Xe từ từ đi qua một con đường trên khe núi.
Hai bên đường là những ngọn núi cao chót vót, những sườn núi dốc cây cối mọc um tùm, bóng cây râm mát che cả bầu trời. Từ trong núi sâu rừng già, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim quý hiếm, tiếng chim lạ như tiếng chuông cõi U Minh ngân vang.
Hành khách trên xe lần lượt xuống xe, ngoài tài xế thì chỉ còn lại Lộc Minh và Trình Tử Đào.
Lộc Minh nghe theo tiếng nói trong lòng mình và nhận lời mời của Tổ chức Bảo tồn Động vật hoang dã Quốc tế đi theo nhóm nghiên cứu báo tuyết trở lại Ngọc Luân Hà, một thị trấn rừng ở phía tây Trung Quốc, để quay một bộ phim về báo tuyết.
Vào ngày cô rời Vancouver, cô đã gặp Trình Tử Đào ở sân bay.
Thì ra cậu là tình nguyện viên của Tổ chức Bảo tồn Động vật hoang dã Quốc tế, vì là sinh viên Học viện Lâm nghiệp và đến từ Trung Quốc, lại có lợi thế về ngôn ngữ nên cậu được cử làm trợ lý cho giáo sư Kiều Sâm trong chuyến thám hiểm miền tây Trung Quốc lần này.
Giáo sư Kiều Sâm là một trong những chuyên gia quốc tế đến Trung Quốc sớm nhất để nghiên cứu báo tuyết và loại động vật móng guốc, ông là người yêu thích Trung Quốc và đã đến Ngọc Luân Hà sớm hơn họ một tuần.
Trước khi lên máy bay, Chu Địch đã lo lắng trên đường đi sẽ không có ai chăm sóc cô.
Trình Tử Đào xung phong nhận việc: “Đừng sợ, có em ở đây, em sẽ chăm sóc chị Tiểu Lộc.”
Trên đường đi, cậu đã thành công làm cho Lộc Minh biết cậu được người khác chăm sóc như thế nào.
Máy bay, xe lửa, ô tô, Trình Tử Đào đều nôn mửa, đi vào khu cao nguyên phía tây, cậu bắt đầu nổi loạn.
Sau khi Lộc Minh cho cậu ăn hồng cảnh thiên, cậu vẫn luôn rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô hỏi tài xế xác nhận họ đã đi vào khu vực Ngọc Luân Hà, mới thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên xe phanh gấp.
"Ầm ầm ầm..."
Trên nóc xe liên tục phát ra những tiếng động lớn, giống như có thứ gì đó đập xuống.
Lộc Minh bị va vào lưng ghế phía trước, bị hoa mắt.
Trình Tử Đào cũng bị đánh thức.
Tài xế lớn tiếng chửi bậy bằng một thứ tiếng địa phương mà họ không hiểu, vừa xuống xe vừa chửi.
Không lâu sau, tài xế đi đến rồi nói với họ tình huống mà họ đang gặp phải bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Rừng ở gần đó xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa đã được dập tắt nhưng một khúc gỗ cháy đen lăn xuống đè lên nóc xe, phía trước xe cũng có một khúc gỗ cản đường đi của họ.
Tài xế đã gọi cho đội cứu hỏa Ngọc Luân Hà, đội cứu hỏa sẽ cử người đến dọn khúc gỗ ngay lập tức, yêu cầu họ ngồi trong xe đợi, không được di chuyển lung tung.
Khoảng thời gian chờ đợi có chút dày vò, thời gian như bị kéo dài từng phút từng giây.
“Không biết còn có khúc gỗ nào rơi xuống nữa không.” Trình Tử Đào cười yếu ớt: “Chúng ta sẽ chưa nhìn thấy báo tuyết mà chết ở đây chứ?”
"..." Lộc Minh không biết trả lời cậu như thế nào, ánh mắt bị khung cảnh màu cam trước mắt hấp dẫn.
Một đám đàn ông đi về phía chiếc xe, vừa đi vừa nói đùa với nhau.
Tất cả họ đều mặc quần áo lao động màu cam và đội mũ bảo hộ màu cam, quần áo không phải màu cam thuần túy mà có một số chỗ có màu xanh lá. Màu cam làm chủ đạo nên nhìn từ xa giống như những cây cam đang di chuyển trong vườn trái cây.
