Lộc Minh sững người tại chỗ, mãi một lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau.
Cô không thể tin được người đàn ông trước mặt cách cô chưa đến hai mét lại là Cận Phong.
Anh mặc bộ quân phục màu xanh lá và đi đôi giày leo núi cao cổ màu đen, có lẽ trời nóng mà anh cởi áo ra cầm trên tay, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen, áo phông có hơi chật, anh mặc bị kéo căng hết ra.
Hai ngày này thời tiết bất thường, nhiệt độ ngày càng tăng.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp như cây tùng, đường nét toàn thân thoạt nhìn thô kệch nhưng cử chỉ lại không thô lỗ.
Trong trí nhớ của Lộc Minh, vốn dĩ anh đã rất cao nhưng bây giờ hình như cao hơn và cũng khỏe hơn, trước đây anh hơi gầy nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thấy vậy nữa.
Những bộ phận lộ ra trên cơ thể anh đều có màu đồng nhưng gương mặt đẹp trai thì lại trắng hơn, gần giống với màu lúa mì.
Ánh mắt Lộc Minh nhìn anh từ dưới lên trên, anh cũng đang nhìn cô.
Lông mày của anh giống như những ngọn núi xanh liên miên và đôi mắt giống như mặt trời mặt trăng.
Mỗi khi Lộc Minh nhìn thấy lông mày và mắt của anh đều nghĩ đến đôi mắt màu xám xanh có cấu trúc nhãn cầu đặc biệt của báo tuyết.
Rất quyến rũ!
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Lộc Minh bất giác ngừng thở, giống như mỗi lần cô đi quay chụp ở nơi hoang dã, máy quay đều nhắm vào thời khắc mấu chốt nhất của động vật.
"Nước tiểu của Tiểu U kỳ diệu đến mức hút em thành như vậy sao?" Cận Phong tiến lên một bước lớn, đi đến trước mặt cô, ôm Tiểu U từ trong tay cô rồi lùi lại một bước.
Lộc Minh lấy lại tinh thần, chậm rãi thở ra, nhìn đi chỗ khác.
"Nó là Tiểu U thật sao? Có chuyện gì với Tiểu U vậy?"
Lộc Minh nhớ rõ cả hai chân của Tiểu U đều bị bẫy của kẻ săn trộm làm gãy, phải mất một thời gian dài mới lành được.
Sau khi vết thương ở chân lành lại, nó không dám đi lại, lá gan rất nhỏ, sợ hãi một chút sẽ đi tiểu, Cận Phong luôn nói đùa Tiểu U mắc chứng tiểu tiện không tự chủ.
Họ đã đưa Tiểu U đến bác sĩ thú y, bác sĩ nói nó không có vấn đề gì, có thể do nó nhìn thấy cha mẹ hoặc bạn bè bị những kẻ săn trộm đối xử tàn nhẫn nên nó mới sợ hãi như vậy.
Tiểu U cũng không muốn trở lại nơi hoang dã, đưa nó về thảo nguyên hặc rừng rậm thì không lâu sau nó lại trở về, mỗi lần trở về đều rất đói.
Lộc Minh không nghĩ tới sau tám năm, Tiểu U vẫn không thay đổi nhiều, nó vẫn nhát gan như vậy và vẫn đi theo Cận Phong.
"Chắc là do ăn đồ sống nên dạ dày bị hư rồi. Mấy ngày nay Vân Sam đi thị trấn tìm nguyên liệu nấu ăn, ban ngày anh không có thời gian chăm sóc nó, chắc Tiểu Vũ đi chơi ở đâu đó rồi."
Cận Phong ôm Tiểu U rồi đi thẳng vào nhà trước từ cửa sau.
Lộc Minh đi theo sau, quần áo ướt sũng dính sát vào người, rất khó chịu.
Cô dùng tay nắm góc áo kéo nhẹ ra, may mà quần áo cũng rộng rãi.
Chiếc quần jean bó sát người nên cô chỉ có thể chịu đựng.
Khi họ trở lại sảnh trước, Cận Phong tìm thấy một chiếc chăn nhỏ, trải nó trên sàn, đặt Tiểu U lên đó rồi làm nó nằm sấp xuống.
Anh lục tung các hộp và ngăn tủ để tìm đồ.
Lộc Minh đứng trong phòng nhìn anh đi đi lại lại.
