Vừa dọn sách vở vào chỗ, Cố Tri Nam tựa lưng vào ghế, ánh mắt mông lung, mơ hồ liếc nhìn tôi.

 Như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

 Một hồi lâu, cuối cùng tôi không nhịn được quay sang: “Sao thế, nhìn gì nhìn hoài vậy?”

 Đôi chân dài của cậu thò ra khỏi ghế, đưa về phía tôi móc lấy chân ghế, kéo cả người lẫn ghế về phía cậu ta.

 Đối mặt với tôi, cậu ta phán một cách chắc chắn:

 “Vừa rồi bé còn do dự.”

 Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt long lanh: “Bé không muốn ngồi cùng anh đâu đúng không .”

 "Không có chuyện đó đâu."

 Tôi đặt bút xuống, nhìn cậu ta với ánh mắt kiên quyết : “Tuyệt đối không có chuyện đó”.

 “Vừa rồi cậu đã dừng lại hai giây khi đi ngang qua cậu ta.”

 Cậu ta chỉ vào Thẩm Tấn đang vùi đầu làm bài ở đằng trước.

 “Cậu nhìn nhầm thôi.”

 Tôi nói một cách bình tĩnh.

 Cậu ta bình tĩnh lại nhìn tôi, rồi đột nhiên nói tiếp:

 “Vậy… nếu tôi mắc phải một căn bệnh khó chữa và chỉ có thần dược trên vách núi mới có thể cứu được tôi, em có đi hái giúp tôi không?”

 Tôi có chút bối rối trước cách vận hành bộ não của cậu ta, nhưng vẫn tỏ ra chân thành nhất nói:

 “Tôi sẽ hái, nhưng cậu nỡ để tôi đi mạo hiểm mạng sống của tôi sao?”

 Cố Tri Nam: “Tôi không muốn em đi hái, em có trốn đi không?”

 Tôi: “Tôi sẽ lén lút đi, nhưng cậu luôn để tôi trong tim sẽ nhắm mắt nhìn tôi trốn đi sao?”

 Cố Tri Nam: "Tôi sẽ luôn bảo vệ em không để em đi, em có kiếm lý do trốn đi không?"

 Tôi: “Nếu thật sự tôi tìm được lý do lén lút đuổi cậu đi, cậu sẽ giả vờ như không để ý mà lén lút tìm người ngăn cản tôi không cho tôi đi à?”

 Cố Chí Nam: "..."

 "Chỉ là... mối quan hệ giữa chúng ta tình cảm phai nhạt đến mức này rồi à?"

 “Ờ ờ…” Tôi có ý che giấu lảng tránh đi lấy bài kiểm tra.

 “Thì ra là em không thích tôi,” Cố Tri Nam vừa nói vừa lấy điện thoại trong cặp sách ra, “Tôi sẽ đăng lên confession trường để mọi người biết tôi đã bị lừa như thế nào! Thật là một tên khốn nạn đi trêu đùa tình cảm người khác! !"

 “Này,” tôi lập tức nghiêng người giữ chặt tay cậu ta, ngẩng đầu cố rặn ra nụ cười với anh, “Tôi rất thích.”

 "Tôi chợt nhận thấy một điều, cậu đang thở, tôi cũng đang thở. Trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, tôi chính là rất thích cậu."

 Có lẽ bởi ánh mắt vô cùng kiên định nhiễm từ Cố Tri Nam của tôi.

 Cậu ta hài lòng cất điện thoại đi: “Được rồi, bé cưng đã chân thành như vậy thì anh sẽ tạm tin một chút ha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play