Lộc Minh chợp mắt một lúc, khi tỉnh lại thì xe đã đến thị trấn nhỏ Ngọc Luân Hà.
“Bắc Lộc, chúng ta đến rồi.” Khi xuống xe, Trình Tử Đào vỗ nhẹ vai cô đánh thức cô: “Không phải, Chu Địch…”
Đột nhiên Lộc Minh quay đầu nhìn cậu: "Cậu biết chị không phải Chu Địch sao? Cậu biết từ khi nào?"
Đã quá muộn để Trình Tử Đào thay đổi lời nói, nhận ra mình không thể dấu giếm nữa nên đành phải thẳng thắn thú nhận.
"Ngày hôm đó, hai người các chị diễn rất tuyệt vời, nhưng chị đã xoay chuyển tình thế, rất dễ nhận ra các chị đang nói về nhau. Hơn nữa, chữ ký WeChat của chị trông thật cô đơn, việc này nói rõ chị không phải là Chu Địch mà là Bắc Lộc."
Lộc Minh xoa xoa huyệt thái dương, trước đây cô đã sử dụng WeChat của Chu Địch, cho nên đặt một chữ ký tự kỷ như vậy cũng rất bình thường.
“Vậy tại sao cậu không nói cho chị sớm hơn?” Lộc Minh bất mãn với điều này, xách hành lý xuống xe.
Trình Tử Đào muốn mang hành lý cho cô nhưng cô từ chối, xuống xe sau cô.
"Em sợ chị sẽ giống Chu Địch cảm thấy em dây dưa, không để ý tới em cho nên em không dám nói."
Cậu không giải thích nhưng sau đó cậu đã đề cập với Chu Địch trên WeChat là cậu muốn đến đây với tư cách là một tình nguyện viên, sau đó cậu mới biết Lộc Minh vừa hay đến đây quay phim về báo tuyết.
Chu Địch ước gì cậu sẽ đi thật xa, trở thành bà mối trong vài giây, cô ấy đã cố gắng hết sức để cậu đến đây, nói rất nhiều điều tốt đẹp về Lộc Minh, còn dặn cậu đừng nói cho Lộc Minh là cậu đã biết thân phận thật của cô, nếu không cô bố trí bảo vệ.
Nhưng Trình Tử Đào không giỏi nói dối chút nào, nhất là đoạn đường này, Lộc Minh đã chăm sóc cậu cẩn thận như vậy, cậu không thể nói dối được nữa.
“Cậu có muốn liên lạc với giáo sư Kiều Sâm không?” Sau khi xuống xe, Lộc Minh nhắc nhở.
Cho dù cậu không nói thật với cô thì trong mắt cô hoàn toàn không quan trọng.
Nếu cô biết thì càng tốt, cô không cần phải vắt óc giả vờ xấu xa để dọa cậu nữa.
Sau khi bộ phim này kết thúc, họ cũng sẽ không còn gặp nhau nữa.
Trình Tử Đào cười toe toét với cô, lấy điện thoại di động ra gọi cho giáo sư Kiều Sâm, nói tiếng Anh rất lưu loát.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Giáo sư Kiều Sâm sống trong nhà của một người dân chăn nuôi, vì ông ấy thường đến miền tây Trung Quốc nên biết rất nhiều người dân địa phương.
Nhóm nghiên cứu của họ có quá nhiều người nếu tất cả họ đều sống trong một nhà thì sẽ gây rắc rối cho người dân chăn nuôi, giáo sư Kiều Sâm đã yêu cầu họ tìm một nơi để ở trước rồi giới thiệu cho họ một nhà trọ giá cả phải chăng.
Lộc Minh và Trình Tử Đào nhanh chóng tìm thấy nhà trọ Mục Vân theo địa chỉ rồi đăng ký vào ở.
Chủ nhà trọ A Mục là một thanh niên văn chương, cũng yêu thích hoạt động ngoài trời, khi biết Lộc Minh đến quay phim về báo tuyết đã rất nhiệt tình, còn cung cấp cho cô rất nhiều thông tin tham khảo.
Lộc Minh vô tình nghe anh ấy nhắc tới một người.