Cô cảm thấy anh hình như cũng không quen thuộc với nơi này, cho nên tìm nhiều chỗ mới thấy thuốc, rồi mang nước đến mớm thuốc cho Tiểu U.
Anh rất tập trung vào việc cho Tiểu U uống thuốc đến nỗi dường như đã quên mất sự tồn tại của cô.
Lộc Minh đành phải tự đi qua, cũng ngồi xổm xuống muốn giúp anh một tay cùng đút thuốc.
Kết quả là càng giúp càng rối hơn.
Thỉnh thoảng ánh mắt của hai người chạm vào nhau, như bị điện giật mà tránh ra, không cẩn thận đụng tay nhau, tay anh run lên khiến nước chảy nhanh hơn, suýt chút nữa khiến Tiểu U bị sặc.
Không còn cách nào khác cô đành bước sang một bên, không đứng cũng không ngồi.
“Anh làm được rồi.” Cận Phong ngẩng đầu nhìn cô, sau đó dời ánh mắt đến bộ quần áo trên người cô: “Em lên lầu thay đồ đi.”
"..." Trong lòng Lộc Minh cảm thấy rất rối.
Đây cũng không phải nhà của cô, cô thay quần áo của ai được?
Lộc Minh yên lặng chờ ở bên cạnh, trong lòng không yên.
Cô nghĩ đến vô số tình huống gặp lại anh, dù là lãng mạn, hoặc đau lòng, hoặc cũng không bao giờ gặp lại anh nữa, khiến người ta hoài niệm vô hạn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cuộc hội ngộ tuyệt vời nhất là vào mùa thu, khi những chiếc lá phong đỏ rực như lửa, nếu anh đọc cho cô nghe bài thơ duy nhất mà anh thuộc lòng thì sẽ càng hoàn hảo hơn:
Từ ngọn núi này đến ngọn núi khác
Ở đâu có lá rụng, ở đó có cây cối
Mỗi cây đều là thời gian anh đã hứa với em
Cây linh sam thời gian
Cây tùng thời gian
Cây bạch dương thời gian
Tóm lại
Thời gian anh dành cho em tất cả đều bên cạnh những dòng chữ gỗ.
...
Phải đảm bảo được một điều là cô nhất định phải mặc bộ quần áo đẹp nhất và ăn mặc như một nàng công chúa thật sự.
Xem ra bây giờ những điều trên hoàn toàn là sự tục tĩu không đáng tin cậy của cô.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng họ gặp lại sau tám năm xa cách lại như thế này.
Ở một thị trấn nhỏ xa lạ, cô mặc một bộ quần áo cũ không khác gì thường ngày, thậm chí còn không trang điểm, trên người lại có mùi nước tiểu.
Lộc Minh cảm thấy cô giống như một quả bóng trong tay Galileo đang làm thí nghiệm chuyển động rơi xuống, rơi từ độ cao lãng mạn xuống hiện thực, mặt mày bầm tím, mũi sưng vù.
Tiểu U uống thuốc xong thì yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Lộc Minh ý thức được cô nên rời đi càng sớm càng tốt.
"Anh giúp em nói với Vân Sam là em sẽ không ăn cơm óc chó nữa, để cô ấy không cần phiền toái nữa, chăm sóc Tiểu U thật tốt. Sau này em sẽ không quấy rầy nó nữa."
Chỉ vì cô muốn ăn cơm óc chó mà làm hại Tiểu U không có ai chăm sóc, cô cảm thấy rất có lỗi.
Nhưng cũng vì cô đến ăn cơm óc chó mà gặp được anh.
Cô cũng không biết bây giờ mình có tâm trạng gì, chỉ cảm thấy toàn thân có gì đó không ổn, xen lẫn một chút vui sướng xen lẫn suy nghĩ hỗn loạn, loại vui sướng này đang từ từ lan ra không thể kiểm soát được, sắp biến thành niềm vui quá mức.
Lộc Minh có một vấn đề mà ngay cả cô cũng không hiểu.
Quá vui hay quá buồn, cô đều cần tránh xa đám đông, nếu không thì cô sẽ không nhận ra được hạnh phúc và nỗi buồn khác nhau ở đâu.
Khóe miệng Cận Phong giật giật, lộ ra nụ cười yếu ớt quen thuộc.
"Em xác định không muốn thay đồ trước sao? Không phải em mẫn cảm với mùi nhất sao?"
