Hoàng hôn, con đường rừng lá phong.
Lộc Minh đỗ xe bên đường, nhìn thấy Trình Tử Đào và Chu Địch đang ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê ngoài trời cách đó không xa.
Khi cô đến, cả hai người đều sốc đến mức muốn rơi cả tròng mắt ra.
Trang điểm kiểu khói, đeo khuyên tai bản to, quần jean sờn cũ, áo khoác ngắn màu đen có dây treo bên trong màu đen và trong thời gian ngắn nhất có thể làm kiểu tóc gợn sóng lớn, ăn mặc phong cách của một cô gái đi mô tô.
Chu Địch mặc bộ quần áo rộng thoải mái và đội tóc giả màu đen, nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt thể hiện sự đau khổ “bà cô của tôi từ khi nào lại trở nên đoan chính như vậy”.
Đúng vậy, hiện tại Lộc Minh đang giả làm Chu Địch còn Chu Địch giả làm cô.
Là một người bạn thân nhất ở Trung Quốc, Chu Địch rất quan tâm đến chuyện cả đời của cô, giống như bản sao của mẹ cô.
Chu Địch và Trình Tử Đào trò chuyện vui vẻ trên WeChat và gửi ảnh cho nhau, nhưng thứ họ gửi lại là ảnh đại diện của Lộc Minh.
Trình Tử Đào thú nhận tình yêu của mình trên WeChat.
Vấn đề là Lộc Minh không có hứng thú với người đàn ông này cho nên đã để cho Chu Địch trực tiếp từ chối. Trình Tử Đào cũng từ chối, mỗi ngày đều tấn công Chu Địch bằng vô số tin nhắn WeChat.
Mục đích lần đi này của cô là khiến cậu từ bỏ Chu Địch do cô thủ vai cho nên cô phải nhìn đáng sợ hết mức có thể.
Lộc Minh nhìn thẳng vào người đàn ông lễ phép ngồi đối diện.
Trình Tử Đào mặc một bộ vest lịch sự, áo sơ mi trắng, bộ vest màu đen còn thắt cà vạt, hai tay cầm chặt cốc cà phê bằng sứ màu trắng, nhìn có vẻ rất khẩn trương lo lắng.
Có lẽ cậu nghĩ đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của họ.
“Chu Địch, chị muốn uống gì không?” Trình Tử Đào rụt rè hỏi.
"Ha ha..." Chu Địch ở bên cạnh đóng giả cô cười lớn, ý thức được không nên cười nên xua tay tự giới thiệu:
"Chị là bạn của Chu Địch, Bắc Lộc, xin lỗi, hai người tiếp tục đi."
Lộc Minh từ nhỏ theo họ mẹ, sau khi cha mẹ ly hôn, cô đi theo cha nhưng chưa kịp đổi họ thì cha đã tự sát.
Cô chỉ có thể quay về với mẹ mình là Lộc Hiểu Nhung, sau đó bà ấy tái giá nhưng ban đầu vì sự cố tám năm trước mà không sửa họ tên cho cô, trước khi cô đến Canada, Lộc Hiểu Nhung đã ép buộc cô phải sửa lại theo họ của cha dượng cô ấy Bắc Xuyên Hà, là họ Bắc.
Trước mặt người ngoài, cô là Bắc Lộc nhưng cô chưa bao giờ quen với cái tên này.
Trình Tử Đào đứng dậy và cúi đầu chào Chu Địch một cách lịch sự.
"Xin chào chị Tiểu Lộc, em là Trình Tử Đào, mong chị quan tâm nhiều hơn."
"Tại sao cô ấy lại phải quan tâm cậu? Hôm nay chị đến đây là để nói rõ ràng với cậu, sau này đừng làm phiền chị nữa."
Lộc Minh dùng giọng nói lạnh nhạt nhất, cùng với vẻ mặt không kiên nhẫn, chắc là rất có lực sát thương.
Trình Tử Đào sững người, một vẻ tổn thương thoáng qua đôi mắt đen láy của cậu.
Cậu vẫn luôn cúi người, Chu Địch ở bên cạnh nhắc nhở thì cậu mới hồi phục lại tinh thần, ngồi xuống.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Cậu nghiêm túc hỏi Lộc Minh: "Có phải do em nhỏ tuổi hơn chị không? Chị đã nói tình yêu không liên quan đến tuổi tác mà."
“Nói bừa mà cậu cũng tin sao?” Lộc Minh ngồi nghiêng người, hai tay đặt trên tay vịn ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm hư không: “Cậu cũng không hiểu rõ chị.”
"Sau này chúng ta có thể từ từ tìm hiểu."
"Không có sau này, bây giờ chị sẽ nói cho cậu biết chị là người như thế nào."
