện với y tá trực ban vài câu.

Bây giờ rất hiếm khi được rảnh rỗi, thời gian như là bị trộm đi.

Khoảng mười phút sau, có người đến gõ lên vai cô, tầm nhìn xung quanh chỉ nhìn thấy một vệt đen lướt qua, tưởng là bệnh nhân đến tìm mình nên đã vội đứng thẳng người dậy, hai tay đút vào túi áo xoay người nói: “Xin chào!...”

Lúc vừa ngẩng đầu lên, Vưu Gia lập tức bị doạ cho ngây người, cổ họng giống như bị thứ gì đó bóp nghẹt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Người trước mặt cô mặt bộ đồ màu đen đơn giản, vành mũ kéo xuống rất thấp, trên tai đeo khẩu trang màu đen, đôi mắt anh ẩn dưới vành mũ, mang theo một chút ý cười trầm thấp, anh cúi người ghé sát vào tai cô nói: “Nghe nói vợ anh muốn hồng hạnh vượt tường, anh muốn tới xem coi cánh của cô ấy có phải cứng lên rồi không. Gần đây rất có tiền đồ nhỉ?”

Vưu Gia giở khóc giở cười, cô kéo anh đi đến góc cầu thang, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại đến đây? Còn đi nghênh ngang như thế? Sẽ không sao chứ?”

Anh vuốt mái tóc cô ra sau, nhẹ nhàng đáp: “Anh nhớ em, nên đến xem thử. Không sao đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play