Trên bãi cỏ dài, một con sư tử Châu Mỹ đang từ từ tiếp cận đến đàn hươu đỏ đang lọt vào ống kính có tiêu cự dài.

Tim Lộc Minh bắt đầu đập loạn xạ.

Cô nín thở, nhìn chằm chằm vào máy ảnh, những giọt mồ hôi như hạt đậu trên trán theo khóe mắt chảy xuống má.

Cô không thèm lau, mồ hôi từng giọt rơi thẳng xuống mặt cỏ.

Lộc Minh ẩn nấp gần đó đã gần ba giờ, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.

Cô thầm nhủ:

Kể từ giờ phút này, tuyệt đối không để máy ảnh lệch khỏi con sư tử này!

Sư tử Châu Mỹ nằm sấp cách đàn hươu đỏ bốn mươi mét, đầu cúi xuống thật thấp, thân cuộn tròn như lò xo bị ép đến giới hạn.

Đàn hươu đỏ lặng lẽ gặm cỏ mà hoàn toàn không biết chúng đang cận kề cái chết.

Bây giờ đang là cuối mùa thu, bắt đầu vào mùa đông, Công viên quốc gia Lạc Cơ Sơn Mạch ở Canada rất yên bình.

Lộc Minh gần như có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Trong camera, đột nhiên sư tử Châu Mỹ nhảy về phía trước, há to miệng dính máu rồi lao vào con mồi nhanh như chớp.

Cùng lúc đó, Lộc Minh nhấn nút chụp.

Máy ảnh SLR tốc độ cao phát ra âm thanh chíu chíu với tốc độ mười ảnh mỗi giây, cô đã chụp được bức ảnh ly kỳ về cảnh sư tử Châu Mỹ đuổi giết đàn hươu đỏ.

Lộc Minh tiếp tục nằm im bất động, quan sát cuộc truy đuổi điên cuồng do thiên nhiên đạo diễn qua máy ảnh.

Đàn hươu đỏ bỏ chạy tán loạn, một trong số chúng không may trở thành con mồi của sư tử Châu Mỹ.

Chẳng mấy chốc, trong máy ảnh chỉ còn lại con sư tử Châu Mỹ, ánh mắt nó nhìn về phía chân trời xa xăm như đang suy nghĩ điều gì, đứng một mình trong giây lát, ngậm con mồi, quay lưng lại với máy ảnh rồi cuối cùng biến mất.

Xung quanh yên tĩnh trở lại giống như mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lộc Minh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên, cuối tầm mắt là một ngọn núi cao nguyên tuyết phủ.

Những ngọn núi lộ ra, bề mặt đá gồ ghề giống như một tác phẩm nghệ thuật đã bị băng và nước tuyết quanh năm cắt gọt tróc ra.

Dưới ánh nắng vàng, bầu trời trong xanh.

Núi tuyết trùng điệp, rừng lá kim, hồ băng trôi... Dãy núi Lạc Cơ mang đến một khung cảnh ngoạn mục như một bức tranh sơn dầu.

Lộc Minh chăm chú quan sát.

Chiếc điện thoại yên lặng đã lâu trong túi quần bò bỗng rung lên bần bật.

Cô lấy điện thoại di động ra, vừa mới nhấn nút trả lời thì trong điện thoại đã vang lên một tiếng hô như tiếng sấm rền.

"Lộc Minh, nếu cậu không nghe điện thoại của bà đây, có tin tớ sẽ trực tiếp vạch trần ảnh khỏa thân của cậu không?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Nói xem có chuyện gì."

Lộc Minh dùng mặt và vai kẹp điện thoại, lấy máy ảnh ra khỏi giá ba chân, vừa nghe điện thoại vừa xem ảnh vừa chụp được.

Người gọi tới là Chu Địch, vừa là bạn thân vừa là người đại diện của cô.

"Hai tin tức, một tin tốt một tin xấu, cậu muốn nghe tốt hay xấu trước?"

"Xấu đi."

"Được rồi, vậy tớ nói tin tốt trước."

"..." Thế thì còn hỏi gì nữa?

Lộc Minh không thèm nói chuyện, cô tập trung vào bức ảnh, ngón tay cái liên tục nhấn nút xóa, khẽ nhíu mày.

"Tin tốt là cậu đã giành được một giải thưởng, Giải thưởng Nhiếp ảnh Thiên nhiên của Hiệp hội Hoa Kỳ, đây là một trong những cuộc thi nhiếp ảnh động vật hoang dã quốc tế có ảnh hưởng nhất trên thế giới đó, thật đáng vui mừng mà."

