Ngay khi tôi đang liên tục tính câu hỏi để điền vào chỗ trống cuối cùng, một cái bóng ngả xuống từ phía sau tôi, che phủ toàn bộ cơ thể tôi.
"Tránh ra."
Một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cần cổ trắng trẻo mịn màng và quai hàm sắc sảo của người con trai đó.
Chàng trai mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, nửa khuôn mặt được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt nhìn thẳng, không quan tâm đến tôi.
Đây là Thẩm Tấn sống đối diện với tôi.
Cậu ấy đẹp trai, học giỏi và tính cách lạnh lùng.
Luôn luôn đứng đầu lớp từ nhỏ đến lớn, là đối tượng có thể tin tưởng .
"À."
Tôi chậm rãi thu dọn giấy tờ, lùi sang một bên, ánh mắt có chút lo lắng.
Mang theo một chút rối rắm, e dè nhìn cậu ta.
Khi tôi chơi Truth or Dare với đám bạn vài ngày trước, tôi đã tỏ tình với cậu ta, nhưng đáng tiếc là tôi đã bị từ chối.
Tôi vẫn nhớ giọng điệu lạnh lùng và tàn nhẫn của cậu ta lúc đó.
“Nhưng cậu mới đang ở hạng 49 thôi, cậu nghĩ tôi với cậu có khả năng à?”
"Kh……"
Tôi vừa định phản bác thì cậu ta sốt ruột cắt ngang: “Nếu có thời gian mà nghĩ tới những chuyện vô nghĩa như vậy, sao không làm thêm hai đề nữa đi, đồng thời, tránh xa tôi ra.”
Nhìn bóng dáng cậu ta bước đi, tôi cảm thấy có chút tự ti.
Trời rất nóng.
Mấy đứa bạn đang trốn cách đó không xa, vẻ mặt xem kịch đều lao tới kéo tôi lại.
"Mẹ kiếp, hắn là ai mà khinh thường người khác quá vậy? Học sinh lớp 1 là có thể khinh thường người khác sao?!"
"Đúng vậy, Đồng Đồng, cậu mặc kệ hắn, không cần quan tâm, hạng 49 cũng là rất siêu rồi!"
“Tương lai tớ sẽ triệt để xé nát cái bộ mặt nam thần của hắn!”
Tôi cũng đám bạn đứng nói nhảm một lúc.
Tôi đang mắc kẹt trong trạng thái rối ren.
Mấy đứa bạn cứ lảm nhảm và phàn nàn thay tôi, lòng tôi lại càng rối bời.
Tôi không thể không nghĩ mình phải cố gắng trở nên giỏi đến mức nào mới có thể xứng với cậu ấy.
Chúng tôi đã không còn cùng nhau đi học kể từ khi vào cấp hai.
Cậu ấy cũng bắt đầu ngày càng ít nói, lúc nào cũng nhốt mình phòng đọc sách, làm đề, tham gia các lớp luyện thi khác nhau, tham gia các cuộc thi và giành được vô số giải thưởng.
Tài năng xuất sắc của chàng trai trẻ dần bộc lộ, đến khi tôi kịp nhận ra thì cậu ấy đã đi được một chặng đường dài.
Tôi không thể nào có thể theo kịp cậu ấy được nữa.
Sau ngày hôm đó, tôi muốn đến lớp của cậu ấy và giải thích rằng đó chỉ là một vụ cá cược.
Nhưng nhìn thấy cậu cầm phấn viết bài dưới ánh sáng tinh khôi mỏng manh của buổi sáng, tôi lại từ bỏ ý định này.
Cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì đâu.
Giống như bây giờ, chúng tôi lần đầu đối mặt nhau sau hai tuần im lặng, khuôn mặt cậu ấy thờ ơ đến mức không có chút biểu cảm nào, bước chân đi ngang qua tôi cũng không hề có chút ý định dừng lại.
Những áng mây lửng lơ trên bầu trời xếp chồng lên nhau, viền ánh lên màu cam ngọt.
Người đứng sau tra chìa khóa thẳng vào ổ khóa cửa.
Tôi đang ngơ ngác nhìn thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chàng trai phía sau cùng với tiếng khóa cửa.
"Câu thứ 4, câu thứ 6, câu 8, câu 9, câu 12 chọn sai, câu thứ 16 cũng sai."
Tôi đã cực kỳ ngạc nhiên.
Quay lại, tôi thấy một chàng trai trẻ với dáng người cao ráo đang nghiêng người, ngón tay thon dài đặt trên tay nắm cửa, quay đầu nhìn tôi.
"Công thức Taylor."
Như thể bắt gặp sự bối rối trên mặt tôi, cậu ấy dừng lại và giải thích một cách hiếm có: "Sử dụng tiếp tuyến thay vì đường cong để tìm điểm cực đại và điểm cực tiểu của hàm số."
Nói xong cậu liếc nhẹ bài làm của tôi rồi nhắc nhở: “Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc giải những câu hỏi vượt quá khả năng của mình”.
“Đề này giáo viên lớp trên gửi.” Tôi giải thích.
Nhà trường muốn thành lập một lớp thuộc hàng top, và giáo viên đã gửi trước cho chúng tôi một đề thi, nói rằng nó là để kiểm tra trình độ của mỗi học sinh.
Thẩm Tấn làm quá nhiều bài, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra đây là bài kiểm tra.
Nghe tôi nói xong, cậu ấy khẽ cau mày, sau đó nói: “Cậu không phù hợp với lớp nâng cao này đâu.”
Thẩm Tấn, tôi không tệ như cậu nghĩ đâu. "Tôi không thể vào lớp đó à?"
“Vị trí thứ 49 có được tính là xuất sắc không?”
"Số một mãi không thấy mệt sao?"
Cậu im lặng, quay người bước qua cửa đi vào nhà.
Tôi sờ mũi, ngồi xuống bậc thềm, đầu bút một lần nữa rơi xuống câu 16.
Tôi đã thử làm và tính lại nhiều lần bằng phương pháp của riêng mình.
Nhìn những câu trả lời có phần kỳ lạ, tôi thở dài. Vẫn là không ra được sao.
Tôi lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra và âm thầm tìm kiếm—
“Công thức Taylor là gì?”
Ồ, kiến thức đại học à.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT