Trong khi tôi đang tập trung, cẩn thận điền nốt đáp án cho câu hỏi cuối cùng, một giọng nói u ám vang lên từ phía sau tôi.

"Bé có thể làm được mà, Đồng Hoa."

Giọng nói quen thuộc, thanh âm kéo dài và giai điệu mơ hồ đó.

Tôi giật mình, làm chiếc điện thoại trên bàn rơi xuống đất.

Đột ngột quay đầu lại, đập thẳng vào đôi mắt đen láy của Cố Tri Nam.

Khuôn mặt cao ráo, đẹp trai của cậu hiện lên trước mặt tôi, với cung mày sắc nét và sống mũi cao.

"Cậu, cậu làm gì vậy?"

Tôi tự dưng cảm thấy có chút xíu tội lỗi.

“Cậu nghĩ sao?” Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khóe môi chậm rãi cong lên, đôi môi mỏng mở ra khép lại, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Người yêu, bé cưng đó, bé cưng của tôi.”

"Hahahahaha, bé cưng cái gì chứ, tôi không hiểu."

Tôi quay đầu lại, cầm bút, rút một tờ giấy bắt đầu làm lại câu hỏi lúc nãy, không quên nói với cậu ta: “ Cố Tri Nam, cậu đừng làm phiền việc học của tôi.

"Ồ học cơ à. "

Cậu ta cười khẩy.

Cậu ấy đặt tay lên đầu tôi và nói với tâm trạng cùng thích thú: “Vậy ra cậu thích tôi nhiều như vậy à.”

"Đặc biệt cùng tôi dây dưa lâu đến vậy, còn biết chơi lạt mềm buộc chặt với tôi."

" Còn là kiểu mối quan hệ không rõ ràng đó nữa. "

Toàn thân tôi bị sức lực từ cánh tay cậu ta khóa chặt, nhưng vẫn không quên phản bác cậu ta: “Tôi thích cậu á, cười ẻ, làm thế méo nào tôi có thể thích người như cậu được!"

"Ồ, cậu có muốn tôi đọc lại lịch sử trò chuyện cho cậu nghe không?

"Anh yêu~ Anh yêu~ Anh thật giỏi quá đi~ Bé rất thích anh nha."

Khoảnh khắc cậu ta ngọt ngào nói ra những thứ đó, tôi nổi da gà khắp người.

Thật là... đáng xấu hổ.

Tôi cắn răng cúi đầu thật thấp, chỉ mong có thể giảm thiểu sự tồn tại của bản thân. Tàng hình luôn cũng được.

Khi cậu ta chuẩn bị đọc đoạn tiếp theo, tôi huých mạnh khuỷu tay của mình ra phía sau, đánh vào bụng Cố Tri Nam một cú không hề nhẹ.

Cậu ta đen mặt.

Lảo đảo lùi lại vài bước.

Khóe môi tôi cong lên một cách mất kiểm soát.

Cún ngoan cún ngoan không sủa bậy.

Tôi đang lặng lẽ tận hưởng niềm vui thì nghe thấy phía sau cậu ta đang gõ phím với giọng lạnh lùng.

Nhiệt tình nói: "Gửi quản trị viên confession trường, tôi muốn đăng bài. Đồng Hoa, lớp 1, học sinh khối ba, đã yêu thầm Cố Tri Nam từ lâu. Có bằng chứng nội dung đoạn chat chứng minh điều đó. Cách xưng hô luôn luôn là "Anh yêu ."

Anh yêu "……"

Vừa nghĩ đến những comment phát biểu đầy tính trà xanh từ hội fan girl của Cố Tri Nam và những đợt đoạn chat sến súa của mình, tôi quyết định nhanh chóng, đập ngay cây bút xuống bàn.

 “Đợi đã!”

Quay người lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cậu ta, tôi hít một hơi thật sâu, gượng cười nói: “Tôi sai rồi.”

Ưu điểm lớn nhất của tôi dưới tư cách là một con người đó là tôi biết rõ thời thế.

Nghe tôi nói, cậu ta khịt mũi, lật bàn tay, cất điện thoại di động và hỏi: “Cậu không phủ nhận nữa à?”

"Sao tôi dám chứ ."

"Mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, nói bé cưng yêu anh nhiều lắm, bé rất mong được gặp anh ở ngoài đúng không?

"Đúng đúng đúng."

Tôi nhanh chóng đáp lại cậu ta, giọng tôi trầm đến mức không thể thấp hơn được.

Cố Tri Nam cuối cùng cũng hài lòng, khóe miệng không khỏi cong lên, nói: "Vậy bữa sáng ngày mai..."

"Tôi mua."

Tôi là học sinh có cuộc sống phong phú, không giống như những học sinh chỉ biết đến đồ ăn ở căng tin, thứ tôi tiếp xúc hàng ngày là những món ngon được ra đời dưới bàn tay của những người bán hàng rong.

Nhưng khi tôi hỏi cậu ta muốn ăn gì, cậu ta trả lời: "Cậu không biết à?"

Thấy tôi sửng sốt, cậu ta lặp lại với ánh mắt không thể tin nổi: “Cậu không biết á?”

TÔI:"???"

Tôi có nhất thiết phải biết không??

Sắc mặt cậu ta tối sầm: “Trở về xem lại đoạn chat đi.”

" Ò ok ."

Tôi mỉm cười và ra hiệu OK với cậu ta.

Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn.

Cố Tri Nam, cứ đợi đó.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play