"Tác phẩm nào đạt giải vậy?"

Lộc Minh có dự cảm xấu, bàn tay đang nhấn nút xóa dừng lại, đặt máy ảnh xuống, hai tay cầm chắc điện thoại.

"Cục cưng, khi nào thì cậu trở về vậy?" Giọng nói hung ác như hổ cái giống lúc nãy của cô gái đột nhiên vang lên.

"Tin xấu là gì?"

"...Chỉ là con chó con âm hồn bất tán thôi."

"Tớ không thể tiếp thu, cậu tự cầu phúc đi."

Lộc Minh chống tay xuống đất đứng lên, hai chân tê rần không chịu nổi lực, quỳ một gối xuống chăn.

Cô đặt một tay cầm điện thoại trên đầu gối, một tay còn lại xoa bóp chân, da của đôi bốt bệt dài đến đầu gối hơi cứng, cô phải cố hết sức mới xoa bóp được.

"Chu Địch, tớ cảnh cáo cậu, cậu không được phép đem ảnh khỏa thân của tớ đi dự thi."

"Ôi, cậu có ảnh khỏa thân thật à? Chúng ở đâu? Tại sao tớ chưa nhìn thấy chúng?" Chu Địch nói đùa.

"Biết rõ còn cố hỏi."

"Điều này tớ cũng không thể đảm bảo, trừ phi buổi chiều cậu đến đại lộ Phong Lâm rồi mang con chó sữa nhỏ của Trình Tử Đào về nhà. Đàn ông mà, chuyện cũng có vậy thôi, cậu nên thay đổi khẩu vị đi, đừng mãi nghĩ về người đàn ông giống báo tuyết đó."

"..." Lộc Minh trực tiếp cúp điện thoại, cất điện thoại vào túi xách.

Nôn nóng.

Cảm giác sợ hãi quen thuộc ấy lại ập đến lần nữa.

Cảm giác nôn nóng bắt đầu từ ba tháng trước, khi một tổ chức bảo vệ động vật hoang dã quốc tế mời cô quay lại Trung Quốc để quay một bộ phim về loài báo tuyết.

Đi hay không đi, đây là một vấn đề.

Mỗi nhiếp ảnh gia động vật hoang dã đều có tiềm chất "không chết", mà bây giờ Lộc Minh cũng không ngoại lệ.

Cô từng đến thảo nguyên Đông Phi và tận mắt chứng kiến ​​những cảnh tượng khi báo Liệp, loài động vật có vú chạy nhanh nhất trên cạn, đuổi bắt linh dương Thompson, loài linh dương cũng nổi tiếng với tốc độ chạy nhanh.

Cô cũng đã từng đến lục địa Châu Úc để chụp ảnh những loài độc đáo xuất hiện do bị cô lập với các lục địa khác như chuột túi, chim chích chòe, các loại vẹt hoa hồng đỏ.

Chỉ có báo tuyết, kẻ thống trị cao nguyên Tuyết Vực chiếm giữ núi làm vua cũng sinh ra ở Trung Quốc như cô, cô rất mê đắm và muốn quay chụp động vật hoang dã, nhưng cô vẫn luôn không có đủ can đảm quay về để chụp ảnh chúng.

Lộc Minh ngồi xuống, dùng hai tay xoa xoa một bên chân, liên tục hít sâu, ổn định lại tâm trạng lo lắng rồi suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu.

Xoa xoa một lúc, chân cũng không còn tê nữa, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, bỏ vào chiếc túi lớn mang theo, cuối cùng đem thảm khoác mà trải trên mặt đất thu lại.

Cô dùng hai tay cầm hai mép thảm rồi giũ mạnh vài lần cho rũ sạch cỏ vụn, rồi trực tiếp khoác lên người cho thẳng ra.

Lộc Minh lấy chiếc nĩa trên đầu xuống, cái búi tóc mà cô tùy tiện làm trước khi chụp ảnh, dùng ngón tay làm lược, vuốt lại mái tóc dài, giậm chân để đất trên đôi ủng bệt rơi ra.

Sửa soạn một lúc như vậy để tránh việc đi ngoài đường sẽ có người coi cô là bang chủ cái bang mà chủ động cho cô tiền.

Gió lạnh thổi qua, Lộc Minh quấn chặt tấm thảm, mặc dù không cảm thấy lạnh.