"Rất nhiều người nói nhìn thấy báo tuyết, thật ra đều là khoác lác, nhưng có một người khẳng định không phải, anh Ba của chúng tôi, khi nói đến chuyện giữa anh và báo tuyết cũng rất thần kỳ!"
Trái tim Lộc Minh đột nhiên thắt lại, nghĩ đến người đàn ông giống như vua trên nóc xe kia.
"Tại sao gọi anh ấy là anh Ba? Có phải vì báo tuyết trong tiếng Tây Tạng là Tát sao?"
"Này, làm sao cô biết vậy? Trong mấy năm đầu, khi anh ấy còn ở núi Côn Luân, anh ấy đã đấu trí với những kẻ săn trộm báo tuyết, mọi người đều cho rằng anh ấy giống như con báo tuyết hung dữ nhất, nhất là khi anh ấy chạy."
A Mục nắm lấy chùm râu trên cằm, dáng vẻ rất giống đàm phán.
"Ban đầu chúng tôi gọi anh ấy là anh Tát nhưng anh ấy nói nghe giống như Pháp sư Tát. Nhưng tại sao lại gọi là anh Ba tôi cũng không nhớ nữa."
“Tôi có thể hỏi, họ của anh ấy là gì không?” Rốt cuộc, Lộc Minh không thể đối mặt với sự tò mò ngày càng tăng của mình.
A Mục gãi đầu giống như đang cố nhớ lại.
"Chúng tôi đều gọi anh ấy là anh Ba, tôi thật sự không nhớ rõ chính xác họ, hình như là họ Côn. Đúng rồi, Côn Du Lâm, ông lão bị cháy rừng thiêu thành người thực vật là cha của anh ấy."
Lộc Minh có chút thất vọng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Cận Phong là một kiểm lâm, anh là vua của núi rừng, những kẻ săn trộm vừa ghét vừa sợ anh.
Nhóm anh em của anh đều gọi anh là vua của ngọn núi, cô đặc biệt không thích việc này vì cô cảm thấy giống như một thủ lĩnh băng cướp, vì vậy cô đã đổi thành đại ca Sơn còn gọi tắt là Sơn ca, cô có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Anh Sơn và anh Ba có tên hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể là cùng một người được chứ?
Họ sắp xếp ổn thỏa ở nhà trọ cũng đã đến giờ ăn trưa.
Lộc Minh lo lắng chứng sợ độ cao của Trình Tử Đào không thuyên giảm nên bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, cô đi tìm một quán ăn gần đó, khi quay lại mang cho cậu một phần.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, cô hỏi A Mục xem có nhà hàng nào trong thị trấn này có thể ăn cơm quả óc chó không.
"Khu rừng nhỏ, phòng bếp riêng của Tam tẩu của chúng ta." Anh ấy buột miệng nói: "Nhưng không mở cửa cho người ngoài, cô có thể thử vận may, nếu gặp được người có duyên, chị ấy sẽ nấu cho cô ăn."
Lộc Minh có cảm giác khu rừng nhỏ mà anh ấy đang nói đến là khu rừng mà những người lính cứu hỏa đang nói đến.
Cô hỏi A Mục địa chỉ rồi rời khỏi nhà trọ để tìm khu rừng nhỏ.
Tỷ lệ che phủ rừng của Ngọc Luân Hà đứng đầu khu vực phía tây, trong tầm nhìn, các khu rừng xanh ngắt tạo thành một Vạn Lý Trường Thành màu xanh liên miên.
Tìm một khu rừng nhỏ trong khu rừng rộng lớn cũng giống như tìm một hòn đảo vô danh giữa biển khơi mênh mông với những con sóng xanh cuồn cuộn, không phải là chuyện dễ dàng.
Lộc Minh đi dọc đường nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà rải rác bị bỏ trống, được trang trí như trang trại hoặc khách sạn nhỏ, rất có hương vị tình cảm.
Cô hỏi vài người, đi bộ qua vài con đường rừng nhỏ rồi leo lên vài ngọn đồi.
Loanh quanh mãi, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi nhà dành cho một gia đình, còn mới không cũ, bên cạnh có một tấm biển thẳng đứng không dễ thấy:
Khu rừng nhỏ.