Không chỉ có quần áo và mũ, khi họ đến gần, Lộc Minh phát hiện khuôn mặt cũng đen giống nhau, giống như lau than đen, chắc là vừa mới từ hiện trường vụ hỏa hoạn đi đến.
Họ đi đến bên cạnh chiếc xe rồi tản ra khiêng những khúc gỗ.
Có người leo lên xe, dọn sạch đồ vật rơi xuống xe.
Lộc Minh ngồi bên cửa sổ, nhìn qua kính xe, nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ, lại nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Trình Tử Đào, thở dài:
"Có bọn họ ở đây, chúng ta sẽ không chết."
“Chị ngồi đây đi, em xuống dọn giúp bọn họ, dù sao em cũng là đàn ông.” Trình Tử Đào đứng dậy rời đi, háo hức như một đứa trẻ nắm bắt cơ hội muốn chứng tỏ bản thân.
“Không cần đi, cậu cứ đi xuống như vậy rất nguy hiểm.” Lộc Minh muốn ngăn cản nhưng cậu đã đi tới cửa xe, hai tay mở cửa rồi nhảy xuống xe.
Cô chỉ biết đứng dậy bước nhanh theo sau.
Sau khi Trình Tử Đào nhảy ra khỏi xe, có lẽ cảm thấy hơi chóng mặt, cậu lắc lư người hai lần, nhắm mắt đứng đó, sau khi cơn chóng mặt giảm bớt, cậu đi đến bánh sau của xe rồi cúi xuống dọn những khúc gỗ đang lăn chất đống bên cạnh xe.
Lộc Minh đứng ở cửa ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt trong nháy mắt tái nhợt, lớn tiếng quát:
"Trình Tử Đào, mau lên đây, nguy hiểm!"
Cô vừa dứt lời, trên sườn núi dốc vang lên một loạt tiếng “rắc” giống như có vật nặng từ trên đỉnh núi rơi xuống, bẻ gãy cành cây, từ trên cao rơi xuống.
Lộc Minh mở to hai mắt nhìn, Trình Tử Đào đã ở ngay vị trí vật rơi xuống.
“Cẩn thận!” Lộc Minh nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, chạy về phía Trình Tử Đào.
"Ai bảo cô xuống xe? Nhanh đi lên xe cho tôi!" Một người đàn ông hét lên từ trên nóc xe.
Giọng nói dịu dàng mà hữu lực, giống như một cơn gió mạnh nhất từ trong rừng thổi tới, sảng khoái mát mẻ nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Bước chân Lộc Minh dừng lại một chút, giọng nói đặc biệt này khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, cô đã tiếp tục tiến lên hai bước, lao thẳng vào người Trình Tử Đào, kéo cậu lăn vào gầm xe.
Tay của Trình Tử Đào bị mấy cây lăn đan xen chặn lại, lăn được nửa vòng không thể di chuyển nữa.
Lộc Minh nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích được.
Trên nóc xe truyền đến một loạt âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.
“Anh Ba, nguy hiểm, không cần làm như vậy!” Từ phía trước xe, từ xa truyền đến một tiếng khóc nức nở, rất non nớt, giống như giọng nói của thiếu niên chưa trưởng thành.
Giọng nói của thiếu niên nhanh chóng bị át đi bởi âm thanh "ầm ầm" hỗn loạn của những khúc gỗ lăn và cành cây rơi xuống.
Một loạt việc này xảy ra liên tiếp gần như chỉ trong nháy mắt.
Lộc Minh cắn chặt răng nhắm mắt lại.
...
Sau một loạt tiếng "ầm ầm" khác, xung quanh trở lại yên tĩnh.
Lộc Minh kinh ngạc, ngoài một số bụi đất và cành lá thì không có vật nặng nào như khúc gỗ lăn rơi vào người cô.
Cô mở mắt ra nhìn.
Ở phía bên tay trái cô có bốn khúc gỗ to bằng cái bát được xếp thành một hàng, không có khúc nào bị cháy hoàn toàn, có thể chịu được một trọng lượng nhất định.
Bốn khúc gỗ lăn này dựa vào thân xe, cùng thân xe tạo thành một khu vực bảo vệ hình tam giác chặn các cành cây và các khúc gỗ khác lăn từ trên sườn núi xuống và trượt ra khỏi khu vực hình tam giác.
Cô và Trình Tử Đào đã được bảo vệ thành công trong khu vực tam giác này.
Có người đi tới, đỡ cô và Trình Tử Đào dậy, dùng giọng ôn hòa hỏi hai người có bị thương không.