Vancouver là một trong mười thành phố thích hợp nhất cho con người sinh sống trên thế giới, phong cảnh đẹp như tranh vẽ và khí hậu dễ ​​chịu.

Nhưng cô vẫn có thói quen mang theo một chiếc chăn choàng bên mình, có thể dùng làm đệm hoặc làm áo choàng. Có lẽ cũng vì... Cô kịp thời ngăn lại những suy nghĩ không cẩn thận lại suy nghĩ lan man ra.

Sau khi sửa soạn xong, cô dùng một tay siết chặt hai đầu thảm, một tay xách túi xách bước nhanh ra khỏi đám cỏ dài mà cô ẩn nấp.

Lộc Minh trở lại xe, đặt túi lên ghế phụ rồi khởi động xe rời đi.

Cô thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc túi bên cạnh, thường có cảm giác xúc động muốn đạp phanh, lấy chiếc điện thoại di động trong túi ra, nhìn bức ảnh đoạt giải kia nhưng đã cố gắng kiềm chế.

Hai tay Lộc Minh nắm chặt vô lăng, quay đầu lại rồi dùng sức đạp chân ga.

Chiếc xe việt dã bay nhanh trên đường cái vắng vẻ trong rừng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lui về sau, dần dần nối thành một đường, cuối cùng biến thành một đại dương mênh mông xanh ngắt. Chiếc xe giống như một con thuyền, vượt qua những con sóng đi về phía trước.

Lộc Minh lái xe trở về tiểu khu, trước khi lên lầu, cô đi mua sắm ở một siêu thị người Hoa ở gần đó trước.

Cô vừa bước vào, hướng dẫn viên mua sắm trong cửa hàng là một cô bé da đen, lập tức trốn vào nhà kho.

Lộc Minh có chút xấu hổ, cô bé đã sợ khách hàng của mình mắc hội chứng kén chọn.

Ông chủ là người Tứ Xuyên, là một ông chú trung niên đang ngồi trước quầy thu ngân nhìn máy tính bỗng nhiên cảm thán:

"Làm gì vậy!!! Lại một vụ cháy rừng khác, việc này tiêu tốn rất nhiều tiền của quốc gia rồi?"

Mỗi lần Lộc Minh nghe ông ấy nói "làm gì vậy" thì đều có cảm giác như đang nói "Xoạt".

Cô đứng ở quầy thu ngân rồi đưa danh sách đồ cần mua để ông ấy trực tiếp gói lại, đây là cách cô tránh lựa chọn nhiều khi đi mua sắm.

"Chú, chú đang nói về nơi nào vậy?"

"Sông Ngọc Luân, là một thị trấn rừng nhỏ ở phía tây Trung Quốc, giữa Thanh Hải, Tây Tạng và Tứ Xuyên."

Lộc Minh không xa lạ gì với địa danh này, tình cờ lại là một trong những nơi mà đoàn nghiên cứu báo tuyết của Tổ chức bảo tồn động vật hoang dã quốc tế muốn đi, mà cô được mời chụp ảnh cùng báo tuyết.

Ông chủ lấy danh sách rồi hét vào nhà kho bằng tiếng Anh, gọi cô bé da đen đang trốn bên trong bảo cô bé đi tìm đồ.

Những thứ Lộc Minh muốn đã được chuẩn bị nhanh chóng, nhưng chúng lại vướng vào đồ giặt là.

Ông chủ hỏi cô muốn lấy bột giặt hay nước giặt, cũng giải thích chi tiết những ưu điểm và nhược điểm của cả hai loại.

“Bột giặt thì có khả năng khử nhiễm rất mạnh.” Lộc Minh nghĩ đến việc thường xuyên đi dã ngoại quay chụp sẽ làm bẩn quần áo, vì vậy bột giặt thích hợp hơn.

Cô bé da đen đem bột giặt đến.

“Dùng nước giặt đi, giặt dễ hơn.” Lộc Minh không nhìn mặt cô bé da đen.

Cô bé da đen lấy nước giặt ra rồi chuẩn bị cất bột giặt đi.

“Chờ đã, tôi cũng muốn lấy bột giặt.” Cô đột nhiên cảm thấy giặt sạch quần áo là quan trọng nhất.

Trên quầy thu ngân có cả bột giặt và nước giặt, Lộc Minh nhìn trái nhìn phải, không quyết định được.

"Thôi được rồi, mua cả đi."

Cô bé da đen hỉ mũi trừng mắt giận dữ, lại trốn vào nhà kho.

Chú Tứ Xuyên không nhịn được cười to, bỏ cả bột giặt và nước giặt vào túi mua sắm có thể tái sử dụng.