Lộc Minh nhanh chóng nhớ lại những tật xấu trong sinh hoạt của Chu Địch.
"Chị hút thuốc, đến quán bar, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai thì muốn lên giường, hết cảm giác mới lạ thì thay, thay đàn ông còn nhanh hơn thay quần áo."
"..." Chu Địch ở bên cạnh dùng sức hắng giọng.
Lộc Minh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục bịa chuyện: "Chị còn thích khỏa thân chạy nhảy trong nhà."
“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ có một lần thôi.” Chu Địch hung hăng trừng mắt cô một cái:
"Lần đó vì ở trong bếp đang nấu mì mà sắp bị hỏa hoạn, chị, một người phụ nữ rửa ảnh trong phòng tối, cô ấy thì đang tắm giặt giữa chừng, có hét lên chị cũng không phản ứng nên cô ấy phải chạy ra ngoài."
Chu Địch so tay với Lộc Minh.
Trình Tử Đào đưa mắt nhìn theo tay cô, cuối cùng mỉm cười, hoàn toàn không có vẻ mặt đáng sợ và chán ghét như Lộc Minh tưởng tượng.
"Cậu đừng cười nữa, chị còn chưa nói xong."
Lộc Minh vắt óc tiếp tục tung tin.
"Khi còn nhỏ, chị là một người vô cùng mập mạp, vô cùng xấu, bộ dạng hiện tại cậu cũng thấy rồi. Tôi đã tốt nghiệp đại học được mấy năm nhưng không có một công việc nghiêm túc nào, nói là người đại diện nhưng thật ra là một nhiếp ảnh gia, lại còn không phải là một nhiếp ảnh gia thương mại, hoàn toàn không nhìn thấy tương lai, sau này có thể là một người già ăn ở nhờ."
"Mẹ nó..." Chu Địch ngồi không yên, xắn tay áo chỉ chỉ vào mình:
"Tớ, đừng nhìn bề ngoài ta yên tĩnh ngoan ngoãn giống như một con nai con được thuần hóa, nhưng thật ra là một con nai hoang dã, nếu không phải bị cho leo cây, mười chín tuổi suýt chút nữa đã bị lừa kết hôn cùng một người đàn ông không có gì."
"..." Tim Lộc Minh như bị kim châm, đau nhói.
"Còn nữa, cậu biết chị thích gì sao? Động vật hoang dã. Chị thích nhất là xem chúng nó làm tình, vừa xem vừa quay phim, không chỉ một lần, mà còn chụp để xem lại nhiều lần. Cô ấy có một người chị em tốt biên thái như chị, cậu còn dám nói chuyện yêu đương cùng cô ấy không?"
"Đó là giao phối."
Lộc Minh lấy lại tinh thần, sửa sai cho cô ấy.
"Chụp động vật hoang dã cho con bú và giao phối, giống chụp ảnh chúng đang ăn, đều là ghi lại tập tính sinh hoạt của chúng, đây là một phần công việc của các nhiếp ảnh gia động vật hoang dã."
Sau khi động vật họ mèo giao phối vài giây, cảnh tiếp theo sẽ như thế này:
Con cái ném con đực ra khỏi lưng, chúng gầm gừ với nhau.
Con cừu Tây Tạng cái sẽ đến một nơi để sinh sản vào một thời điểm cố định hàng năm và khi nó mang con trở về nơi ban đầu thì đã không biết con cừu Tây Tạng đực nào là cha.
Báo tuyết mẹ thường nuôi báo tuyết con một mình.
...
Cô vẫn luôn muốn biết tại sao động vật hoang dã lại có những tập tính như vậy, nhưng ngay cả những chuyên gia về động vật cũng không thể giải thích được những hiện tượng này.
Tình yêu của Lộc Minh dành cho động vật vượt xa sự gần gũi của cô với người thân.
Cô đã quen với việc đem người áp lên người động vật, ví dụ như cha hiện tại của cô giống gấu trúc, mẹ cô là hổ, Chu Địch là sói, và người đàn ông trước mặt cô giống như một con chó con chưa được cai sữa. .
Người đàn ông giống báo tuyết đó... Cô kịp thời dừng suy nghĩ của mình lại.
"Dù sao cũng đều giống nhau. Cậu si mê động vật như vậy, không đảm bảo có ngày sẽ có quan hệ cùng động vật."
Chu Địch đã khua môi múa mép để tấn công liên tục.
"Hơn nữa, chị là một nhiếp ảnh gia động vật hoang dã nổi tiếng trên toàn thế giới, chị đã hợp tác lâu dài với BBC, [Địa lý quốc gia] và các phương tiện truyền thông khác, và đã giành được nhiều giải thưởng lớn quốc tế. Tại sao công việc đại diện của cậu lại không có tương lai?"