Một thiếu nữ ăn mặc như người Tây Tạng bước ra, hai tay cầm một cái chậu gỗ, đổ nước bên trong vào dưới gốc cây cạnh cửa.
Bên trong có người gọi "Tam tẩu".
Khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh của cô ấy lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
Nghe thấy tiếng động, hình như có không ít người, Lộc Minh đang do dự có nên đi vào hay không, nhưng vừa quay người đi thì bị gọi lại.
"Cô gái tới đây ăn cơm đúng không? Tìm lâu như vậy, đi đường xa như vậy, sao có thể không ăn cơm mà đã rời đi rồi? Bên trong không có nhiều người lắm, họ sẽ đi ngay bây giờ đấy."
Giọng nói của cô ấy dịu dàng, nghe giống như uống một ngụm nước suối mát lạnh trong núi.
Lộc Minh có một cảm tình không thể giải thích được với cô ấy và không rời đi nữa.
Một nhóm đàn ông đi ra, vẫn mặc quần áo lao động màu cam, không đội mũ bảo hộ, vẫy tay chào tạm biệt cô gái trẻ.
Lộc Minh đoán họ chắc là nhóm người khiêng khúc gỗ lúc nãy, muốn đi đến nói "cảm ơn" nhưng lại không thể động đậy.
Cuối cùng, cô chỉ nhìn họ rời đi.
Cô gái trẻ đứng ở cửa nhìn cô mỉm cười, hai tay làm tư thế "xin mời" vào bên trong.
"Xin chào, tôi tên là Vân Sam, tôi có thể gọi cô là gì?"
"Bắc Lộc." Trước mặt người ngoài, Lộc Minh thường dùng cái tên này.
Cô đi vào khu rừng nhỏ.
Sau khi vào cửa, Lộc Minh liếc nhìn xung quanh.
Trong không gian của cửa lớn, từ sàn nhà, tường, đến trần nhà đều là những bức tranh hoa lá sắc màu rực rỡ và cây cối to lớn.
Khi mọi người bước vào đây thật sự giống như đang ở trong rừng rậm.
Đồ vật linh tinh cũng không có nhiều, chỉ ở cuối cùng gần vách tường có hai cái cọc gỗ đứng thẳng vừa thô vừa to, chính giữa treo một cái võng. Xa hơn một chút, một bao cát treo từ trên trần nhà xuống và có một ít máy tập thể dục trên sàn nhà.
Quả nhiên là phòng bếp riêng, bàn ghế cũng không nhiều, chỉ có một chiếc bàn gỗ bốn chân dài, mỗi bên có một chiếc ghế dài giống như bị cọc gỗ chẻ làm hai, mỗi bên một nửa.
Trên tường có treo một ít ảnh có viết chữ trên đầu, xem nội dung thì chắc là do những vị khách đã từng đến đây để lại.
Rừng cây, phòng tập thể dục, nhà ăn... Ba không gian với công năng hoàn toàn khác nhau này có thể hợp lại vào một không gian rộng lớn mà không gây cảm giác hỗn loạn, ngược lại còn thể hiện sự điên cuồng của chủ nhà "tôi thích thế này đấy, các người thích thì đến.”
Lộc Minh cảm thấy thật khó tin.
"Cô muốn ăn cái gì? Không phải cũng là cơm óc chó chứ?" Vân Sam cười hỏi.
"Đúng vậy."
Vân Sam để cô muốn làm gì thì làm còn cô ấy đi phòng bếp bận rộn.
Lộc Minh đi tới chiếc bàn dài ngồi xuống, tiện tay cầm một cuốn sách trên đó lật xem, toàn là tiếng Nhật, cô để xuống rồi đổi thành sách lý thuyết liên quan đến phòng cháy rừng.
Trên sách không có nhiều chữ viết, chỉ có vài chấm đen được vẽ dưới những từ khóa.
Lộc Minh cười thầm, thói quen đọc sách của người này rất giống một người.
Quý mực như vàng, không đúng, yêu sách như mạng sống, cũng không đúng, yêu cây như mạng sống.
