Buổi sáng, sau khi các bác sĩ và y tá thay ca xong, Vưu Gia đi theo chủ nhiệm đến thăm phòng bệnh nhân, chị Chu dùng cùi chỏ huých tay cô một cái: “Em ngủ không đủ giấc à?”

Vưu Gia xoa xoa mặt: “Rõ…rõ ràng vậy ạ?” Tối hôm qua cô ngủ muộn, sáng sớm lại phải tiễn Lục Quý Hành đi, lúc trở về thì không chợp mắt được, nằm ở trên giường mất ngủ đến khi trời sáng, lúc dậy lại vội vàng rửa mặt, ăn cơm, sau đó đi làm.

Bác sĩ nội trú đều được cung cấp chỗ ở miễn phí, nhưng Vưu Gia căn bản chỉ sống ở nhà, khi đó cô chọn mua một căn nhà ở gần bệnh viện để tiện cho việc đi làm. Đi qua đi lại chỉ mất khoảng mười phút. Anh lại thường xuyên không ở nhà, trong nhà còn có dì giúp việc ở cùng, buổi sáng khi cô thức dậy, dì còn hỏi cô: “Tiểu Quý đâu rồi cháu?”

Cô “Dạ” một tiếng: “Anh ấy có việc nên đi từ sáng sớm rồi ạ.”

“Ôi trời, sao lại bận rộn như vậy chứ?”

Còn không phải sao!

……

Chị Chu mím môi cười một tiếng, kéo cô ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Cũng may thoạt nhìn chỉ là dáng vẻ mệt mỏi do làm việc quá mức, tối hôm qua chồng em về sao?”

Ặc…

Vưu Gia ngơ ra một lúc, lỗ tai nhịn không được mà đỏ bừng, chị Chu làm ra vẻ nghiêm túc vỗ vai cô: "Hiểu rồi, hiểu rồi! Tiểu biệt thắng tân hôn mà! Người trẻ tuổi các em tinh lực tràn đầy, lăn lộn cả đêm cũng không có gì lạ, chị hiểu! Nhưng mà bây giờ phải tỉnh táo lên, tối qua có hai ca phẫu thuật rất nghiêm trọng, một ca là của chủ nhiệm, hôm nay có bốn ca phẫu thuật thì đến ba ca là của em rồi, rất bận đó.”

Chị thì hiểu cái gì chứ!

Vưu Gia không thể không cười khổ. Nhưng vừa nghe thấy hai chữ nghiêm trọng, lập tức điều chỉnh lại tinh thần. Giờ không phải là lúc để nghĩ đến Lục Quý Hành.

Cầm hồ sơ bệnh án cùng một cuốn sổ trong tay, cô theo sau chủ nhiệm nhanh chóng ghi chép lại những điều cần lưu ý. Một bác sĩ nội trú như cô, thực ra rất sợ gặp phải những tình huống nguy hiểm đến tính mạng, tranh giành mạng sống với thần chết, không dám mắc bất cứ một sai lầm nhỏ nào, cả người căng thẳng như dây cung, cảm giác lạnh đến thấu xương như giương cung bạt kiếm. Cũng may người hướng dẫn cô là chủ nhiệm Liêu, một bác sĩ khoa ngoại rất xuất sắc, cũng là một vị trưởng bối tốt bụng, luôn hết mực quan tâm chỉ dạy kinh nghiệm lâm sàng cho Vưu Gia. Nhưng chị Chu thì lại không may mắn như cô, thường xuyên bị “sư thái” trách mắng. - TᎽT

Nhưng mà tâm lý chị Chu tương đối cứng rắn, chịu được trách mắng, đây cũng có thể coi như là…một ưu điểm?

Làm bác sĩ nội trú, thực ra không khác với bác sĩ thực tập là mấy, khác biệt duy nhất là cô đã có chứng chỉ bác sĩ, đã được trả lương, tuy không có tiền thưởng nhưng các loại tiền trợ cấp cộng lại cũng đủ nuôi sống chính mình.

Hôm nay bọn họ được phát tiền lương, tiền lần lượt được chuyển vào thẻ từng người, đây có thể xem như là chuyện tốt duy nhất trong một đống chuyện bi thảm.

Bận rộn cho đến tận trưa mới rảnh rỗi một chút thì đồ ăn được gọi cũng đã giao đến.

Vưu Giai lười xuống lầu, cũng không muốn gọi đồ ăn ngoài, nên cô gọi nhờ căn tin mang một phần cơm chiên đến, ăn ngay trong phòng nghỉ. Ngồi đối diện cô là hai em gái thực tập sinh nhỏ tuổi, tay cầm ngang điện thoại di động, xem một chương trình tạp kỹ đang phát sóng trực tiếp.

Bởi vì ăn cơm không tiện đeo tai nghe vào, nên cô ấy đã hỏi Vưu Gia: “Chị Gia Gia, em mở loa ngoài chị có phiền không? Em sẽ giảm âm lượng xuống.”

Vưu Gia cười lắc đầu, đưa tay ra hiệu không phiền.

Người như cô, không chú ý đến nhiều thứ như vậy.

Thật dễ nói chuyện, hai cô gái nhìn cô cười đầy cảm kích.

……

Vừa rồi có hai bệnh nhân bị tai nạn được chuyển đến khoa cấp cứu, sư thái cử chị Chu đến khám, bận bịu hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng được ra ngoài, lúc vào phòng nghỉ liền lập tức than vãn: “Trời ơi, không biết mì của chị có còn ăn được hay không nữa.” Vốn dĩ đã đến giờ tan tầm, mì được đặt cũng vừa giao đến đúng lúc, nhưng vừa quay lại đã bị “sư thái” bắt đi, lúc sau gặp lại chị ấy thì cũng đã hơn nửa tiếng rồi.