Anh vừa nói như vậy, Lộc Minh thật sự cảm thấy buồn nôn, như đứng ngồi không yên, chỉ ước gì có thể lập tức bay về nhà trọ thay quần áo.
“Không được rồi, em về nhà trọ ngay đây.” Cô đứng dậy rời đi.
“Chờ một chút.” Cận Phong đi tới trước mặt cô ngăn lại.
Lộc Minh đi quá nhanh, nhất thời không kìm được bước chân, trực tiếp đâm vào người anh.
Kết quả giống như đụng phải thân cây, anh không nhúc nhích chút nào còn cô thì bị choáng váng, cả người ngã ngửa ra sau.
May mắn hai tay anh đã kịp thời nắm lấy hai vai cô mà giữ chặt người cô lại.
Ánh mắt của hai người lại vô tình chạm vào nhau.
Ánh mắt hai người nhìn nhau vài giây rồi đồng thời rời đi.
Tay anh đặt trên vai cô.
Động tác này cả hai đều rất quen thuộc.
Trước đây, một khi anh đã làm như vậy thì có nghĩa là sau đó anh sẽ hôn cô.
Lần này, hai tay anh dừng lại mấy giây, giống như điện giật, cô cũng theo bản năng cúi đầu lui về phía sau một bước.
"Đừng di chuyển."
Cận Phong nắm lấy cánh tay cô rồi kéo cô đến chiếc ghế mà anh đặt áo sơ mi.
Anh cầm lấy áo rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Cận Phong buộc áo quanh eo cô bên trong áo khoác, nó không chỉ che vết ướt trên quần mà còn ngăn vạt áo khoác ướt với cơ thể cô.
Lộc Minh cúi đầu nhìn anh buộc quần áo chỉnh tề, mặt hơi nóng lên.
Anh buộc chắc lại áo, cô nhỏ giọng nói "cảm ơn".
"Cảm ơn cái gì, không phải ai Tiểu U cũng tùy tiện tiểu lên." Anh không đứng dậy mà vẫn tiếp tục ngồi xổm quỳ một gối. "Để anh tự giới thiệu, anh là Côn Luân, họ gọi anh là anh Ba."
"..." Anh là anh Ba sao? Người ở trên nóc xe ngày đó thật sự là anh sao?
Lộc Minh cảm thấy một niềm vui muộn màng.
“Em là Bắc Lộc.” Cho dù cô có chấp nhận hay không thì bây giờ cô đúng là Bắc Lộc, ngoài Chu Địch và bản thân thì không ai coi cô là Lộc Minh nữa.
"Cái tên này tượng trưng cho cái gì? Hoa hồng ở chỗ anh đổi lại tên thì vẫn thơm giống nhau."
Juliet không quan tâm Romeo là Romeo, nhưng bản thân Romeo lại hận anh ta vì anh ta là Romeo:
"Cha sứ, ngài nói cho con biết đi, tên của con là chỗ nào trong cơ thể con? Nói cho con biết để con phá hủy cái tổ gớm ghiếc này."
Lộc Minh không biết anh không còn là Cận Phong nghĩa là gì nữa.
Chẳng lẽ tám năm trước anh không đến như lời hẹn, để cô chờ đợi trong vô vọng có nguyên nhân gì?
Cô không hỏi, anh cũng không chủ động giải thích.
Hai người một người đứng còn người kia ngồi xổm bên cạnh.
Trong mắt anh hiện lên sự chờ mong, giống như đang đợi cô nói gì đó, không đơn giản là giới thiệu bản thân.
Cô không thể nói bất cứ điều gì.
Rõ ràng là họ rất quen thuộc nhau nhưng lại giống như người xa lạ lần đầu gặp mặt, sau khi lễ phép chào hỏi cũng không nói gì nữa.
Không khí tràn ngập một mùi hương mà không ai có thể diễn tả được, giống như tâm trạng của họ lúc này, phức tạp khó tả.
"Em về đây."
Lộc Minh lùi lại hai bước, còn chưa kịp nói gì đã nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi khu rừng nhỏ.
Người đàn ông ngồi xổm dưới đất nhìn cô rời đi, mãi đến khi bóng dáng quen thuộc biến mất mới đứng dậy.
"Bắc Lộc..." Anh tự nói, trong giọng nói mang theo vui sướng cùng một chút bất đắc dĩ.