“Giấy chỉ dùng gỗ để làm nên, nếu viết vẽ bậy bạ là không tôn trọng cây”.
Cô vẫn luôn cho rằng anh lấy cái cớ để lười biếng, nhưng thực ra anh cũng không thích đọc sách chút nào.
Điểm khác biệt là chủ nhân của cuốn sách này rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều, trên sách viết rất nhiều bình luận về những điểm mấu chốt, đồng thời bày tỏ quan điểm của mình một cách trực tiếp và sắc bén, ví dụ như:
"Đánh rắm!"
"Lão tử muốn hỏi ông, ông đã từng chữa cháy rừng chưa? Dựa theo phương pháp của ông thì anh em của tôi có chín cái mạng cũng không đủ."
"Nói hay lắm, mấy năm trước vì sao không nói? Để nhiều người chết uổng như vậy."
...
Lộc Minh cảm giác như có hai người đang tranh cãi trước mặt mình, người đọc và người viết.
"Là sách của anh trai tôi, cô đừng đụng vào, nếu làm lộn xộn thì anh ấy sẽ ném cô ra ngoài đấy." Vân Sam bưng một cái khay đi tới.
Lộc Minh đặt sách lại, nhìn cái khay cô ấy đặt lên bàn.
Bộ dụng cụ để đựng cơm nắm óc chó mang phong cách Nhật Bản, rất tinh xảo.
Cô cầm đũa lên, cẩn thận gắp một nắm cơm, cắn một miếng nhỏ rồi nhai kỹ.
"Thế nào, ăn ngon không?"
Vân Sam ngồi xuống đối diện cô, hai tay đặt trên bàn, nghiêm túc nhìn cô, chờ câu trả lời của cô.
Lộc Minh chỉ cắn một miếng rồi đặt xuống, thành thật nói: "Không phải loại tôi muốn ăn."
Vẻ mặt Vân Sam uể oải hỏi cô muốn ăn kiểu gì.
Lộc Minh lắc đầu, cô không thể diễn tả bằng lời về món cơm óc chó mà Cận Phong làm, chỉ biết mùi vị có một không hai, thậm chí còn đặt cho nó một cái tên kỳ lạ:
Cơm óc chó hươu tuyết.
"Tôi hiểu rồi, cơm óc chó cô ăn có chuyện cũ của cô, là mùi vị của mối tình đầu, như vậy" Vân Sam tìm giấy bút, vừa nói vừa viết:
"Cho tôi một ít thông tin, tôi nhất định có thể làm ra hương vị mà cô muộn, sau đó đặt tên là Cơm óc chó uyên ương."
"..." Lộc Minh nhìn thấy từ trong mắt cô ấy tràn đầy nhiệt huyết của một người yêu thích đồ ăn ngon.
Chắc đây là lý do tại sao mọi người vẫn đến khu rừng nhỏ ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy.
Ma xui quỷ khiến, cô lại kể cho người phụ nữ xa lạ lần đầu tiên gặp mặt này về kinh nghiệm làm cơm óc chó của Cận Phong cho cô ấy nghe.
Người phụ nữ xa lạ này cũng giống như cũng bị bỏ bùa, vừa nghiêm túc nghe vừa ghi chép lại cẩn thận, sau đó đảm bảo với cô muộn nhất là ngày mai sẽ làm được hương vị cô muốn, sau đó mời cô đến ăn.
Lộc Minh cảm thấy có chút thú vị nên để lại tên và số điện thoại của nhà trọ.
Vân Sam vừa nghe đã biết đó là nhà trọ của A Mục, bảo cô về trước đợi điện thoại.
Đã hai ngày trôi qua, Lộc Minh vẫn chưa nhận được điện thoại của Vân Sam.
Đến ngày thứ ba, ban đầu cô và Trình Tử Đào hẹn đi ra ngoài với giáo sư Kiều Sâm để thu thập các địa điểm và đặt camera hồng ngoại để quay chụp báo tuyết.
Nhưng lại đúng thời gian chữa cháy rừng mùa đông, gần đây lại xảy ra cháy rừng gần đó, tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn, họ không thể lên núi khi chưa được cho phép.