Khi Lộc Minh đứng vững, mắt cô thoáng thấy có người nhanh chóng leo lên nóc xe.
“Tiểu Vũ, chạy chậm lại.” Anh đỡ bọn họ, người trèo lên nóc xe đều kêu lên.
“Tôi không muốn chậm.” Thiếu niên gọi là Tiểu Vũ động tác nhanh nhẹn như khỉ, trong nháy mắt leo lên nóc xe: “anh Ba, anh sao rồi? Có bị thương không?"
Đứng trên nóc xe là một người đàn ông có dáng người cao to cường tráng, hai tay ôm hai khúc gỗ ngoài cùng, kẹp hai khúc gỗ ở giữa, ngước mắt nhìn lên đỉnh núi.
Lộc Minh không cần hỏi cũng biết, anh dùng những khúc gỗ lăn trên nóc xe để nhanh chóng dựng một khu vực tam giác bảo vệ tạm thời cho họ, nhưng anh lại đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.
Cô không thể tưởng tượng làm thế nào mà anh làm được điều đó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Không biết có phải vì anh đứng trên nóc xe hay không mà Lộc Minh cảm giác cả người anh toát ra khí chất cao sang.
Người đứng trên nóc xe bắt đầu nói:
“Lý Chương Trình, Trương Tiểu Hùng, hai người lập tức kéo bọn họ lên xe, dẫn đi.” Anh không có cúi đầu nhìn xuống mà nhìn về phía thiếu niên bên cạnh:
"Viên Nhất Vũ, vừa rồi cậu kêu gào cái gì? Hai tên ngu xuẩn kia không phải bị đè chết thì cũng bị cậu dọa chết rồi, cút xuống ngay."
"Em không xuống, muốn xuống thì cũng phải xuống cùng anh Ba." Thiếu niên tên Viên Nhất Vũ cười hì hì giống như một đứa trẻ ương ngạnh, rất vui vẻ mà làm trái lại lời người lớn.
Cậu ta cùng người đàn ông giống như Vua đứng cạnh nhau trên nóc xe, đỡ lấy hai cây lăn, đột nhiên trở nên lo lắng, cố gắng giải thích: “Anh Ba, anh không phải cố ý lăn cái đó, chuyện này nhường lại cho Tam tẩu đi."
"Không nên nói bậy."
Lộc Minh đã đi tới cửa xe, nghe được đối thoại của bọn họ, không tự chủ được dừng lại.
"Cô gái, các người đừng có lải nhải nữa, tranh thủ thời gian lên xe đi, chúng ta đã thu dọn khúc gỗ lăn trên đường ở trước xe rồi, bảo tài xế nhanh chóng đưa cô đi đi."
Lộc Minh và Trình Tử Đào bị hai người đàn ông ép lên xe.
Đóng cửa xe lại, tài xế lập tức khởi động xe rời đi.
Lộc Minh từ cửa xe quay đầu lại nhìn đám người không phân biệt được ai với ai.
Họ lại khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát, giống như đã sớm quên mất sinh tử nguy hiểm vừa mới trải qua.
"Anh Ba, nhiệm vụ hôm nay cuối cùng cũng hoàn thành, chúng ta đi khu rừng nhỏ ăn mừng được không?"
"Đúng vậy, em muốn ăn cơm óc chó chị dâu nấu."
"Tôi cũng muốn ăn."
"..."
Trong nháy mắt, chiếc xe đã rời xa vườn cam di động phía sau, tiếng la hét ồn ào cũng biến mất.
Lộc Minh thu lại ánh mắt, xoay người đi về chỗ ngồi của mình.
"Có chuyện gì sao? Chị nhìn thấy người quen sao?" Trình Tử Đào đi theo sau cô, vừa đi vừa giải thích:
"Chắc họ là lính cứu hỏa rừng do đại đội trưởng Sâm Cảnh địa phương phụ trách về cháy rừng, mùa đông khô hạn, ít mưa cho nên mùa cháy rừng cao, thật sự vất vả mà."
Nghe những gì cậu, Lộc Minh nghi ngờ cô cũng nổi loạn.
Cận Phong từng là kiểm lâm trong một khu rừng hoang mạc gần dãy núi Côn Luân, đây là một khái niệm hoàn toàn khác với những người lính cứu hỏa trong rừng. Nơi này cách núi Côn Luân mấy trăm ki lô mét không thể có chuyện anh xuất hiện ở đây được.
