Edit: Hiền
Đạt Oa khóc rất thương tâm, Lộc Minh không nói lời an ủi nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
“Chị Lộc…” Đạt Oa khó khăn thốt lên.
Giọng cô bé rất khàn, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng không nói được lời nào, cố sức rướn cổ, chắt chiu một chút khe hở mới phát ra được chút âm thanh.
“Chị đây.”
“Có phải… Em… Đã làm sai không? Khi bố đi… Tiền đều để lại cho em… Bố không có tiền, không mua được đồ ăn, sẽ đói… Cũng không có tiền mua quần áo, sẽ lạnh… Chắc chắn ở đó rất lạnh… Em không muốn bố bị đói rét… Bố là người bố tốt nhất… Em… Đã làm sai sao? Tại sao ông trời lại trừng phạt em như vậy? Không thể hát, không thể nhảy, em buồn lắm… Em nhớ bố… Em không muốn ở lại thế giới này, nhiều người xấu quá… Em sợ lắm… Bao giờ bố mới đưa em đi…”
Đạt Oa khóc đến gan ruột đứt đoạn, cảm xúc quá kích động, lại bắt đầu nôn khan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play