Sau khi Lộc Minh trả tiền, cô cầm túi đồ của mình chạy về căn hộ.

Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách với tông màu đen trắng, phong cách thiết kế cực kỳ đơn giản, Lộc Minh ở một phòng, phòng còn lại là phòng tối để cô rửa ảnh chụp, nhà bếp vẫn luôn bị bỏ không.

Cô đi tắm rửa xong rồi ném quần áo bẩn vào máy giặt, dùng bột giặt hya dùng nước iawtj được?

Sau khi đắn đo một lúc lâu, cuối cùng cô đã sử dụng một nửa bột giặt và một nửa nước giặt.

Những chuyện nhỏ như thế này dễ giải quyết hơn. Còn chuyện lớn kia... giải quyết thế nào đây?

Lộc Minh quấn mình trong một chiếc chăn sạch sẽ, không mặc quần áo, ngồi ở trên giường, trước mặt để một quyển bút kí, liệt kê mười lý do khoảng hai trang.

Bên trái là đi, bên phải là không đi.

Cầm bản đồ Trung Quốc trong tay, cô cẩn thận dùng kính lúp kiểm tra rất lâu, cuối cùng viết thêm một lý do ở bên dưới:

Sông Ngọc Luân cách dãy núi Côn Luân rất xa nên khả năng gặp phải không lớn.

Cô nhanh chóng đánh dấu vào trang "Đi".

Cuối cùng cũng đưa ra quyết định, Lộc Minh thở phào nhẹ nhõm.

Một giây tiếp theo, cô đột nhiên nghĩ sông Ngọc Luân và dãy núi Côn Luân đều ở Trung Quốc, đều ở phía tây, vậy có thể đi xa bao nhiêu chứ?

Lộc Minh lập tức lo lắng, vội vàng gấp cuốn sổ lại ném sang một bên, nhảy xuống giường, lấy máy ảnh ra rồi đi vào phòng tối.

Căn phòng thiếu ánh sáng và những bức ảnh của các loài động vật hoang dã được treo trên dây treo được giăng lộn xộn.

Cô lấy ảnh ra rồi rửa ảnh.

Hình ảnh những con sư tử Châu Mỹ đi săn hươu đỏ làm giảm bớt sự lo lắng của cô, nhưng lại đặt ra vấn đề mới.

Sư tử Châu Mỹ không phải báo tuyết.

Ma xui quỷ khiến, cô bước đến gần một bức ảnh, cẩn thận xem xét từng chi tiết trong bức ảnh.

Người đàn ông trong ảnh quay lưng về phía máy ảnh.

Xa xa là cảnh sơn nguyên cao nguyên tuyết phủ, dưới chân là cát, xung quanh là một ít cây cối trồng thưa thớt, nhìn giống như phát triển không tốt.

Anh giang rộng hai tay, tư thế sạch sẽ thẳng tắp giống như một cây đại thụ mạnh mẽ hướng thẳng lên trời.

Người đàn ông không có quần áo, làn da màu đồng và bùn đất khắp trên người khiến từ người anh toát ra một vẻ nguyên thủy hoang dã.

Các đường nét trên cơ thể anh rất uyển chuyển, giống như những nhân vật tượng thạch cao lúc cô học phác họa.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                       

Đặc biệt cái mông, từng một cơ bắp đều nóng bỏng mắt như lửa đốt.

Người đàn ông là trung tâm của toàn bộ bức ảnh, dùng anh làm trung tâm, ở bên trái là một con báo tuyết, còn bên phải là một con nai con.

Báo tuyết và nai con đều đối mặt với anh nhưng cũng không nhìn anh mà ngẩng đầu, hơi há miệng, giống như có thứ gì từ trên trời rơi xuống, há miệng để đón lấy.

Mưa.

...

Mỗi lần Lộc Minh nhìn thấy bức ảnh này đều không tự chủ được mà nín thở.

Một cảnh kia đã dừng lại ở hình ảnh này hiện ra trong đầu cô, mặt nóng bừng, tim cũng đập nhanh như quay về tám năm trước.

Lo lắng thăng cấp thành luống cuống.

Lộc Minh đi ra khỏi phòng tối trở về phòng, giống như một con thú bị mắc bẫy, đi vòng quanh nhưng không tìm được lối ra.

Chu Địch gọi điện thoại đến.

Sau khi nghe điện thoại, Lộc Minh có chút suy nghĩ, thay quần áo, trang điểm rồi đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play