Mở hộp ra, mì đã sớm trở thành một đống bột nhão, chị Chu mang vẻ mặt nhân sinh không còn gì nuối tiếc mà ngã xuống bàn, vô cùng đau lòng nói: “Nghề bác sĩ này thật sự không phải để cho con người làm mà, quá mức bi thảm, quá mức tàn ác, đúng là sét đánh giữa trời quang!” Chị ấy vừa ăn thử hai miếng, đã vội vàng nhổ ra, mùi vị thật sự quá khó ăn.

Cách những dùng từ này cũng lợi hại quá rồi!

Vưu Gia quả thực là vừa đau lòng vừa buồn cười, ngẩng đầu lên nói với cô ấy: “Em có để một cái bánh ngọt trong tủ lạnh, chị có muốn ăn chút không? Nếu không thì em chia cho chị một nửa cơm chiên của em?”

Chị Chu nghiêm túc lắc đầu: “Không được, em đã gầy như vậy, sao chị dám giành ăn đồ ăn với em chứ.” Cô ấy đi đến tủ lạnh lấy bánh ra, lại lấy thêm một chai sữa chua từ chỗ em gái thực tập, cũng coi như miễn cưỡng lấp đầy cái bụng đói. “Thôi quên đi, đành chịu vậy, chị đây hôm nay được nhận lương, tối nay đi ăn chút gì ngon, tự thưởng chính mình một chút, tiện thể đi mua quần áo mới.” Cô ấy nghiêng người về phía Vưu Gia: “Gia Gia, tối nay đi mua sắm không?”

Vưu Gia nghiêng đầu suy nghĩ một lát, dù sao tan làm cũng không có việc gì làm, liền nói: “Được!”

Sau khi đã thống nhất, chị Chu im lặng ăn bánh ngọt.

Âm thanh bên trong di động của em gái thực tập sinh kia ngày càng rõ ràng hơn.

Là một buổi phát sóng trực tiếp, ban đầu là hai người phụ nữ trò chuyện cùng nhau, hai em gái thực tập sinh kia vừa ăn vừa dán chặt mắt vào màn hình điện thoại, không hài lòng mà than thở: “Ôi, sao chồng tớ còn chưa ra nữa?”

“MC này không ổn chút nào!”

“Bọn họ toàn hỏi mấy câu gì đâu á!”

“Cô ấy có vẻ thích hỏi mấy chuyện riêng tư ghê! Nhưng mà không vui chút nào, càng không buồn cười.”

“Lát nữa chồng tớ mà ra nhất định sẽ khiến cô ta tức chết!”

“Hahaha, chồng tớ chính là hoàng tử nhạt nhẽo có tiếng đó, anh ấy chưa bao giờ bị chặn họng vì mấy câu hỏi thế này đâu!”

“......”

Hai người liên tục nhỏ giọng bàn tán, bầu không khí rất náo nhiệt, hoàn toàn trái ngược với tâm tình của chị Chu hiện tại.

Qua mấy phút, sư thái ở bên ngoài gõ cửa: “Chu Dương, buổi chiều có ca phẫu thuật, cháu mau đi chuẩn bị đi.”

Chu Dương nhướng mày, kiên định gật đầu: “Dạ vâng ạ!”

Cô ấy nhét hết số bánh ngọt còn lại vào miệng, lại hút hai ngụm sữa thật lớn, vẫn không quên nói đùa: “Nghề nghiệp này của chúng ta hoàn toàn không có liên quan gì đến tiên nữ hay là tiểu tiên nữ gì đó, khiêng thiết bị trên vai chạy như bay, mặc bộ đồ trắng doạ trẻ con đến phát khóc, lúc cần còn có thể một miếng nuốt hết một cái bánh bao lớn. Trời ạ!”

Vưu Gia bị cô ấy làm cho bật cười, đưa tay lên cổ vũ: “Cố lên!”

Chị Chu bị bộ dạng hả hê của cô làm cho tức giận trợn trắng mắt.

Hùng hùng hổ hổ mà rời khỏi phòng nghỉ, trước khi đi còn không quên gõ đầu Vưu Gia một cái: “Tiểu yêu tinh phiền phức này! Để xem chị trở về sẽ xử lý em thế nào.”

Vưu Gia: “.....” Nữ nhân bị đầu độc bởi tiểu thuyết tổng tài bá đạo thật đáng sợ!

Trời bên ngoài đang đổ mưa, có thể nghe rất rõ ràng âm thanh tí ta tí tách của những hạt mưa va chạm vào cửa kính thuỷ tinh.

Vưu Gia nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại di động phía đối diện: “Chào mọi người, tôi là Lục Quý Hành.”

Nữ MC khoa trương nói to: “Các fan girl của anh Tiểu Quý đâu rồi, tiếng hò hét của mọi người đâu rồi? Hãy cho tôi nghe thấy tiếng cổ vũ của mọi người nào? Nói cho tôi biết, có đẹp trai hay không!!! Có ngầu không, có phải chồng của các bạn không?”

Hai cô gái đối diện hưng phấn mà khoa chân múa tay giơ đũa lên, nắm lấy tay nhau hét: “Aaaaaaaaaaa!”

“Đẹp trai! Ngầu! Đích thực là chồng tôi!”

Trái tim của Vưu Gia đập mạnh một cách khó hiểu, cô có thể tưởng tượng ra từng giọng điệu, cử chỉ của anh lúc nói chuyện, cũng không biết anh đã thay bộ quần áo sáng nay mặc đi hay chưa.

Rõ ràng vừa gặp anh lúc sáng, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy như mình đã cách anh cả một khoảng cách thật xa.

Thật là…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play