Giáo sư Kiều Sâm đến đội nghiên cứu báo tuyết ở Tân Cương, Trình Tử Đào đến đội cảnh sát rừng để tìm người phối hợp.
Lộc Minh không quan tâm đến những thứ này, nhàn rỗi buồn chán, buổi sáng cô tự mình đi đến khu vực gần đó để chụp vài bức ảnh phong cảnh.
Buổi chiều, cô không kìm được tò mò, lại chạy đến khu rừng nhỏ.
Khi đến khu rừng nhỏ, cô thấy không có ai ở đó nhưng cửa vẫn mở.
Lộc Minh có chút thất vọng, quay người chuẩn bị rời đi, mơ hồ nghe thấy tiếng động vật nào đó kêu to, cẩn thận xác định lại, hình như là tiếng hươu kêu.
Cô đi theo hướng âm thanh truyền tới, vòng qua ngôi nhà phía trước khu rừng nhỏ rồi đi đến một khu vườn dài và hẹp phía sau ngôi nhà.
Quả nhiên, bên trong có một con hươu, xung quanh nó là hàng rào cao nửa người, nằm bất động trên mặt đất giống như bị bệnh.
Lộc Minh đã thích các loại động vật từ khi còn nhỏ, đặc biệt là động vật hoang dã, ngoại trừ hươu.
Làm nai con sợ hãi, làm nai con chạy loạn, chỉ huơu lại bảo ngựa... Những so sánh liên quan đó, cô ấy không thích lắm.
Không biết vì lý do nào, hươu con nằm trên mặt đất có sức hấp dẫn chết người đối với cô, như sắt hút nam châm.
Cô mở cổng hàng rào, đi đến bên cạnh hươu con, ngồi xổm xuống rồi sờ sờ cơ thể nó.
Mí mắt hươu con ban đầu sụp xuống nhưng khi cô chạm vào thì đột nhiên mở mắt ra, co người lại rồi nhìn cô chằm chằm.
“Đừng sợ, chị là Lộc Minh, không phải người xấu.” Cô nhẹ nhàng vuốt lông hươu con, cuối cùng không nhịn được mà ôm lấy hươu con.
Bé con giống như không sợ cô, không vùng vẫy, nhưng trông rất bơ phờ.
“Tiểu U, có phải em bị bệnh không?” sau khi hỏi xong, Lộc Minh cũng giật mình.
Sao có thể là Tiểu U được chứ!!!
"U U Lộc Minh, quả táo thức ăn hoang dã. Tôi có một vị khách, đánh đàn thổi sáo, thổi sanh đánh sậy, thừa giỏ thì lấy. Mọi người tốt với tôi, chỉ cho tôi cách đi xung quanh."
Lộc Minh thuận miệng đọc thuộc lòng những bài thơ này.
Có lẽ là bởi vì bài hát "Tiểu Nhã · Lộc Minh" trong [Kinh Thi]" quá nổi tiếng, mẹ cô rất thích nên tên hay biệt danh đều trực tiếp lấy từ trong đó.
Vì vậy, khi nhìn thấy hươu, cô đã thuận kiệng gọi nó là "Tiểu U", mà không phải nhìn con hươu trước mặt mình thành con hươu mà Cận Phong đặt tên là Tiểu U tám năm trước.
Lộc Minh yên tâm thoải mái mà chấp nhận lời giải thích này.
Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi nước tiểu.
Lộc Minh ôm con hươu xoay một vòng, cúi đầu nhìn thì phát hiện quần áo của cô đã ướt một mảng to.
"Tiểu U, sao lại tiểu rồi?"
"Tiểu U không thể nghe người ta đọc thơ cho nên vừa nghe thấy thì ướt." Đột nhiên giọng nói của một người đàn ông vang lên từ phía sau: "Nó không tự chủ được. Em quên rồi sao?"
"..." Lộc Minh sửng sốt trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng.
Giống như một diễn viên sân khấu kịch lần đầu tiên biểu diễn, một nhân vật quan trọng tỏa sáng trên sân khấu đến diễn chung với cô nhưng cô lại quên mất lời.