Lộc Minh rất có tài năng trong việc chụp ảnh.
Trong các tác phẩm của cô có một loại ma thuật, nhìn qua sẽ khiến người ta bất giác nín thở, sau đó lại không nhịn được mà muốn xem tiếp.
Trong giới nhiếp ảnh động vật hoang dã trên toàn cầu, Lộc Minh là một nhân vật nổi tiếng, được mệnh danh là "Trung Quốc Trân Ni. Người Cổ Đạo".
Chu Địch cũng không giải thích được nhiều như vậy, chỉ chọn ra trọng điểm nói:
"Trong tương lai, tớ còn muốn làm một đạo diễn phóng sự, quay phim tài liệu về động vật hoang dã, tương lai tươi sáng đúng không? Tớ thành công, cậu là người phụ nữ phía sau người phụ nữ thành công, nếu không có cậu làm động lực thì tớ có thể không có thành công. Vì vậy cậu cũng rất xuất sắc!
"..." Bản thân Lộc Minh cũng bắt đầu hôn mê, phải thừa nhận cô nói không lại Chu Địch.
Trình Tử Đào giống như không nhận ra đây là một màn trình diễn chia tay, mà nghe các cô phá đám nhau hết sức chuyên chú.
Sau khi các cô nói xong, cậu nhìn Lộc Minh rồi kết luận:
"Chu Địch, cảm ơn chị và chị Tiểu Lộ hôm nay đã nói chuyện với em nhiều như vậy, các chị nói những khuyết điểm đó nhưng ở trong mắt em căn bản không phải khuyết điểm, chị cho dù già đi cũng không sao, em có thể chăm sóc chị."
“Em chăm sóc chị, bỏ đi, chỉ có quỷ mới tin.” Vẻ mặt Chu Địch khinh thường ngửa người ra sau, ngồi nghiêng người, không tự chủ lại lộ ra vẻ mặt thật.
“Vậy chị chăm sóc em đi, em cũng không ngại phụ nữ tốt hơn tôi.” Trình Tử Đào cười nói.
Lộc Minh và Chu Địch ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới loại tình huống như vậy.
Cô là người nghĩ ra ý tưởng chia tay Cosplay, ý định ban đầu là nhanh chóng cắt đứt và để Trình Tử Đào cắt đứt mọi ảo tưởng nhưng kết quả lại không như ý.
Cả hai tìm một cái cớ rồi vội vàng chạy rời khỏi.
Vừa ra khỏi quán cà phê, chưa kịp lên xe, Chu Địch đã bị một cuộc gọi hẹn hò gọi đi. Cuộc sống quý tộc độc thân của cô ấy thật đặc sắc sống động, và không bao giờ thiếu chương trình.
Ngược lại thì cuộc sống của Lộc Minh đơn giản hơn nhiều.
Hồi đi học thì vừa học vừa đi chụp dã ngoại, sau này đi làm thì chỉ còn đi chụp dã ngoại.
Trong tám năm, cô lấy hai bằng đại học chính quy và một bằng thạc sĩ.
Ngoại trừ Nam Cực thì cô đã đến sáu châu lục khác, thăm bốn vành đai rừng rậm nổi tiếng và 21 khu rừng tuyệt đẹp mà ít người biết đến.
Cô không mắc những tật xấu thường gặp của những người làm nghệ thuật, cô không hút thuốc, không uống rượu và cũng không sa vào chuyện nam nữ.
Theo cách nói của Chu Địch, việc cô sống không phải là cuộc sống mà là để tóc tu hành, đơn giản thô lỗ một chút gọi là biến thái.
Lộc Minh cũng cảm thấy có gì không ổn nhưng lại không thể nói rõ vấn đề cụ thể.
Cô thường cảm thấy thế giới của mình là một cánh đồng hoang vu còn cô giống như một con nai không có phương hướng, liều mạng chạy nhưng không biết lối ra ở đâu.
Lộc Minh ngồi một mình trong xe, nhìn chằm chằm những người đi đường qua lại, ngây người ra một lúc.
Nhớ tới là cuối tuần, là ngày thường xuyên báo cáo tình hình gần đây với người nhà, cô lấy điện thoại ra.
Lộc Minh không thích gọi điện thoại, thỉnh thoảng đăng lên vòng bạn bè cũng là theo phép cho cha mẹ xem.
Bệnh viện, rạp chiếu phim, trung tâm mua sắm, quán bar, phong cảnh công viên, con đường rừng lá phong,... Tạo lưới chín ô bằng hình ảnh rồi đính kèm văn bản:
Socrates nói, điều quý giá nhất trên thế giới không phải "không thể đạt được" và "đã mất đi", mà hiện tại có thể nắm chắc hạnh phúc.