"Anh, tiểu thư Bắc Lộc ở nhà trọ Mục Vân đến đây sao? Cô ấy đâu? Em tìm được nguyên liệu nấu ăn rồi, lập tức sẽ làm cơm óc chó cho cô ấy."
Vân Sam mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào.
“Em định làm thế nào?” Cận Phong đi tới giúp cô ấy xách đồ.
"Em quyết định thêm táo đỏ. Bạn trai cũ của cô ấy nói rằng cô ấy yếu và cần điều chỉnh bên trong, em đoán anh ấy chắc chắn đã thêm táo đỏ vào cơm óc chó và mùi thơm của hoa tử lan, cái này có hơi rắc rối, mùa này đi đâu hái hoa này được chứ?”
“Cô ấy không thể ăn, thâm chí cô ấy còn không nhìn nó.” Cận Phong hiểu rõ nhất những bệnh nhỏ của Lộc Minh.
Cô là một loài động vật có thị giác tiên tiến, thậm chí cô không muốn chạm vào người hoặc những thứ không bắt mắt, ngay bên cạnh nàng cũng không muốn.
Cơm óc chó vốn đã sẫm màu, thêm táo đỏ lại càng đậm hơn, nhìn chẳng giống tí nào, cô mà ăn mới là lạ.
"Tại sao? Anh làm như thể anh biết rất rõ về cô ấy vậy."
Cận Phong không giải thích chi tiết: "Vừa rồi cô ấy tới đây là để nhờ anh nói với em là cô ấy sẽ không đến ăn cơm óc chó nữa."
“Em làm xong sẽ đưa đến ngay, cô ấy nhất định sẽ ăn.” Vân Sam đặt đồ xuống, chạy đến bên cạnh Tiểu U ngồi xổm xuống.
"Nhóc con Viên Nhất Vũ kia, để cậu ta trông chừng giúp em một buổi mà lại đi đâu rồi?"
“Anh đến chăm cho, hai ngày tới anh cũng nghỉ ngơi.” Cận Phong giật giật khóe miệng, do dự một chút, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
" Vân Sam, em xem anh đã đưa cha anh vào viện dưỡng lão rồi, sau này em có thể giúp anh chăm sóc ông ấy mà không cần chạy tới chạy lui nữa. Tiền trợ cấp bên trên đã được thông qua, đủ chi phí nằm viện cho ông ấy. Nếu như em muốn mở một nhà hàng, nhà trọ của A Mục có thể dành một mặt tiền cửa hàng, anh đã nói chuyện này với anh ấy rồi. Ở đây quá vắng vẻ, không thích hợp.”
Vân Sam sửng sốt một lúc, phải một lúc sau mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn Tiểu U.
“Vậy còn Tiểu U thì sao?”
"Tiểu U có thể theo anh đến đại đội Sâm Cảnh."
"Ngày nào anh cũng phải huấn luyện và tuần tra. Một khi có cháy rừng thì anh lại bận rộn không biết ngày đêm."
"Khi bận thì để những người trong lớp học nấu ăn chăm sóc nó, ngay cả khi bận rộn cũng muốn ăn cơm mà."
"..." Vân Sam không còn lời nào phản bác.
Dù biết sẽ có ngày như vậy nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Trời đã tối, trước đây vào lúc này cô ấy cũng sẽ rời đi.
Ban ngày cô ấy đến chăm sóc người bệnh, lúc rảnh rỗi cô ấy biến khu rừng nhỏ thành căn bếp riêng để gặp gỡ tình cờ.
Khi anh trở về từ chi đội vào ban đêm thì cô ấy trở về nhà của mình trong thị trấn.
Vân Sam bất đắc dĩ đứng dậy, lảo đảo một hồi mới rời đi.
Trong phòng lớn chỉ còn lại một người và một con hươu, nhìn có chút trống rỗng.
Không biết vì sao, trái tim vốn trống rỗng bấy lâu nay của Cận Phong đột nhiên bị nhét đầy ắp, không biết đã nhét đầy thứ gì.
Lúc trước vào lúc này anh muốn lau người cho Côn Du Lâm nhưng đột nhiên không cần nữa, anh không biết nên làm cái gì, nhất thời có chút thất thần.
Vân Sam đã mua rất nhiều nguyên liệu nhưng cũng không mang đi.
Anh lấy ra một ít, định nấu chút gì đó cho Tiểu U, sau khi làm xong mới biết là cơm óc chó.