Nhóm dự án nghiên cứu báo tuyết do giáo sư Kiều Sâm đứng đầu có một số nhóm, tiến hành nghiên cứu báo tuyết trên toàn bộ khu vực phía tây. Lộc Minh cố tình chọn nhóm nhỏ Ngọc Luân Hà cách xa núi Côn Luân.
Cô đang nghĩ lung tung gì vậy chứ?
Chỉ là giọng nói hòa nhã đầy nội lực cùng tính cách hoang dã kia quá giống nhau.
Lộc Minh trở lại chỗ ngồi, xoa xoa huyệt thái dương lắc đầu: "Chị không có người quen, chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn với họ thôi, có dịp gặp mặt sẽ bù đắp thêm."
"Được rồi, chúng ta đi cùng nhau đi. Chị Tiểu Lộ, cảm ơn chị chuyện vừa rồi." Trình Tử Đào nhớ lại cảnh Lộc Minh nhào về phía mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi và áy náy.
Lúc đó cậu hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô đã bảo vệ cậu.
Lộc Minh do dự một chút, sau đó khéo léo nói ra suy nghĩ thật của mình:
"Khi xảy ra cháy rừng, người già, trẻ em, người bệnh và tàn tật đều không tham gia chữa cháy. Cậu là đàn ông nhưng mắc chứng sợ độ cao cũng không được coi thường".
“Đó là lý do tại sao người kia mới mắng em khờ, làm cho chị cũng bị mắng, em xin lỗi.” Khuôn mặt trắng trẻo của Trình Tử Đào đỏ bừng.
"Nguy hiểm đã qua rồi, đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi tốt một chút."
Có lẽ sau một chặng đường khó khăn, lại thêm một lần báo động nhầm nữa, bản thân Lộc Minh cũng cảm thấy hơi mệt, cô ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại, tính chợp mắt một lúc.
——
Không lâu sau khi xe của họ rời đi, lính cứu hỏa rừng trên đường cái khe núi đã dọn sạch các khúc gỗ và bắt đầu quay về.
Đến ngã ba đường, một nhóm người chia làm hai.
Phần lớn đi về phía đường hét lên bảo đi khu rừng nhỏ ăn mừng.
Suốt đường về đại đội Sâm Cảnh không có nhiều người, chỉ có hai người.
"Anh Ba, là cô ấy sao? Khi chúng ta ở núi Côn Luân, anh đã từng hẹn hò với cô gái kia đúng không?" Lý Chương Trình đuổi theo người đàn ông chạy phía trước. Cậu ấy không thể nhớ cô gái đó trông như thế nào mà chỉ có một cái bóng mơ hồ.
"..." Cận Phong há miệng thở dốc nhưng không phát ra tiếng, trong miệng chỉ đầy tro bụi, cổ họng ngứa ngáy, nhổ một ngụm nước miếng.
Lý Chương Trình nhìn chằm chằm vào một ngụm máu loãng mà anh nhổ ra, mở to hai mắt.
Một khúc gỗ lớn như vậy đập vào vai anh, nếu không phải anh kịp thời quay đầu sang một bên thì đầu anh đã vỡ từ lâu rồi.
Lý Chương Trình nhìn xung quanh, thấy gần đó đều là rừng rậm, xác nhận không có người mới hạ giọng nói: "Anh Ba, anh đừng quên, hiện tại anh là Côn Luân không phải Cận Phong."
“Đừng nói dông dài nữa, đi ăn tối với họ đi, anh sẽ tổ chức cuộc họp tổng kết.” Cận Phong quay người rời đi.
Cô công chúa kia cái gì cũng sợ, có thói quen trốn sau lưng anh yêu cầu anh bảo vệ, lại có thể là người phụ nữ dám hy sinh tính mạng vào thời khắc nguy cấp để bảo vệ người khác này sao?
Nhưng lại chính là cô.
Ngay từ giây phút đầu tiên trèo lên nóc xe, nhìn thấy ánh mắt cô qua cửa sổ xe, anh đã nhận ra cô.
Nhưng cô lại không nhận ra anh là ai.
Cận Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, mùa đông năm nay ấm áp, bầu trời trong xanh khác lạ.
Điều này có nghĩa mùa đông năm nay, nhiệm vụ phòng chống cháy rừng của họ hết sức gian khổ.
Còn gì nữa không?
Tám năm.
Cuối cùng cô đã trở về.