Giống thường ngày, khi vừa đăng tin lên, Chung Vũ Tu bình luận đầu tiên: Hiện tại có thể nắm chắc hạnh phúc, không có gì hơn "ở cùng nhau", Ô Ô cô thấy sao?
Ô Ô là biệt danh của cô, Chung Vũ Tu biết cô từ khi còn học cấp hai, ông nội của anh ấy và cha dượng Bắc Xuyên Hà là bạn lâu năm, tám năm trước hai người cùng nhau đến Canada du học, quen thuộc nhau giống như người thân.
Lộc Minh trả lời anh ấy: Có thể đi.
Bình luận thứ hai là mẹ cô Lộc Hiểu Nhung: Công chúa Lộc của tôi đã trưởng thành, mẹ rất vui.
Sau đó, chín bức ảnh của cô được sao chép nguyên vẹn vào vòng bạn bè của bà ấy với dòng chữ kèm theo:
Có một cô con gái tài giỏi thông minh, cục cưng cấp kim cương này rất kiêu ngạo nhưng cũng chịu không ít áp lực, con rể chậm chạp không gọi về nhà, thậm chí Tiểu Ô Ô còn mất tích.
Theo sau là hàng loạt biểu tượng cảm xúc khóc.
Đối với loại hôn nhân ép buộc vô hình này, từ trước đến nay Lộc Minh luôn đối phó bằng cách "ha ha, vâng vâng" cho qua.
Lần này, Lộc Hiểu Nhung một mình liên tục nói vài điều.
Đại khái là vào tháng ba năm sau, bà ấy sẽ vinh dự nghỉ hưu ở chức vụ Phó viện trưởng một bệnh viện hạng ba ở Bắc Kinh, bà ấy sẽ có nhiều thời gian để làm việc này việc kia, chủ yếu liên quan đến con gái.
Cuối cùng nhấn mạnh một câu: “Bắc Lộc, đừng quên những gì con đã hứa với mẹ đó.”
Một khi gặp chuyện nghiêm túc, Lộc Hiểu Nhung sẽ gọi cô bằng tên chính thức này.
Lộc Minh dùng bia đỡ đạn vạn năng "điện thoại hết pin, người đang ở bên ngoài" để qua loa lấy lệ cho qua.
Tắt máy.
Cô ngả người tựa ra sau ghế, xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.
Điều Socrates nói là đúng, nhưng vấn đề là hạnh phúc mà cô có thể nắm chắc lại không như cô mong muốn.
Đối với cô thì làm những gì cô muốn làm và nơi cô muốn đến là cách duy nhất để chống đỡ sự cô đơn, lo lắng và thậm chí là tuyệt vọng.
Cách tuyệt vời nhất để nhận ra cuộc sống là sống hết mình với tất cả những gì trong lòng muốn.
Đây là những ý nghĩ chân thật của cô.
Nhưng trước mặt người ngoài, đặc biệt là người thân, cô lại không biết cách thể hiện những suy nghĩ thực sự trong nội tâm mình.
Nhìn ở một góc độ khác, tất cả những gì mẹ cô làm đều là vì cô, cô có thể hiểu được. Cô cũng biết mình không còn là một thiếu nữ nữa và có thể tiếp tục tùy ý làm bậy.
Muốn giải quyết xung đột giữa điều muốn làm và điều nên làm thì làm như thế nào? Tại sao không có biện pháp đẹp cả đôi đường?
Lộc Minh chán nản mở cửa xuống xe, đi về phía con đường rừng lá phong.
Hoàng hôn chiếu rọi, rừng phong đỏ rực như đổ thêm dầu vào lửa, đỏ đến chói mắt người nhìn.
Ở rừng phong có một cặp đôi, cô gái dang tay làm động tác bay lượn, chàng trai ôm cô gái từ phía sau, hai người cười nói vui vẻ.
Một cảnh tượng quen thuộc hiện lên trong đầu Lộc Minh, sa mạc bao la vô tận, cô đứng hướng gió, người đàn ông ôm cô từ phía sau, thì thầm vào tai cô:
"Nếu em không biết lựa chọn như thế nào thì nhẩm lại mỗi lựa chọn trong lòng một lần nữa, lựa chọn khiến em phải nín thở vì phấn khích giống như một cơn gió thổi từ tận đáy lòng, chắp cho em một đôi cánh rồi cuốn lấy em bay đến nơi em muốn đến."
Lộc Minh dừng chân lại, nhắm mắt lại, trong lòng trầm tư hồi lâu, giống như có một luồng gió mạnh thật sự từ đáy lòng thổi tới, mang theo âm thanh rõ ràng đến.